Lôi Giang vừa nói như vậy, tràng diện lập tức lộ ra có chút xấu hổ. Mùi thuốc súng bắt đầu tràn ngập trong không khí, đặc biệt là Tây Môn Tiểu Uyển, tròng mắt của cô phóng to ra giống như là mắt của con trâu vậy. Diệp Khiêm nhìn thấy, đã biết rõ không tốt, tính tình của nha đầu kia rất nóng nảy a.
Sau khi ho khan hai tiếng, Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Lôi tổng, tôi cùng Nhu Nhu cũng đang chuẩn bị rời đi rồi, anh cũng không cần băn khoăn về chúng tôi. Chúng ta đều là người làm ăn, đều là công dân tốt tuân theo pháp luật nhà nước, cùng bọn họ trở về một chuyến thì có làm sao? Hơn nữa, nếu như tôi không có đoán sai, bên ngoài khẳng định đã có rất nhiều phóng viên đang chờ rồi, nếu như Lôi tổng không theo chân bọn họ trở về, những ký giả kia khẳng định sẽ ghị loạn, lúc đó đối với thanh danh của Lôi tổng sẽ không tốt. Anh thấy tôi nói đúng không?"
"Đúng vậy a, Lôi tổng, anh là nhà từ thiện, em nghĩ bọn họ chắc cũng chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi. Cùng bọn họ trở về đem hiểu lầm giải trừ, trả lại sự trong sạch cho anh không phải rất tốt nha." Lâm Nhu Nhu cũng nói.
Lôi Giang sau khi trầm tư một lúc, áy náy nói: "Diệp tiên sinh, Lâm tiểu thư, thật sự không có ý tứ, đã để cho hai người chê cười rồi, hôm nào lại mời hai người ăn cơm." Sau đó ánh mắt chuyển hướng sang người phụ nữ trung niên, nói: "Tôi theo cô trở về, bất quá cô cần phải suy nghĩ kỹ càng rồi, nếu như cô không có chứng cớ, thì tôi sẽ trực tiếp hướng lãnh đạo của cô khiếu kiện." Ngay sau đó lại nhìn thoáng qua quản gia, nói: "Giúp tôi gọi luật sư, để cho hắn đi tới cục cảnh sát."
"Mời!" Người phụ nữ trung niên rất khách khí nói, mặc dù nói lần này hành động là mệnh lệnh của Cục Quốc An, nhưng dù sao cô mới là quan địa phương, đối phó loại người giống như Lôi Giang này phải biết nắm giữ đúng chừng mực, nếu không chẳng khác nào đoạn tuyệt đường lui của mình.
Diệp Khiêm cũng không có trông cậy vào chuyện này có thể tống Lôi Giang vào tù, vì như vậy đối với kế hoạch của hắn chỉ có tệ mà không có lợi. Để cho Diệp Khiêm kỳ quái chính là ánh mắt của Tây Môn Tiểu Uyển nhìn hắn vừa rồi, tuy vẫn là ánh mắt phẫn nộ giống như trước kia, bất quá lại hình như lại thêm một cổ ghen tuông. Diệp Khiêm cũng không có suy nghĩ nhiều, đợi cảnh sát cùng Lôi Giang đi rồi, Diệp Khiêm dắt tay Lâm Nhu Nhu đi ra ngoài.
Nhìn thấy những chiếc xe cảnh sát rời khỏi, Diệp Khiêm vuốt mũi của Lâm Nhu Nhu một cái, nói: "Cô bé ngốc, về sau ngàn vạn đừng chạy loạn khắp nơi nữa, em có biết Lôi Giang là người nào hay không?"
Lâm Nhu Nhu kinh ngạc hỏi: "Ý anh là sao? Anh ấy không phải là chủ của một công ty sao? Hơn nữa còn là một người rất giàu lòng thiện tâm."
Diệp Khiêm trợn nhìn Lâm Nhu Nhu, nói: "Thiện tâm? Anh thật sự không biết nên nói như thế nào với em nữa rồi. Lôi Giang là thành viên hội Intelligent, cũng là trùm buôn bán thuốc phiện lớn nhất Châu Á, Cục Quốc An đã sớm chú ý tới hắn rồi. Hiện tại thế cục tình Hai Nam phi thường không ổn định, tùy thời đều có thể xảy ra đại chiến. Hôm nay Lôi Giang muốn thông qua em để cảnh cáo anh, nói hắn đối với chuyện của anh biết đến nhất thanh nhị sở, nếu như anh không đồng ý điều kiện của hắn, thì hắn sẽ xuống tay với em."
"À? Vậy... Vậy có phải là em đã hại anh không?" Lâm Nhu Nhu khẩn trương nói, "Em thật sự không có nhìn ra, nguyên lai anh ấy lại là người như vậy."
"Người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, tuyệt đối không nên chỉ nhìn bề ngoài mà đi phán đoán người đó là tốt hay xấu. Khá tốt, anh cũng đã sớm có kế hoạch đối phó hắn rồi, nhưng Lôi Giang quả thật là một người rất nguy hiểm. Đi thôi, bây giờ anh sẽ đưa em trở lại khách sạn, ngày mai em hãy trở về thành phố Thượng Hải đi." Diệp Khiêm nói.
"Anh cũng phải cẩn thận." Lâm Nhu Nhu lo lắng nói.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ toàn bộ giao cho Cục Quốc An đi xử lý, anh ngồi xem cuộc vui là được rồi."
Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm từ trong biệt thự Lôi Giang truyền ra, rõ ràng là âm thanh của quản gia. Diệp Khiêm không khỏi chấn động, nói với Lâm Nhu Nhu: "Em ở nơi này chờ anh!" Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm nhanh chóng xoay người, xông về phía biệt thự của Lôi Giang. Thế nhưng mà cửa chính đã bị khóa, Diệp Khiêm nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh xem xét, chỉ thấy toàn thân quản gia đều là máu tươi, lão đang nằm trên mặt đất, rất rõ ràng là đã chết rồi.
Đang lúc Diệp Khiêm nghi hoặc, một thân ảnh từ trong cửa sổ biệt thự nhảy ra ngoài, tốc độ chạy trốn rất nhanh, trong chớp mắt liền biến mất. Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, không phải hắn không muốn truy đuổi, mà là do Lâm Nhu Nhu còn ở bên ngoài, Diệp Khiêm không thể không để ý đến Lâm Nhu Nhu được.
Bất quá, thân ảnh kia lại là phi thường quen thuộc, ngoại trừ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, Diệp Khiêm thật sự nghĩ không ra còn có người nào khác. Cử động của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe làm cho Diệp Khiêm cảm thấy lẫn lộn rồi, không hiểu hắn tại sao phải giết chết quản gia của Lôi Giang, chẳng lẽ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng Lôi Giang có mâu thuẫn gì sao? Bất quá với tính cách của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nếu như hắn cùng Lôi Giang có mâu thuẫn thì hắn nhất định sẽ trực tiếp giết chết Lôi Giang, cần gì phải ra tay với quản gia của Lôi Giang a?
Cử động của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe luôn rất kỳ quái, Diệp Khiêm cho dù hiểu rõ hắn, nhưng đối với nhiều cử động của hắn cũng không phải hoàn toàn có thể lý giải. Bất quá, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã từng nói rất rõ ràng, hắn muốn đối phó Nanh Sói, nhưng lại không cho phép bất luận kẻ nào đụng tới Nanh Sói, chuyện này chẳng phải là một loại biến tướng trợ giúp Nanh Sói sao. Chẳng lẽ lần này Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại đang trợ giúp mình?
Chuyện này phải đợi lần sau nhìn thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe mới biết rõ. Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, quay người đi ra khỏi biệt thự. Lúc đến bên cạnh Lâm Nhu Nhu, Lâm Nhu Nhu quan tâm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Anh không sao chớ?"
"Không có việc gì, chúng ta đi thôi, anh đưa em trở về khách sạn. Hôm nay em cũng đừng nghĩ chạy trốn, chúng ta ở trong khách sạn đại chiến 300 hiệp." Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười một chút, tiến đến bên tai Lâm Nhu Nhu nói. Lúc nói, vẫn không quên ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi ra một hơi. Lâm Nhu Nhu chợt cảm thấy toàn thân tê dại, giận Diệp Khiêm, nói: "Chán ghét, đây là đang trên đường cái."
"Trên đường cái thì thế nào, anh cùng vợ của anh nói lời âu yếm không được sao? Chẳng lẽ cảnh sát sẽ bắt anh sao?" Diệp Khiêm một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, không thèm để ý nói.
Lâm Nhu Nhu giận hắn, không nói gì thêm nữa. Cùng Diệp Khiêm ở chung lâu như vậy, cô làm sao không biết đức hạnh của Diệp Khiêm a, càng nói hắn sẽ càng không kiêng nể gì cả.
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Lôi Giang tự nhiên là nghênh ngang từ trong cục cảnh sát đi ra, dù sao khoa điều tra tội phạm buôn bán tạm thời còn không có căn cứ chính xác để cáo buộc Lôi Giang tội trốn thuế. Trọng yếu hơn là, trong kế hoạch của Diệp Khiêm, bất quá chỉ muốn lợi dụng chuyện này để đóng băng tài khoản của Lôi Giang lại mà thôi, để cho hắn không thể không thông qua buôn bán thuốc phiện để gom góp tài chính.
Tuy Lôi Giang nghênh ngang rời khỏi cục cảnh sát, bất quá bên pháp viện vẫn đóng băng tài khoản ngân hàng của hắn lại, lý do là tiến thêm một bước điều tra, phòng ngừa Lôi Giang chuyển dời tài sản. Tuy Lôi Giang không phục, nhưng đây là mệnh lệnh của thượng cấp trực tiếp hạ đạt, cho dù hắn tại tỉnh Hải Nam có chút quan hệ, nhưng cũng đành bất lực.
Tài khoản ngân hàng bị đóng băng lại, khiến cho Lôi Giang thập phần buồn rầu. Hắn biết rõ, lần này nếu như muốn đả bại Hoa Kiệt, không đơn thuần chỉ dựa vào phương diện nhân lực, mà trọng yếu hơn vẫn là trên phương diện tài chính triệt để đánh bại Hoa Kiệt, chỉ có như vậy, Lôi Giang mới có thể đem ngành cá độ bóng đá Đông Nam Á nắm ở trong tay mình, sau đó lại đi tiếp nhận sòng bạc của Hoa Kiệt. Nhưng bây giờ tài khoản ngân hàng lại bị đóng băng, tiền ở bên trong tài khoản không thể lấy ra, tuy hắn cũng có gửi tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ, nhưng mà số tiền kia cũng không có biện pháp lấy tới, nếu như lấy tiền mặt từ ngân hàng Thụy Sĩ mang tới thì quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Càng làm cho Lôi Giang phẫn nộ chính là, lúc hắn trở lại biệt thự, thì phát hiện quản gia của mình nằm đang trong vũng máu. Mặc dù nói trên danh nghĩa đây là quản gia của hắn, kỳ thật đây lại là trợ thủ đắc lực nhất của Lôi Giang, chuyện giao dịch thuốc phiện đều là Lôi Giang trực tiếp chuyển đạt cho hắn, sau đó lại để cho hắn truyền đạt xuống dưới tiến hành thao tác cụ thể.
Người đầu tiên mà Lôi Giang nghĩ đến chính là Diệp Khiêm, bất quá sau khi ngẫm lại, thì Diệp Khiêm không có lý do giết chết quản gia của hắn a. Hơn nữa, hắn tin tưởng Diệp Khiêm có thể lý giải ý tứ vừa rồi của hắn, sẽ không làm xằng bậy. Như vậy còn lại cũng chỉ có thể là Hoa Kiệt rồi, trừ hắn ra, Lôi Giang cũng không nghĩ ra còn có người nào khác.
Nghĩ đến Hoa Kiệt, trong ánh mắt của Lôi Giang không khỏi bắn ra từng tia sát ý sâm lãnh. Nếu như không phải Hoa Kiệt chiếm hầm cầu mà không chịu ỉa, thì hắn như thế nào lại phải cùng Hoa Kiệt khai chiến? Hắn bất quá chỉ là muốn thông qua sòng bạc của Hoa Kiệt để rửa tiền mà thôi, chuyện này đối với Hoa Kiệt đối với hắn đều là chuyện có lợi a, thế nhưng mà Hoa Kiệt hết lần này tới lần khác không đáp ứng. Lôi Giang ngoại trừ biện pháp tiêu diệt Hoa Kiệt ra thì hắn cũng nghĩ không ra cách nào khác.
Mọi chuyện cũng dựa theo dự tính của Diệp Khiêm tiến hành đâu vào đấy, Lôi Giang không dám có chút lười biếng, lập tức liên hệ với thành viên hội Intelligent, chuẩn bị làm một lần đại giao dịch, mục đích là vì gom góp tài chính.
Lần này thuốc phiện là do bên Nam Mĩ chở tới đây, sau đó thông qua tỉnh Hải Nam, trực tiếp chuyển tới Nhật Bản, số lượng lần này ước chừng khoảng năm tấn. Nếu như hết thảy thuận lợi thì Lôi Giang sẽ có đầy đủ tài chính để đối phó Hoa Kiệt. Kỳ thật nếu như không phải Diệp Khiêm muốn diệt trừ hậu hoạn thì hắn thật đúng là không có ý nghĩ đối phó Lôi Giang, dù sao, Lôi Giang đem thuốc phiện vận chuyển đến Nhật Bản cũng là chuyện Diệp Khiêm rất thích.
Bất quá, chuyện này đã kinh động đến Cục Quốc An, cho dù hiện tại Diệp Khiêm có hủy bỏ kế hoạch này thì Hoàng Phủ Kình Thiên cũng sẽ không bỏ qua một ông trùm buôn bán thuốc phiện lớn như vậy. Huống hồ, Hoàng Phủ Kình Thiên đã nhìn chằm chằm vào Lôi Giang lâu như vậy rồi, đáng tiếc là không có bất kỳ cơ hội nào đối để ra tay, hôm nay thật vất vả mới để cho hắn mắc câu, nên làm sao có thể bỏ qua cho hắn được.
Cùng Lâm Nhu Nhu ở trong khách sạn hôn thiên hắc địa gần một ngày một đêm, Diệp Khiêm mới đưa Lâm Nhu Nhu lên máy bay trở lại thành phố Thượng Hải, hơn nữa còn đem phương pháp tu luyện cổ võ mà An Tư dạy cho Diệp Văn nói cho cô, hi vọng cô có thể tu luyện. Thế nhưng mà, Lâm Nhu Nhu chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua công pháp tu luyện mà Diệp Khiêm vất vả sao chép xuống, liền mỉm cười cự tuyệt, chuyện này để cho Diệp Khiêm có chút kinh ngạc. Bất quá, theo Diệp Khiêm suy đoán, có lẽ là do Lâm Nhu Nhu không thích chuyện chém chém giết giết này cho nên mới không chịu tu luyện cổ võ.
Sau khi nhìn thấy Lâm Nhu Nhu đi qua cửa soát vé để lên máy bay, Diệp Khiêm mới chịu rời khỏi sân bay, sau đó hắn lái ô-tô hướng bệnh viện chạy tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT