Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

"Ha ha", Thẩm Việt cũng không để mắt đến hai cái lão giả đó, cười khinh miệt, "Chỉ là hai con chó già mà thôi, nơi này của ta có ba Linh Vũ Giả, dựa vào hai người các ngươi, làm thế nào có thể chiến đấu với ba người bọn họ?"

Hai tay của Nạp Lan lão gia tử đều đang run run, cảm giác vô cùng phẫn nộ cùng oán hận tràn ngập trong lồng ngực của hắn, làm cho hắn tức giận đến mức không nói ra một câu.

Sau khi để cho Lâm công công đỡ Phong Thiên Ngự, hắn đã lao về phía Thẩm Việt.

Thân hình uy vũ này cùng ánh mắt sắc bén, vẫn như năm đó chinh chiến sa trường, quát mắng Phong Vân đại tướng quân.

Nhưng tên Linh Vũ Giả trong chiếc áo choàng xanh kia cũng không chút do dự, thân hình của hắn dừng ở trước mặt Thẩm Việt trong nháy mắt, quả đấm của hắn hướng về phía Nạp Lan lão gia tử.

Hai quả đấm chạm nhau, lực lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể hai lão giả tràn ra, phá hủy tất cả tiệc rượu xung quanh, Lâm Lang đầy đất.

Tất cả mọi người nín thở không dám nói lời nào.

Đây cũng là hai gã Linh Vũ Giả chân chính so chiêu! Mạnh mẽ đến nỗi người thường không thể sánh nổi.

Tần lão gia tử cũng tham gia vào trận chiến, nhưng Lưu Vân Quốc chỉ có hai Linh Vũ Giả, Phong Thiên Ngự đã bị thương và không còn năng lượng chiến đấu.

Mà đối diện, vẫn còn đủ ba tên Linh Vũ Giả.

So số lượng cũng đủ nghiền ép Lưu Vân Quốc!

Trong lúc này, tinh thần của chúng thần đều rơi vào thung lũng, hy vọng vừa trỗi dậy cũng dần dần biến mất.

"Lưu Vân Tiêu, vì sao ngươi không lên hỗ trợ?" Lâm Ngự sử lửa giận ngút trời, Lưu Vân Tiêu này là thần tử của Lưu Vân Quốc, hiện tại Lưu Vân Quốc đang lúc nguy nan nhưng hắn lại ở bên cạnh xem diễn trò.

Thực lực bọn họ thấp không thể hỗ trợ nhưng Lưu Vân Tiêu này cũng đã là Linh Vũ Giả, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn quốc gia diệt vong?

Lưu Vân Tiêu cười lạnh nói: "Vì sao ta phải giúp? Bệ hạ vì một phế vật như Phong Như Khuynh, tự nguyện vứt bỏ Lưu Vân Quốc, dựa vào cái gì mà muốn ta giúp?"

Hắn đã cho Phong Thiên Ngự cơ hội, chỉ cần phế Phong Như Khuynh, sắc phong Dung nhi làm hoàng hậu, hắn sẽ lập tức ra tay.

Là chính ông ta thà lựa chọn một phế vật hoàn khố như vậy, cũng không muốn nhờ hắn giúp đỡ, nếu đã như thế, vì sao hắn phải nhúng tay?

"Ngươi..." Lâm Ngự sử giận tím mặt.

Hắn vốn tưởng rằng, cho dù Lưu Vân Quốc nội loạn nghiêm trọng đến mức nào, ít nhất cũng sẽ đồng lòng đối ngoại, nhưng không nghĩ tới, Lưu Vân Tiêu lại cố chấp như thế.

Được!

Rất được!

Lâm Ngự sử vuốt tà áo dài, đứng lên: "Lâm mỗ ta thực lực thấp kém, mới vừa tới cảnh giới của Chân Linh Giả, không thể cùng ba gã cao thủ này chiến đấu, mà ta cũng biết nước mất nhà tan, cho nên lần này thà rằng liều mạng đầu rơi máu chảy, cũng không giống loại người nào đó, làm người nhu nhược!"

Nói xong lời này, hắn đi đến phía trước.

Có Lâm Ngự sử mở đầu, những thần tử chân thành cũng ào ào đứng dậy, dù cho biết rõ không phải là đối thủ của đối phương, nhưng nếu lùi bước vào lúc này, bọn họ cũng sẽ là loại người nhu nhược trơ mắt nhìn nước mất nhà tan!

Thà chết, cũng phải bảo vệ đất nước, đây là trách nhiệm, cũng là nghĩa vụ của bọn họ!

"Một đám đần độn." Lưu Vân Tiêu nhịn không được tức giận mắng một tiếng.

Đầu tiên dĩ nhiên hắn thấy được Tần lão gia tử không kiên trì nổi, bị dính một chưởng của kẻ địch đối diện, trong lòng hắn bất giác nảy lên vui sướng.

Hắn lại thấy được một tên thần tử khác vừa xông lên trước đã bị chém một đao, càng không nhịn được cười ha ha ra tiếng.

Trong lòng hắn sảng khoái hơn bao giờ hết!

Nhưng vào lúc này, oanh một tiếng, cánh cửa cung điện đang khép một nửa bị một lực mạnh đánh vào, ầm ầm sập xuống, bụi đất tung tóe trên mặt đất.

Nhưng linh lực này vẫn chưa biến mất, thừa lúc mọi người không hề phòng bị, soạt một tiếng, xuyên thấu bả vai của một gã Linh Vũ Giả.

(Hết chương)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play