Đột nhiên, không khí an tĩnh trong tiệm linh dược làm các nàng có chút choáng váng, ánh mắt những người đó nhìn lại, tức khắc liền nhìn thấy… bóng dáng to như núi.
Tuy hiện tại Phong Như Khuynh đã gầy đi không ít, nhưng so với Đàm Song Song thon thả tinh tế thì vẫn là một tòa cự sơn.
Phụ nhân dung mạo xinh đẹp bên cạnh bỗng cảm nhận được cảm xúc khẩn trương của Đàm Song Song, bà ta vỗ vỗ tay nàng ta, cười cười an ủi.
Ngay sau đó, một ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Phong Như Khuynh, hơi hơi hành lễ: “Thần phụ tham kiến công chúa điện hạ.”
Phong Như Khuynh khẽ cau mày.
Thế nào nàng cũng không nghĩ tới bản thân mới chỉ nhất thời nảy ra ý muốn tới tiệm linh dược mà vẫn có thể trùng hợp ngẫu nhiên gặp được mẫu thân Liễu Ngọc Thần và Đàm Song Song.
Lúc trước, bởi vì nguyên chủ làm Liễu phu nhân hôn mê, khiến Liễu Ngọc Thần trong lúc giận dữ đã viết hưu thư bỏ nàng, hơn nữa cũng khiến cho nguyên chủ đâm đầu chết ở trong phủ Thừa tướng.
Nhìn thấy Phong Như Khuynh trầm mặc không nói, ngực Liễu phu nhân cứng lại, có chút tắc nghẽn không thông.
Mặc kệ bên ngoài công chúa hành sự hỗn trướng như thế nào, nhưng ở Liễu gia từ trước đến nay đối với bà cung cung kính kính, không dám vượt quá giới hạn! Nếu không phải công chúa chẳng những không cho cưới Đàm Song Song vào cửa lại còn không cho phép Ngọc Thần nạp thiếp, hơn nữa đuổi toàn bộ thiếp thị của Ngọc Thần đi thì bà cũng sẽ không xảy ra tranh chấp với nàng.
Đáng tiếc… Ngọc Thần cũng không thích Phong Như Khuynh, mà Phong Như Khuynh trừ bỏ gia thế bên ngoài thì mọi thứ đều không bằng Đàm Song Song. Cho nên bà ta thà rằng cưới Đàm Song Song vào cửa cũng không muốn một công chúa hoàng thất bá đạo như thế.
“Công chúa,” Đôi mắt Đàm Song Song rũ xuống, giọng nói nàng ta mang theo mảnh mai đáng thương, khiến người thương tiếc, “Ta biết ngươi oán hận ta đoạt Ngọc Thần của ngươi, chẳng qua ta cùng Ngọc Thần đã thương lượng qua, từ nay về sau…… Ta sẽ không chiếm đoạt tất cả tình cảm của hắn, chỉ cầu công chúa, đừng gây khó dễ phủ Thừa tướng, được không?”
Liễu phu nhân vội vàng bắt lấy tay Đàm Song Song, trong lòng hơi nhói đau.
“Song Song, đứa nhỏ này, chính là tâm địa thiện lương, tự làm khổ bản thân.”
Sắc mặt Đàm Song Song tái nhợt lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Liễu bá mẫu, Song Nhi không khổ, nam nhân vốn nên có tam thê tứ thiếp, Song Nhi sao có thể cưỡng cầu nhất sinh nhất thế nhất song nhân? Nếu Ngọc Thần có nhiều thiếp thân một chút, cũng có thể thêm nhiều người vì Liễu gia khai chi tán diệp, Song Nhi vui mừng còn không kịp làm sao lại thấy khổ?”
“Ngươi chỉ là an ủi ta mà thôi, trong lòng thế nào không thấy khổ được? Không có ai muốn cùng nữ nhân khác hầu hạ chung một nam nhân, nhưng ngươi nguyện ý vì Ngọc Thần suy nghĩ như vậy, chứng tỏ trên đời này chỉ có tình cảm của ngươi đối với Ngọc Thần là chân ái,” Liễu phu nhân trấn an vỗ vỗ tay Đàm Song Song, cười nhạt nói, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo Ngọc Thần cưới hỏi đàng hoàng, nghênh đón ngươi về nhà.”
Lời nói này của bà ta cũng là cố ý nói cho Phong Như Khuynh nghe.
Phong Như Khuynh yêu Ngọc Thần như thế, ở Liễu gia trừ bỏ phương diện thiếp thị, những mặt khác với nàng đều là nói gì nghe nấy, thế nên khiến Liễu phu nhân trước sau chưa bao giờ để Phong Như Khuynh ở trong lòng.
Nàng đối với những người khác ngoan độc, nhưng vì muốn chạm được đến tâm Liễu Ngọc Thần, nàng không dám cũng đối xử như thế đối với bà.
Phong Như Khuynh cười.
Tiếng cười của nàng đột ngột, vang lên giữa tiệm linh dược yên tĩnh.
Liễu phu nhân hơi chau mày, chuyển hướng Phong Như Khuynh: “Công chúa đây là có ý gì?”
“Không có gì, ta cảm thấy ngươi nói rất đúng, trên đời này, cũng chỉ có Đàm Song Song cùng Liễu Ngọc Thần mới là trời sinh một đôi, ta chân thành chúc phúc cho bọn họ, mong ước các nàng có thể nhất sinh nhất thế vĩnh không chia lìa, miễn đi gây tai họa cho người khác.”
Ban đầu Liễu phu nhân còn nghe không hiểu ý tứ của nàng, qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, trong ánh mắt mang theo không thể tưởng tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT