Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

“Cữu mẫu” Phong Như Khuynh không để ý đến Ngụy Mộng Khiết, nàng cười tủm tỉm đi về phía Tần Di, “Nữ nhân này là ai ạ?”

Tần Di mím môi đang muốn trả lời thì Ngụy Mộng Khiết ở một bên đã lấy lại tinh thần cười khẽ nói: “Công chúa điện hạ, dân nữ là nữ nhi Ngụy gia, muội muội của Ngụy Phẩm Dao.”

“Ngươi là muội muội của dì Dao? Tại sao ta lại không biết dì Dao có bào muội?” Trong ánh mắt Phong Như Khuynh tràn đầy kinh ngạc.

Vẻ mặt Ngụy Mộng Khiết cứng đờ: “Dân nữ là nữ nhi của nhị phu nhân Ngụy gia.”

“À, chỉ là nữ nhi của tiểu thiếp mà lại dám tự nhận là muội muội của dì Dao?” Phong Như Khuynh cười nhạt nói, “Ngươi chỉ là nữ nhi của thiếp thất mà dám nghênh ngang đi vào Tần gia, cữu mẫu người làm sao vậy, tại sao lại để nàng ta tới Tần gia?”

Ánh mắt Tần Di lạnh nhạt nhìn về phía Ngụy Mộng Khiết: “Mặt nàng ta quá dày, ta cũng không có biện pháp nào khác.”

“Có thể ném nàng ta ra ngoài,” Phong Như Khuynh cười lạnh tiến lên hai bước, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Ngụy Mộng Khiết, “Hoặc là để nàng ta tự mình đi ra ngoài.”

Khóe miệng Ngụy Mộng Khiết giật giật, nàng vội vàng quay đầu nhìn về phía Tần Di: “Tần Di tỷ tỷ, tốt xấu gì muội cũng là nhị tiểu thư Ngụy gia, nếu làm theo lời nàng ta nói thì sẽ làm xấu mặt của tỷ, người đời sẽ nói tỷ như thế nào?”

So sánh mà nói thì thanh danh của Ngụy Phẩm Dao ở Lưu Vân Quốc là cực kém.

Không thể mang thai lại không cho phu quân nạp nữ nhân khác làm thiếp thì có khác gì đố phụ (đố phụ: người phụ nữ đố kị, ghen tuông)? Nếu đổi thành nàng, tuyệt không không biết xấu hổ mà độc chiếm một mình Tần Tuân, sẽ giúp hắn nạp mười bảy mười tám người thiếp thất từ lâu rồi.

Phong Như Khuynh chợt tiến lên vài bước, kéo vạt áo của Ngụy Mộng Khiết.

Phịch một tiếng, trực tiếp ném ra ngoài cửa.

Giờ khắc này tất cả mọi người ngây dại, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ đứng ở cửa, dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ hành động của nàng…

Ngụy Mộng Khiết chật vật bò lên, nhưng người ném nàng ta là Phong Như Khuynh, lá gan nàng ta cho dù lớn cũng không dám nhằm vào Phong Như Khuynh, chỉ có thể dùng ánh mắt oán giận nhìn về phía Tần Di.

Mặc dù Tần Di là nữ nhi đã gả ra ngoài nhưng luôn quản chuyện của nhà mẹ đẻ, không phải quá xấu hổ sao? Cũng không biết rốt cuộc Tần Huân có phải họ hàng nhà nàng hay không mà hắn lại không đồng ý nạp thiếp!

Lúc trước cha nạp thiếp cũng là bị tổ mẫu bức, đặc biệt là đại phu nhân sau khi sinh Ngụy Phẩm Dao xong thì bị bệnh cuối cùng không thể sinh con được nữa, tổ mẫu không ngừng nạp thiếp cho cha nếu không thì sao có thể có nàng được?

Kì lạ là lần này Tần gia không có biểu hiện gì, từ Tần lão phu nhân đến lúc Tần Di xuất giá đều dung túng cho vợ chồng Tần Huân, thế cho nên hậu viện Tần gia vẫn như cũ chỉ có một nữ nhân là Ngụy Phẩm Dao.

“Cữu mẫu, đối với loại người vô sỉ như thế này không nên nói lời vô ích với nàng ta,” Phong Như Khuynh cười mỉa mai bước lên hai bước, “Trực tiếp ném ra ngoài, nếu các ngươi không có biện pháp động thủ thì để ta, dù sao thì thanh danh của ta cũng đủ kém mà không phải chỉ kém một chút!”

“Công chúa điện hạ, người có quyền lợi lớn nhưng người cũng không thể ngăn cản dân nữ đi thăm tỷ tỷ của dân nữ.” Ngụy Mộng Khiết gắt gao cắn môi, trong ánh mắt nàng ta hiện ra vẻ ủy khuất, đáng thương tội nghiệp.

Phong Như Khuynh khí phách cau mày: “Nhưng nơi này là Tần gia, ngươi muốn gặp nàng thì chờ nàng về Tần gia rồi nói, từ nay về sau, ngươi không được bước một bước vào Tần gia, ngươi dám bước vào, ta liền sai người đánh gãy chân của ngươi!”

Tần gia không có cách nào trị ác nhân này vậy ác nhân này để nàng trừng trị!

“Công chúa, đây là người ỷ thế hiếp người.” Khuôn mặt Ngụy Mộng Khiết đỏ lên một mảng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play