Phó bản thứ hai: Đại tiểu thư độc đoán và kiêu ngạo (2).
______________________

Lam Thịnh Mỹ bước vào thời kỳ phản ngịch vì đứa con ngoài giá thú kia của cha cô, tất cả những người biết cô đều cảm thấy như vậy. Người đầu tiên nhận ra cô không hề dễ chọc, đương nhiên là đám anh em họ trong nhà. Trải qua chuyện buổi sáng kia của Lam Thư Ngôn, còn có sự kiện Lam Thư Họa chị của Lam Thư Ngôn muốn báo thù cho em trai.

Lam Thư Họa mời mấy người bạn học tới sân cưỡi ngựa trong nhà, vừa vặn đúng lúc An Thúy cũng ở đang ở chuồng ngựa chọn ngựa.

Cô vừa mới cho một con ngựa ngăm đen thoạt nhìn uy phong anh tuấn nhất trong bầy ăn một cây cà rốt, liền nhìn thấy Lam Thư Họa mang theo bạn học của cô ta tiến vào, đồng thời nhóm anh em họ đã đủ tuổi cưỡi ngựa cũng tới.

Lam Thư Họa kém Lam Thịnh Mỹ hai tuổi, đều học ở trường Nhất Trung, Lam Thịnh Mỹ học lớp 12, cô ta học lớp 10. Nhưng Lam Thịnh Mỹ mặc dù là đại tiểu thư Lam gia, nhưng cảm giác tồn tại ở trường học không bằng Lam Thư Họa, rất nhiều người ở trường học thậm chí còn không biết cô là đại tiểu thư Lam gia.

Nhìn thấy An Thúy, Lam Thư Họa liền nhớ tới vết bầm sau cổ em trai, tâm lý bao che cho em trai của cô ta lại nổi lên, nhìn Lam Thịnh Mỹ, nói: “Chị họ, sao chị cũng ở chỗ này nha, em còn nghĩ rằng bởi vì sự kiện bác cả muốn mang con riêng trở về, cho nên chị không có tâm trạng mà ở trong nhà chứ.”

An Thúy không để ý tới cô ta, kêu nhân viên công tác mở vòng bảo hộ ra, sờ sờ đầu nó rồi tự mình xoay người lên ngựa, dứt khoát lưu loát.

Là nữ chính, Lam Thịnh Mỹ tự nhiên là mỹ nhân, người thiết kế trò chơi cũng đã cho cô ấy một khuôn mặt rất xinh đẹp, chỉ là bởi vì tính cách nguyên chủ, đẹp thì có đẹp, nhưng luôn cảm thấy nhạt nhẽo một chút, nhưng do An Thúy xuyên vào, mặc dù không có trang điểm, sự kiêu ngạo của cô làm cho mắt hướng lên, độ cung khóe miệng không khống chế được cong lên, ngũ quan càng thêm rực rỡ, cả người lập tức từ băng tuyết biến thành liệt hỏa. Lúc này, cô đang mặc trang phục cưỡi ngựa và đội mũ cưỡi ngựa, cưỡi trên một con chiến mã màu đen, cảm giác tồn tại đến kinh người, ai cũng không có biện pháp đem đôi mắt từ trên người cô dời đi.

Đát, đát, đát…

Con ngựa mang theo Lam Thịnh Mỹ chậm rãi đi phía trước đi, sắp đi qua đám thiếu niên thiếu nữ kia.

Lam Thư Họa bị làm lơ, tức giận nói: “Chị họ, em khuyên chị không nên cưỡi Caesar, nó rất hung, giống loài này không thể cưỡi, đừng nhìn nó bây giờ ngoan ngoãn, chờ một chút chạy lên liền sẽ hất chị từ trên ngựa xuống…”

“Bang!” Roi ngựa lập tức đánh vào một bên má của Lam Thư Họa.

Tất cả mọi người kinh ngạc.

Lam Thư Họa che lại cái miệng tê dại, cảm thấy hàm răng đang chảy máu, khoang miệng tràn đầy vị rỉ sắt tanh ngọt, không dám tin nhìn An Thúy. Cô, cô tự nhiên đánh cô ta!

“Sao cô dám đánh tôi!” Lam Thư Họa la lên, “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi! Tôi...”

“Bang!” Lại một roi nữa rơi xuống, vừa đúng đối xứng với đòn roi vừa nãy.

“Lắm miệng.” An Thúy ngồi ở trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Lam Thư Họa, bàn tay mang bao màu trắng vuốt ve roi ngựa trên tay, “Ngươi cũng biết tâm tình bây giờ của ta không tốt, cả người đều thay đổi, còn dám ở trước mặt ta lải nha lải nhải, ngu xuẩn.” Nói xong, lại quất tiếp một roi.

Cả người Lam Thư Họa nháy mắt trốn ra phía sau, lại phát hiện An Thúy không phải quất cô ta, mà là không khí. Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, mắt đỏ hoe nhưng không nói được lời nào.

An Thúy thu hồi mắt, không thèm liếc mắt những người khác một cái, đạp bụng ngựa, Caesar liền mang cô đi ra ngoài.

Trang viên rộng lớn đủ để cưỡi ngựa, con ngựa cao lớn ngăm đen chở An Thúy chạy như bay trên cỏ, tư thái tiêu sái ung dung tự do giống như đang chạy trên thảo nguyên mênh mông, nhóm quần chúng dời không nổi ánh mắt.

“Vị học tỷ này có chút soái nha……”

“Sao trước đây lại không có như vậy, là thiếu một chút sinh khí sao?”

“A Nhiên cậu thấy thế nào?”

Bị hỏi chuyện, An Nhiên kéo kéo cổ áo cảm thấy có chút không thoải mái, không để ý tới, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh cưỡi ngựa phía xa.

Lam Thư Họa đi cáo trạng ông nội bà nội, kết quả lại bị An Thúy uyển chuyển nói vài câu, bọn họ còn cảm thấy đau lòng cháu gái mình bị ủy khuất, ngược lại là chính mình bị mắng vài câu, hỏi cô ta đã biết rõ chị họ bị kích thích nên tâm tình không tốt còn muốn đi trêu chọc cô, làm Lam Thư Họa tức giận đến mức khóc lớn một trận, vẫn luôn biết ông nội bà nội bất công, nhưng không ngờ lại bất công đến như vậy! Nhưng sau cùng, cũng không dám đi trêu chọc An Thúy tiếp.

Anh em họ khác thấy vết xe đổ của cô ta, sôi nổi thông minh không đi trêu chọc An Thúy.

Ngay sau đó cảm nhận biến hóa mưa rền gió dữ, chính là tuần vui sướng cuối cùng đã kết thúc, tuần sau phải đi học lại.

Mặc dù Lam Thịnh Mỹ không bao giờ đi trêu chọc người khác, nhưng suy cho cùng, một số người trên thế giới này dù không làm gì cũng có thể bị chán ghét không thể giải thích được. Một trong những lý do sáo lộ nhất là người mình thích lại chỉ thích người khác.

Mà càng sáo lộ chính là, cái người kia không thích mình, chỉ là bởi vì không muốn bị dây dưa mới nói ra thích cô ấy, đem cô ấy làm tấm khiên.

Ví dụ như nam phụ trong nguyên tác, đồng thời cũng đối tượng yêu thầm của Lam Thịnh Mỹ, Hà Dĩ Châu.

Diện mạo Hà Dĩ Châu tuấn mỹ, phong độ nhẹ nhàng, thành tích ưu tú, lại là phú nhị đại, là bộ dáng bạch mã vương tử ở trong tưởng tượng của các thiếu nữ, fans hâm mộ ở Nhất Trung rất đông đảo, vậy cho nên bản thân cảm thấy không chịu nổi quấy nhiễu, vì thế ở trước mặt người khác nói mình đã có người thích, đó là Lam Thịnh Mỹ. Làm cho Lam Thịnh Mỹ vướng phải vô số phiền toái.

Nhưng mà Hà Dĩ Châu căn bản không thích Lam Thịnh Mỹ, anh ta là người ngoài nóng trong lạnh, mặt ngoài quân tử nhẹ nhàng bên trong là ngụy quân tử khịt mũi coi thường người khác, cho đến lúc Lam Thịnh Mỹ biết được anh ta thế nhưng lại nói thích mình, phiền toái của mình từ trước đến nay đều do anh ta, vì thế cõi lòng nhảy nhót ngượng ngùng mà tỏ tình với anh ta, anh ta lại bị ánh mắt trong veo thâm tình của cô ấy hấp dẫn, tiếp nhận lời tỏ tình của cô ấy, không lâu sau bị sự cẩn thận tỉ mỉ ôn nhu săn sóc của đối phương công hãm, cùng cô ấy sa vào tình yêu cuồng nhiệt, sau đó bị nam chính xử lý, nam phụ cứ thế ra nước ngoài.

Lúc này, Hà Dĩ Châu vừa mới nói ra mình thích Lam Thịnh Mỹ không bao lâu, khi An Thúy đi vào phòng học, liền nhìn thấy ánh mắt của một số nữ sinh trong phòng học tràn ngập địch ý cùng bắt bẻ bắn qua đây, cô đi đến chỗ ngồi của mình, ngửi thấy mùi kỳ lạ, cúi đầu nhìn vào trong hộc bàn, liền thấy một con chuột chết.

Oa nga, thủ đoạn quá ấu trĩ.

“Ai ném?” An Thúy hỏi.

“Tôi ném.” Lữ Tiêu Khiết, người không ưa An Thúy nhất trong lớp, ngồi ở trên bàn hút sữa bò, lấy tư thái một chút cũng không để cô vào mắt đáp lại. Cô ta cũng là phú nhị đại, hơn nữa tính cách còn kiêu ngạo, là nhân vật đại tỷ ở cao tam, phía sau luôn có hai ba tiểu tuỳ tùng đi theo. Cô ta thích Hà Dĩ Châu, Hà Dĩ Châu lại nói thích Lam Thịnh Mỹ, cái người mà cô ghét nhất, sao cô ta không tức giận cho được?

“Nguyên nhân?”

“Nhìn cô không vừa mắt.”

An Thúy gật gật đầu, từ cặp sách lấy ra đôi găng tay màu trắng mang vào, sau dưới ánh mắt kinh ngạc của cả lớp, trực tiếp duỗi tay cầm con chuột chết kia ra, đi tới chỗ Lữ Tiêu Khiết.

Lữ Tiêu Khiết ý thức được Lam Thịnh Mỹ không giống bình thường, cứ như vậy mà cầm con chuột chết tiến tới, cô ta muốn trốn xa một chút, nhưng lại cảm thấy như vậy giống như là thua cô, hơn nữa cô ta sợ cô cái gì?

Cô ta nghĩ như vậy, nên ngồi ở trên bàn không nhúc nhích, hút sữa bò vẻ khó chịu nhìn An Thúy.

An Thúy đi tới trước mặt cô ta, vươn tay dùng sức đẩy bàn học một chút, khiến cho Lữ Tiêu Khiết từ trên mặt bàn trượt xuống dưới, đứng ở trên mặt đất.

“Cô làm gì đấy!” Lữ Tiêu Khiết tức giận mắng. Sau đó An Thúy không hề báo động trước, đột nhiên duỗi tay bóp lấy cằm Lữ Tiêu Khiết, sức lực của cô cực kỳ lớn, khiến cho Lữ Tiêu Khiết lập tức mở miệng ra, sau đó đem chuột chết trên tay bỏ vào miệng cô ta.

“Cho ngươi ăn.” Nhấn nhấn, dùng sức nhấn xuống.

Học sinh cả lớp kinh hách đến cằm đều rơi xuống mặt đất.

Lữ Tiêu Khiết muốn há mồm kêu to, kết quả chuột chết lại càng đi vào sâu hơn, cô ta liều mạng giãy giụa, vặn vẹo muốn thoát ra, nhưng mà An Thúy lại giơ tay kéo lấy tóc cô ta, làm cho cô ta không có chỗ để trốn, muốn kêu cũng kêu không được. Cô ta gần như muốn nôn ra.

Từ từ, cái hương vị trong miệng đó là cái gì ? Là nội tạng của chuột chết tiết ra? Nôn…

Trò khôi hài ghê tởm lại khủng bố kia cho tới lúc Lữ Tiêu Khiết ngất xỉu và lão sư chạy tới mới hạ màn, nhưng cái bát quái khiến người người khiếp sợ này lập tức truyền khắp toàn bộ cao tam, sau đó lại truyền khắp cao nhị, cuối cùng truyền tới cao nhất.

Quá mức ghê tởm cùng khủng bố, dẫn tới mấy nữ sinh vốn còn muốn làm giống như Lữ Tiêu Khiết, nhìn nhìn mấy thứ mình chuẩn bị con gián, con nhện, rắn… Nôn…

Nhưng ngay sau đó, bát quái càng làm cho người khiếp sợ hơn truyền đến.

__________
05/07/2021.
(。☬0☬。)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play