Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

     Đây là niềm kiêu hãnh của ông ấy.

     Phong Thiên Ngự nắm chặt kiếm trong tay, bước đi vững vàng, thân hình cao lớn giống như núi Thái Sơn, từng bước một đi về phía ba lão giả kia.

     "Phụ thân, không cần phải lo cho con!" Nạp Lan Tịnh gắt gao nắm nắm tay, đứng lên, "Đi bảo vệ bệ hạ, gia tộc Nạp Lan chúng ta thà chết cũng nhất định phải chết trước bệ hạ."

     Nạp Lan Trường Càn đau khổ nhìn Nạp Lan Tịnh, cuối cùng đưa ra lựa chọn.

     Hắn kéo Nạp Lan Tịnh xuống rồi điên cuồng đi về phía ba gã Huyền Linh Giả.

     Nhưng cuối cùng hắn lại chậm một bước...

     Quả đấm của lão giả áo xanh đập mạnh lên trên ngực của Phong Thiên Ngự.

     Linh lực ở trong cơ thể ông nổ tung, phụt một tiếng, máu tươi phun ra, hóa thành sương máu, tản ra trong không khí.

     Bước chân của Phong Thiên Ngự không hề run rẩy, thậm chí còn không lùi bước, vẻ mặt của ông kiên định, dường như có một tảng băng lạnh tan không được trên khuôn mặt của ông.

     Khi Nạp Lan lão tướng quân cùng Tần Phi Dương lão gia tử xông vào hoàng cung, nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này, hai tròng mắt bọn họ đều nhuốm máu, một màu đỏ bừng.

     ...

     Phía trên ngã tư đường Hoàng Thành.

     Bước chân của Phong Như Khuynh ngừng lại, trong lòng nàng dấy lên một tia hoảng loạn, loại hoảng loạn không có nguyên nhân này làm cho nàng cảm thấy có dự cảm không lành.

     "Chủ tử, người làm sao vậy?" Đường Tư kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Phong Như Khuynh.

     Phong Như Khuynh lắc đầu: "Ta cũng không biết vì sao lại cảm thấy có dự cảm gì đó không lành..."

     Khi Phong Như Khuynh đang có chút do dự thì một giọng nói bàn tán ồn ào tuyền đến từ bên cạnh, theo gió đêm mà bay vào trong tai nàng.

     "Phủ tướng quân có chuyện gì vậy? Đêm hôm đó, vì sao lão tướng quân mang theo nhiều người đi vào cung như vậy, ngay cả Tần lão gia tử vẫn luôn không có chuyện gì xảy ra cũng đi rồi."

     "Chuyện này ta nghe nói, ta vừa khéo có một người cháu họ là thằng nhóc ở Tần gia, vừa rồi trong cung có người báo lại, nói là người của Long Ngạo quốc ở trong cung đại khai sát giới, hình như bệ hạ đã không được..."

     Sắc mặt của mọi người trong thiết huyết quân đoàn đều thay đổi.

     Họ dồn dập đưa mắt nhìn sang Phong Như Khuynh, đã thấy ánh mắt của thiếu nữ có lửa giận bay lên, trong người như bị bao phủ bởi bầu không khí âm u lạnh lẽo.

     ...

     Cùng lúc đó.

     Trong sảnh tiệc.

     Lưu Vân Tiêu thờ ơ nhìn hai lão giả xông đến bên cạnh Phong Thiên Ngự, khóe môi nhếch lên tia châm chọc.

     Hai lão giả này cuối cùng cũng xông đến, đáng tiếc, bọn họ ra tay quá muộn, đã vô ích rồi!

     Chẳng qua là không nghĩ đến bệ hạ sớm đã có bệnh nặng trong người, nếu sớm biết như thế, ngày đó hắn sẽ không bị Phong Như Khuynh đe dọa.

     Suy nghĩ đến bởi vì ngày đó chùn bước khiến hắn tổn thất nặng nề như thế, trong lòng không khỏi bốc hỏa, đôi mắt càng hiện lên tia thù hận.

     Lúc trước, Phong Như Khuynh đe dọa hắn, hôm nay, hắn đến đòi lại từ Phong Thiên Ngự.

     Muốn để hắn ra tay giúp đỡ, trừ phi đáp ứng điều kiện mà hắn đưa ra trước và để Nạp Lan lão tướng quân quỳ xuống đến cầu xin hắn, bằng không, đời này đều khó có khả năng!

     "Lão tướng quân, ngươi rốt cục đến đây..."

     Thân thể Phong Thiên Ngự run lên, cũng có lẽ là lão tướng quân xuất hiện làm cho tinh thần của ông thả lỏng ra, cuối cùng kiếm trong tay không cầm được mà rơi xuống đất.

     Thân mình của ông đột nhiên ngã xuống.

     "Bệ hạ!" Nạp Lan lão tướng quân tiến lên đỡ Phong Thiên Ngự, nước mắt hắn rơi ngang dọc, "Bệ hạ, là thần đã tới chậm."

     Hắn thật không ngờ, Long Ngạo Quốc lại ra tay trong bữa tiệc rượu, sớm biết như vậy, tối nay, dù thế nào hắn cũng phải đến tham dự.

     Mà không phải nhất thời lười biếng, trốn ở trong phủ tướng quân.

     (Hết chương)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play