Nàng chỉ nghe nói qua nhân phẩm của Phong Như Khuynh rất kém nhưng chưa từng gặp qua, nếu là đổi thành nguyên chủ bị người khi dễ thì sợ rằng nàng không dám nói như thế.
“Ỷ thế hiếp người?”
Phong Như Khuynh cười nhạo một tiếng, hơi hơi nâng cằm lên: “Thì tính sao? Ta khi dễ…… Chính là loại người như ngươi đấy!”
Ỷ thế hiếp người… Vậy thì như thế nào?
Nàng chính là khi dễ những loại người thế này!
Tần Di ngẩn ra, bà quay đầu nhìn phía Phong Như Khuynh, trong ánh mắt mang theo vẻ phức tạp.
Từ trước đến nay bà rất ghét Phong Như Khuynh ỷ thế hiếp người.
Nhưng lúc này đây, nàng kiêu ngạo và cuồng vọng, lại khiến bà… Cảm thấy thoải mái.
“Ngươi không lăn, ta liền sai người đánh chết ngươi đưa về Ngụy gia!” Ánh mắt Phong Như Khuynh dày đặc hàn khí nhìn về phía Ngụy Mộng Khiết.
Ánh mắt nàng giống như đang nhìn một người chết.
Cũng chính ánh mắt này đã dọa Nguỵ Mộng Khiết khiến cho nàng ta lạnh cả người, cũng không dám ở lại Tần gia nữa, hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía sân Tần gia, xoay người rời đi.
Cho đến khi bóng dáng kia biến mất Phong Như Khuynh mới thu hồi ánh mắt, cười nhạt nhìn về phía Tần Di: “Cữu mẫu, nàng ta đi rồi, chúng ta có thể đi thăm dì Dao không?”
Tần Di sững sờ, ánh mắt của bà càng thêm phức tạp: “Ngươi như vậy, sẽ liên lụy đến thanh danh của bản thân.”
Phong Như Khuynh cười hì hì: “Không phải ta đã nói rồi sao? Thanh danh của ta đã quá kém mà không phải chỉ kém một chút, còn nữa, thanh giả tự thanh, ta không cần người khác cởi bỏ hiểu nhầm hộ ta, ta chỉ cần… Các ngươi có thể hiểu rõ.”
Người khác hiểu nhầm nàng như thế nào, phải chăng từ trước đến giờ nàng không nghĩ đến.
Từ đầu tới cuối nàng chỉ để ý người quan trọng nhất!
Trái tim Tần Di khẽ run, gắt gao nắm chặt tay, không ngừng nhắc nhở ở trong lòng Phong Như Khuynh đã từng rất ác.
Bà không thể lại mềm lòng, cũng không thể tiếp tục mềm lòng!
“Đi thôi.”
Cuối cùng bà vẫn mở miệng, quay đầu lại nhìn Phong Như Khuynh, đi về phía hậu viện Tần gia.
Phong Như Khuynh nhìn thấy Tần Di không ngăn cản nàng ở bên ngoài, trong lòng có chút vui vẻ, liền ôm chặt Đại Nhi hôn mạnh một cái.
“Đại Nhi, đây là mẫu thân ngươi đồng ý cho ta một lần cơ hội sao?”
Đại Nhi có chút mờ mịt, ngơ ngác nhìn Phong Như Khuynh.
“Đại Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi và người nhà của ngươi thất vọng đâu.”
Bọn họ đã thất vọng rồi quá nhiều lần, mà đây là lần cuối cùng bọn họ cho nàng cơ hội…
Đại Nhi lộ ra vẻ đáng yêu tươi cười: “Biểu tỷ tỷ, đẹp, nói cái gì… Đều đúng.”
“…”
Đại Nhi khen nàng khiến cho vẻ đẹp của nàng thấp đi?
“Biểu tỷ tỷ, so với Nhị công chúa, đẹp.” Vẻ mặt Đại Nhi chân thành nghiêm túc.
Phong Như Khuynh cúi đầu nhìn về phía Nạp Lan Đại Nhi: “Vì sao?”
“Nhị công chúa, là người xấu, khi dễ Đại Nhi.”
Hơn nữa, cha và gia gia vẫn luôn nói là nhị công chúa dạy hư biểu tỷ tỷ, cho nên, nàng ta là người xấu nhất trên đời này.
Phong Như Khuynh trầm mặc.
Không biết có phải ảo giác hay không… Nàng luôn cảm thấy, tâm trí của Đại Nhi… Dường như đã hoàn thiện hơn so với trước kia.
Mấy tháng trước rõ ràng Đại Nhi bị Phong Như Sương khi dễ, nàng cố tình không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng hiện tại nàng đã có thể mở lòng mình ra với người khác…
Linh dược?
Phong Như Khuynh có chút bừng tỉnh.
Nhiều linh khí có thể khiến thần thú mở ra linh trí, mà trong linh dược chứa rất nhiều linh khí có thể giúp Đại Nhi trở lại bình thường, xem ra sau này nàng cần phải chuẩn bị một ít Thiên Linh Quả cho Đại Nhi…
Thẳng đến khi nàng ấy có thể như người bình thường.
“Đúng đúng đúng, khi dễ Đại Nhi đều là người xấu,” Phong Như Khuynh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Đại Nhi, “Trước kia ta, cũng là người xấu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT