Edit: Hạ gia.
Beta: Mạn Châu Sa 2001

“Trang Loan cô nương!”

Cố tình trong khoảnh khắc này, mấy người vận bạch y từ trên không hạ xuống.

Bọn họ vừa hạ xuống đất, trong chớp mắt đã phải vội vàng dùng tay che mũi.

Sau đó…

Sau đó nhìn thấy Trang Loan ngồi xổm trên mặt đất như đi nhà xí thì nét mặt mọi người đều cứng lại rồi.

Trang Loan ngây người, qua một lúc lâu mới định thần lại, lửa giận của nàng ta bốc lên, cao giọng quát:

“Các ngươi còn thất thần ra đấy làm gì?”

Đám người kia lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng xoay người, đưa lưng về phía Trang Loan.

Nhưng vẫn có thể nhìn thấy mặt mày đám nam nhân bạch y kia đều đỏ gay.

Mọi người ai cũng biết Trang Loan có dung mạo xinh đẹp, nhưng mấy năm nay chưa có nam nhân nào có thể tiếp cận nàng, càng đừng nói đến… Nhìn nàng lúc riêng tư như thế …

Lẽ ra ngay sau khi đám người này tìm tới, Trang Loan nên nhanh chóng kéo y phục lên. Thế nhưng không biết làm sao nàng ta lại đi tả không ngừng, một khi kéo y phục lên chắc chắn sẽ dây bẩn lên người. Vì vậy nàng ta chỉ đành ngồi xổm trên mặt đất không dám đứng lên.

“Ai nói cho các ngươi ta ở nơi này? Ai cho phép các ngươi đến đây?”

Trang Loan phẫn nộ quát lớn, phát tiết tất cả lửa giận với Nam Huyền lên đầu đám người này.

Sắc mặt nam nhân bạch y đứng đầu đỏ ửng, vâng dạ đáp: “Vừa rồi… Chúng ta gặp Nam Huyền công tử, là hắn… Là hắn nói với bọn ta Trang Loan cô nương ở đây, hắn còn nói ngươi bị thương, cho nên bọn ta mới…”

“Nam Huyền!”

Tới giờ làm sao Trang Loan còn không rõ, bản thân đã bị Nam Huyền tính kế!

Đầu tiên là khiến nàng ta đi tả không ngừng, sau đó lại cố ý dẫn đám người này tới đây! Thế nên… khiến cho toàn bộ thanh danh của nàng ta đều bị hủy!

Tên hỗn đản kia, rốt cuộc là học được loại thủ đoạn thấp kém này ở chỗ nào? Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đã dạy hư Nam Huyền!



Phủ công chúa.

Bên trong nhã các, Phong Như Khuynh đột nhiên hắt xì một cái, nàng xoa xoa mũi: “Là ai nhắc đến ta nhỉ?”

Tần Thần đứng trước mặt Phong Như Khuynh, đôi mắt hắn trong suốt sạch sẽ, tươi cười sáng lạn: “Khuynh Khuynh lớn lên xinh đẹp động lòng người như vậy, khẳng định người luôn nhắc mãi đến ngươi rất nhiều.”

“…” Phong Như Khuynh sờ sờ sau ót, “Nhưng ta lại cảm thấy không giống chuyện gì tốt. Mặc kệ, dù sao ta cũng đắc tội với nhiều người như vậy, số người ở sau lưng nguyền rủa ta có thể kéo dài từ thành nam đến tận thành bắc mà ta cũng có sợ bao giờ?”

“Khuynh Khuynh, thời gian không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi trước.”

“Được! À đúng rồi, Thần Nhi, ngày mai ngươi đi xem hoàng cung một chuyến giúp ta.”

Quốc Sư còn chưa trở về, nàng phải đi tìm rắn nhỏ gây phiền toái, vừa đe dọa vừa dụ dỗ nó nói ra tin tức của Quốc Sư thì càng tốt…



Ở Lưu Phong Quốc, linh dược phô nhiều không đếm xuể, lại chỉ có được mấy nhà để ý đến chúng.

Trong đó tiếng tăm lừng lẫy nhất phải kể đến là Đệ Nhất Lâu.

Đang đi ngang qua linh dược phô Đệ Nhất Lâu, bước chân Phong Như Khuynh hơi dừng một chút, trong ánh mắt nàng hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, chợt xoay người, đi về hướng linh dược phô.

Tần Thần giống như một thị vệ, đi theo phía sau Phong Như Khuynh, cất bước đi vào linh dược phô.

Giờ phút này, trong linh dược phô, sau khi trông thấy một nữ tử từ ngoài cửa đi vào, tất cả tiếng nói đều dừng lại, ánh mắt mọi người mang theo kinh ngạc, còn có một tia…sợ hãi.

Ác danh của công chúa mọi người ai cũng biết, từ nam nữ lão ấu đều sợ hãi không thôi, hận không thể cách xa nàng cả trăm trượng, cuộc đời này không mong gặp lại.

Phía trước quầy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Đàm Song Song mang theo ý cười nhẹ nhàng, trước mặt nàng ta đang bày một gốc cây linh dược nhị giai, có lẽ là đang dò hỏi giá cả linh dược.

Ở bên cạnh Đàm Song Song là một phụ nhân đoan trang đang đứng khoan thai, trong ánh mắt bà ta nhìn Đàm Song Song tràn đầy ý cười ôn hòa từ ái, khóe môi cũng giơ lên, mang theo một độ cung.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play