Phó bản thứ hai: Đại tiểu thư độc đoán và kiêu ngạo (11)
_______________________
Hà Dĩ Châu rất mau liền phát hiện, Lam Thịnh Triết không chỉ đoạt công việc lấy cơm cho An Thúy của mình, lúc trước An Thúy đột nhiên muốn ăn bánh mì của quầy bán quà vặt trường học làm, muốn uống đồ uống gì đó, thậm chí là mua bao khăn giấy đều sẽ sai sử anh ta đi mua, thái độ đương nhiên làm cho người khác nghẹn khuất buồn bực đến hộc mấy ngụm máu.
Nhưng mà hiện tại, những việc đó đều do Lam Thịnh Triết nhận, không, so với nhận, chi bằng nói là cướp đi. Anh ta nhàn rỗi không có việc gì liền chạy tới lớp cao tam, rất nhiều thời điểm đều mang theo chút đồ vật, không phải ăn chính là uống.
Mặc dù anh ta tính toán lợi dụng hắn để phủi sạch quan hệ với An Thúy, nhưng trong lòng vẫn là khó tránh khỏi có một chút cảm giác không thoải mái, rốt cuộc là đồ mình không muốn, đột nhiên bị người khác chưa được cho phép mà cướp đi, là người nào đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa anh ta khẳng định, cái đứa con riêng này có tâm cơ rất sâu, từ việc gần đây hướng gió nghị luận về hắn đã thay đổi liền có thể nhìn ra.
“Hắn như vậy nhìn cũng rất đáng thương……”
“Cảm giác có chút thảm nha…… Nói thật thì là người lớn sai, hắn cũng không thể lựa chọn là con của ai nha……”
“Bị sai sử đến xoay quanh……”
“……”
Kẻ yếu luôn là được người khác đồng tình, đặc biệt dưới tình huống là cái kẻ yếu này lớn lên cũng không tệ lắm, tình mẫu tử của một vài nữ hài tử cứ như vậy bị gợi lên, chủ động kết giao bạn bè với Lam Thịnh Triết, vốn dĩ là bởi vì hắn lấy lòng An Thúy mà An Thúy cũng không có cự tuyệt, hắn ở năm nhất không quá tốt nhưng cũng còn có thể, ít nhất là không có bị ức hiếp, lúc này dần dần có xu hướng bình thường, những người muốn nhục nhã hắn vừa mới nói không đến hai câu, liền có nữ hài tử giúp hắn dỗi trở về.
Mà những thứ đó, là bởi vì hắn liên tiếp chủ động đến gần An Thúy, thường xuyên xum xoe, xây dựng ra hình tượng chính mình bị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ ức hiếp đáng thương hề hề, cuối cùng khiến cho người ta có cái nhìn khác đối với hắn, bắt đầu trải qua sinh hoạt vườn trường bình thường.
Bất quá, như câu nói mọi việc đều có tính hai mặt.
An Thúy có ba tiểu tuỳ tùng tự mình chủ động cho không, tên là Chu Bích Ngọc, Lâm Thư, Dương Mạt Mai, các cô ấy giống như ba tiểu tùy tùng của nữ phụ có tiền ác độc trong tiểu thuyết, phụ trách đi sau mông cô, bị cô sai sử, yêu cầu đánh nhau vì cô, đương nhiên sẽ không cam đoan là không cắn ngược lại cô hoặc là trở thành đồng đội heo.
Mặc dù An Thúy có bạn trai nô lệ để sai sử, vốn không có đụng đến công việc của các cô ấy, tốt xấu gì các cô ấy ngẫu nhiên còn có thể có cơ hội cướp được một chút việc, nhưng sau khi Lam Thịnh Triết xuất hiện, các cô ấy liền cảm giác sâu sắc cái gì là “việc” của mình hoàn toàn bị đoạt.
Người này, rõ ràng là năm nhất, luôn chạy đến ba năm làm gì? Đến thì đến, nhưng hắn còn mang theo đồ uống, bánh mì, chocolate, An Thúy vừa nói muốn cái gì, liền chạy so với gió còn nhanh hơn, các cô ấy có đuổi cũng đuổi không kịp, quá tức giận, như vậy thì các cô ấy vẫn đủ tư cách là tùy tùng phía sau của đại tiểu thư sao? Còn có thể để đại tiểu thư chiếu các cô ấy nhiều hơn sao?! Còn như vậy, thì An Thúy sẽ cảm thấy các cô ấy vô dụng, kêu các các cô ấy cút đi!
Quá tức giận, cho nên các cô ấy quyết định giáo huấn hắn, đương nhiên không phải tự thân giáo huấn, kêu người năm nhất động thủ là được rồi.
Vì thế thời gian mấy ngày tiếp theo, Lam Thịnh Triết không thể hiểu được mà biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, sách vở bị ném dưới lầu, thời điểm hết tiết đi toilet liền bị nhốt ở trong, một thân ướt nhẹp……
Cả người ướt dầm dề chật vật bất kham ngồi trên bồn cầu, Lam Thịnh Triết nhìn điện thoại trên tay, nghe thấy bên ngoài WC dần dần an tĩnh, người trong trường học càng ngày càng ít, đại khái chỉ còn một ít người ở lại trực nhật.
Hắn ngồi dựa vào vách tường, lẳng lặng chờ hoàng hôn chìm xuống, màn đêm buông xuống, cổng trường học khóa lại, ở trong bóng tối WC, hắn nhắn cho An Thúy một tin.
—— Có thể tới cứu tôi hay không? Tôi bị nhốt ở trong WC trường học.
Đã đến giờ ăn cơm tối, người Lam gia khẳng định sẽ không chờ hắn, đối với chuyện hắn không về nhà cũng chỉ là thuận miệng hỏi, không có người sẽ để ý, loại thời điểm này, bất luận người có tâm mềm mại gì, nhận được này tin nhắn này nhất định sẽ cảm thấy hắn rất đáng thương.
An Thúy nhìn tin nhắn trên điện thoại, đuôi lông mày nhướng lên, buông đũa xuống.
“Tôi ăn no rồi, các người cứ chậm rãi dùng. Kỳ Phong, đem xe của cậu cho tôi mượn.” An Thúy nhìn về phía em họ của mình, Lam Kỳ Phong.
Lam Kỳ Phong coi xe cậu ta như bảo bối, ở trong trường học cũng không ai dám chạm vào, nhưng mà chị họ dùng khẩu khí đương nhiên như vậy hỏi hắn mượn đồ còn vươn tay, lại nhớ tới hình ảnh cô đánh Lam Thịnh Triết lúc trước, thật sự rất khó dâng lên đủ dũng khí cự tuyệt cô, đành phải đem chìa khóa lấy ra cho cô.
“Nhưng, chị họ, chị biết lái sao?” Lam Kỳ Phong còn chưa buông tay hỏi một câu, không biết lái mượn xe làm gì a.
An Thúy nhận chìa khóa xe, liếc nhìn cậu ta nói: “Loại này, không cần học cũng biết.”
“……”
An Thúy đi đến gara, giá chiếc xe kia của Lam Kỳ Phong gần bảy chữ số, là thiếu niên đều rất thích khốc huyễn, chân dài An Thúy đưa qua, ngồi lên, mang mũ bảo hiểm cùng màu, nhấn chân ga, xe phát tiếng gầm nhẹ làm người say mê, cô buông ly hợp ra, xe lập tức phóng từ gara ra, từ trong trang viên rời đi, chạy như bay ở trên đường.
……
Cô sẽ đến sao? Lam Thịnh Triết bắt đầu cảm thấy lạnh, trong không khí ẩm ướt âm lãnh ở WC run bần bật, đây là một bước rất quan trọng trong kế hoạch của hắn, lời nói kia của An Thúy đã làm hắn minh bạch, nếu để cô vẫn luôn xem hắn như một con chó như vậy, hắn có thể tùy ý bị đánh chửi cùng vứt bỏ, cho nên hắn cần phải công lược người chị cùng cha khác mẹ này, địa vị của cô ở Lam gia không ai sánh được, hai vị lão gia chủ đều đặc biệt cưng cô, hắn muốn có một vị trí nhỏ ở Lam gia, chỉ có thể dựa vào cô.
Hắn cần phải đạt được tình thân của cô.
Từ rất nhiều chuyện trước đây đều có thể nhìn ra một chút manh mối, cô chỉ là một đại tiểu thư tính cách kiêu ngạo bá đạo, khinh thường chơi thủ đoạn, việc gì cũng đều làm trực tiếp, cũng bởi vậy, nên cô là một người không khó công lược. Chỉ cần đêm nay cô tới, như vậy, hắn liền có niềm tin.
Lạnh…… Rất lạnh a, lạnh đến mức hắn không thể không nhớ lại ký ức lớn lên cùng mẹ trong đêm đông, không có chăn bông ấm áp làm chân hắn như thế nào cũng không ấm lên được, nhưng mà công việc của mẹ quá vất vả, hắn không muốn làm bà càng vất vả thêm, cho nên hắn trước nay đều không nói, chỉ là ở ban đêm gắt gao bọc chăn bông cuộn thành một đoàn.
Đại khái là bởi vì khó chịu, cho nên mỗi một phút mới có thể trở nên dài như thế, tin nhắn đã nhắn qua một giờ, không có hồi âm, bên ngoài cũng không có động tĩnh, là hắn tính sai rồi sao?
Đột nhiên cảm thấy phẫn nộ cùng ủy khuất, vì cái gì lại không tới? Cho dù hắn chỉ là một con chó, vì sự ân cần vây quanh cô nhiều ngày như vậy, cũng nên có một chút thương tâm chứ!
Nghĩ đến đây, mí mắt hắn càng ngày càng nặng, đầu cũng hỗn hỗn độn độn, hốt hoảng muốn ngủ.
Hắn mơ hồ nghe được chút âm thanh, có tiếng bước chân lại gần, sau đó, cánh cửa đóng chặt kia mở ra, ánh đèn chiếu qua đây, dừng ở trên mắt hắn rất chói mắt.
Lam Thịnh Triết mở to mắt, nhìn thiếu nữ ôm cánh tay mặt vô biểu tình trên cao nhìn xuống hắn đứng ngoài cửa, nghe được cô nói: “Đồ vô dụng.”
Bị mắng không thương tiếc, nhưng trong lòng lại dâng trào một trận vui vẻ.
Hắn không có tính sai, cô đã tới.
Bởi vì phát sốt, cho nên tay chân nhũn ra, có chút phù phiếm vô lực, hắn yên lặng đứng ở bên cạnh, bọc một cái khăn lớn, nhìn An Thúy trách cứ hiệu trưởng cùng bảo vệ không phụ trách bảo an trong trường, bảo vệ cư nhiên lại sơ sẩy như vậy, không phát hiện trong WC nam còn có học sinh, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể phụ trách sao? Hiệu trưởng nan kham lại hổ thẹn mà liên tục gật đầu, bảo vệ cũng bất an hổ thẹn cúi đầu xuống.
Thực sự rất có khí thế, giống như nữ vương.
Hắn nghĩ nghĩ, giống như chim cánh cụt con theo mẹ, lắc qua lắc lại đi phía sau An Thúy, sau đó một cái đồ vật màu đen ném tới, hắn chậm nửa nhịp, xém chút không bắt được.
Là một cái mũ bảo hiểm.
“Mang lên, lên xe.” An Thúy đã ngồi ở trên xe máy.
Lam Thịnh Triết “Ồ” một tiếng, mang mũ bảo hiểm lên, ngồi lên phía sau.
Xe máy màu đen chạy như bay trên đường, bên tai đều là tiếng gió cùng tiếng gầm rú nó phát ra. Lam Thịnh Triết kiệt lực bảo trì khoảng cách với An Thúy, nắm lấy yên xe không cho chính mình dựa trên người cô, nhưng mà cái yên xe này được thiết kế nghiêng xuống phía dưới, mông hắn không chịu khống chế mà tuột xuống, dán trên người An Thúy.
Chợt xe chuyển hướng, Lam Thịnh Triết xém chút ngã từ trên xe xuống, một chiếc xe vận tải lớn đi qua vừa vặn chạm vào mũ bảo hiểm của hắn, làm hắn nghĩ lại mà sợ.
“Không muốn chết thì ôm chặt, đừng tìm phiền toái cho tôi .” Âm thanh lạnh lùng của An Thúy từ phía trước bị gió thổi lại đây.
Lam Thịnh Triết cứng người ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích, cho đến lúc An Thúy ở trên đường càng chạy càng nhanh, làm hắn bị lay động đến có chút kinh hồn táng đảm, cuối cùng vẫn là do dự trong lòng rồi không được tự nhiên mà vươn tay, ôm lấy eo cô.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thúy Thúy: Có người nói ta dễ dàng công lược (* ̄︶ ̄).
__________
10/07/2021.
(≧▽≦)