Diệp Khiêm đương nhiên sẽ không thật sự không biết lý do mà Lôi Giang mời hắn tới đây, hơn nữa Lôi Giang vậy mà không tiếc dùng Lâm Nhu Nhu làm mồi dụ, đơn giản là muốn nói rõ một điểm, đó chính là quan hệ giữa hắn cùng Lâm Nhu Nhu rất tốt, hi vọng Diệp Khiêm có thể nể mặt Lâm Nhu Nhu mà hợp tác với hắn. Cho dù không hợp tác với hắn, thì tối thiểu cũng không thể hợp tác với Hoa Kiệt.

Nhưng mà, Lôi Giang vẫn không hiểu rõ Diệp Khiêm, đừng nói quan hệ giữa Lôi Giang cùng Lâm Nhu Nhu chỉ miễn cưỡng tính toán là bằng hữu, cho dù bọn họ thật sự là bằng hữu, thì Diệp Khiêm cũng tuyệt đối sẽ không buông tha ý định phó Lôi Giang.

Nghe được Diệp Khiêm nói như vậy, Lôi Giang cũng không tức giận, vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Mạo muội hỏi một câu, có phải Diệp tiên sinh có ý định đứng ở bên phía Hoa Kiệt hay không? Theo tôi được biết, tối hôm qua Hoa Kiệt cùng Diệp tiên sinh hàn huyên thật lâu a, chắc hẳn Hoa Kiệt muốn tìm Diệp tiên sinh hợp tác a?"

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Tôi thật sự không rõ, anh cùng Hoa Kiệt vì cái gì lại tìm tôi hợp tác? Sinh ý của tôi hình như không có bất cứ liên hệ nào với sinh ý của hai người a, hơn nữa tôi cũng không muốn giao thiệp với phương diện sinh ý này. Hai người tìm tôi hợp tác, thật sự không phải là sự lựa chọn sáng suốt ah."

Lôi Giang hơi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, nói: "Diệp tiên sinh nói như thế tôi có thể lý giải là Diệp tiên sinh đã cự tuyệt cùng Hoa Kiệt hợp tác?"

"Anh có thể lý giải như vậy, hoàn toàn chính xác, tôi không có đáp ứng yêu cầu của Hoa Kiệt." Diệp Khiêm nói, "Bất quá, tôi nghĩ Lôi tổng cũng nên biết rõ, sự nghiệp bên tỉnh Hải Nam không phải một mình tôi có thể làm chủ, tôi còn có một người hợp tác nữa. Hơn nữa, mọi chuyện bên này cơ hồ đều là do anh ấy xử lý, cho nên, hiện tại tôi cũng không biết anh ấy có ý gì nữa."

"Người mà Diệp tiên sinh nói là Lý Tể Thiên Lý tiên sinh sao?" Lôi Giang nói, "Nếu như Lý tiên sinh đồng ý hợp tác với Hoa Kiệt, thì Diệp tiên sinh cần gì phải đến nơi này?"

"Mặc dù nói tôi cùng Lý Tể Thiên là đồng bọn hợp tác, nhưng sinh ý ở bên nay đều là do anh ấy trù tính, tôi cũng chỉ xuất ra một ít tài chính mà thôi. Cho nên, nếu như Lý Tể Thiên đồng ý thì tôi đây cũng chỉ có thể nghe theo anh ấy mà thôi." Diệp Khiêm thản nhiên nói.

Diệp Khiêm hiểu rất rõ tính tình của Lý Tể Thiên, bất kể là Hoa Kiệt hay là Lôi Giang, nếu như muốn đi tìm Lý Tể Thiên đàm phán chuyện hợp tác thì nhất định sẽ không thành công. Lý Tể Thiên có thể lăn lộn lên tới địa vị như ngày hôm nay, ánh mắt của hắn phi thường chuẩn, hắn làm sao có thể lựa chọn hợp tác cùng với Lôi Giang và Hoa Kiệt được? Nếu không một khi bọn họ rơi đài rất có thể sẽ liên lụy đến hắn.

Hơn nữa, Lý Tể Thiên nhất định sẽ hỏi qua ý kiến của Diệp Khiêm mới có thể cho ra quyết định. Lúc trước Lý Tể Thiên lựa chọn hợp tác với Diệp Khiêm, cũng đã nói rất rõ ràng, hắn chỉ phụ trách phương diện phát triển nghiệp vụ, về phần những thứ trở ngại khác, thì cần Diệp Khiêm đi giải quyết.

Lông mày của Lôi Giang có chút nhíu lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, sau đó có chút nở nụ cười, nói: "Kỳ thật lần này tôi mời Diệp Khiêm đến đây, chỉ có một mục đích. Chính là, tôi hi vọng Diệp tiên sinh sẽ giữ thái độ trung lập trong cuộc chiến giữa tôi cùng Hoa Kiệt. Tôi tin tưởng, chỉ cần Diệp tiên sinh không nhúng tay vào, thì tôi có 100% nắm chắc đánh bại Hoa Kiệt."

"Anh đúng là vẽ vời cho thêm chuyện, tôi vốn đã không có ý định nhúng tay vào chuyện này rồi. Bất quá, tôi là người thích xem náo nhiệt, nhìn thấy hai người không đánh nhau mà cứ dùng võ mồm nên cảm thấy rất buồn bực. Vốn muốn cho hai người thêm một mồi lửa, kết quả lại bị Lôi tổng khám phá, nên không có trò hay để xem a." Diệp Khiêm có chút nhếch miệng, nói.

Lôi Giang đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng những lời Diệp Khiêm nói, kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, Diệp Khiêm là đang khích bác mâu thuẫn giữa hắn và Hoa Kiệt, mục đích là muốn làm ngư ông đắc lợi. Bất quá, Lôi Giang cũng rất rõ ràng, mâu thuẫn giữa hắn và Hoa Kiệt đã đến tình trạng không chết không ngớt rồi. Cho nên, hiện tai chuyện mà Lôi Giang lo lắng nhất cũng không phải là chuyện Diệp Khiêm muốn làm ngư ông đắc lợi, mà hắn lo lắng Diệp Khiêm sẽ hợp tác với Hoa Kiệt. Tuy hắn cũng không rõ ràng thân phận của Diệp Khiêm, nhưng cũng chính là vì không biết rõ cho nên hắn mới cảm thấy sợ hãi.

Chỉ cần ổn định Diệp Khiêm, đợi sau khi thu thập Hoa Kiệt xong, Lôi Giang có lòng tin sẽ giải quyết được Diệp Khiêm. Bất quá, thế lực của tập đoàn Hạo Thiên mà Diệp Khiêm đang nắm giữ rất khổng lồ, là tập đoàn nằm trong top 20 tập đoàn lớn nhất trên toàn thế giới. Bởi vậy, Lôi Giang cũng không có trông mong vào việc có thể giải quyết Diệp Khiêm triệt để, hắn chỉ cần đem Diệp Khiêm đuổi ra khỏi tỉnh Hải Nam là được rồi.

Bất quá, Diệp Khiêm đã nói như vậy, Lôi Giang cũng không nên vạch trần, có chút cười cười, nói: "Có những lời này của Diệp tiên sinh tôi đã an tâm, cũng hi vọng Diệp tiên sinh nhớ kỹ những lời nói ngày hôm nay."

"A, lời tôi đã nói tôi tự nhiên sẽ nhớ rõ." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói, "Bất quá tôi cũng có câu này phải nói với Lôi tổng trước, tôi sẽ không giúp bất kỳ ai, nhưng Lôi tổng cũng ngàn vạn lần đừng có ý đồ với tôi, bằng không thì đến lúc vạch mặt sẽ rất khó coi."

"Điểm ấy Diệp tiên sinh cứ yên tâm, chỉ cần Diệp tiên sinh tuân thủ lời hứa của mình, thì tôi cũng nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của mình." Lôi Giang nói.

Diệp Khiêm có chút cười cười, từ chối cho ý kiến, không nói gì thêm nữa.

Lâm Nhu Nhu ở bên cạnh cũng không có xen vào chuyện giữa hai người bọn họ, tuy lời Diệp Khiêm cùng Lôi Giang nói có chút không rõ ràng, nhưng Lâm Nhu Nhu vẫn có thể từ trong đó nghe ra một số chuyện. Trong ấn tượng của cô, Lôi Giang là một người trẻ tuổi rất không tệ, có thể nói là tuổi trẻ tài cao, kỳ thật cô rất hi vọng Diệp Khiêm có thể giúp hắn một tay. Chỉ là, Diệp Khiêm sẽ có quyết định của riêng hắn, Lâm Nhu Nhu cũng chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của hắn.

Kỳ thật, nếu như không phải Hoa Kiệt cùng Lôi Giang một lòng muốn đối phó Diệp Khiêm Diệp Khiêm cũng chẳng muốn đi đối phó bọn họ làm gì. Dù sao, bên tỉnh Hải Nam đang là lúc phát triển ngành sản xuất, Diệp Khiêm cũng không muốn trêu chọc quá nhiều. Hơn nữa, cho dù Diệp Khiêm có chiếm được tỉnh Hải Nam, thì hắn cũng không có người đi quản lý. Vẫn là câu nói kia, thế lực Nanh Sói phát triển có chút quá nhanh, Diệp Khiêm phải thả chậm cước bộ của mình lại. Huống chi, hiện tại còn xuất hiện An Tư, sự xuất hiện của người mẹ này lại để cho Diệp Khiêm phi thường nghi hoặc, nếu như điều tra ra kết quả An Tư thật sự không phải là mẹ của mình, thì Diệp Khiêm không thể không cảm thấy tỉnh Hải Nam là một nơi đầm rồng hang hổ không kém hơn kinh đô.

Cơm trưa nhanh chóng kết thúc, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Quản gia đi ra ngoài mở cửa ra, chỉ thấy một đám cảnh sát đi đến, Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển cũng ở trong đó. Đầu lĩnh chính là một người phụ nữ trung niên, một thân đồng phục cảnh sát, hơi có chút tư thế hiên ngang.

"Chúng tôi là người thuộc khoa điều tra tội phạm buôn bán, xin hỏi Lôi tiên sinh có ở nhà không? Chúng tôi muốn mời Lôi tiên sinh hiệp trợ điều tra một vụ án." Người phụ nữ trung niên nói.

"Thực xin lỗi, ông chủ của chúng tôi đang dùng cơm. Nếu như các vị không ngại thì xin hãy đợi ở bên ngoài, tôi sẽ vào trong hỏi ý kiến của ông chủ một chút." Quản gia nói.

"Không biết ông và Lôi tiên sinh có quan hệ như thế nào?" Người phụ nữ trung niên hỏi.

"Tôi là quản gia của Lôi tiên sinh." Quản gia hồi đáp.

"Nha..." Tây Môn Tiểu Uyển đem âm thanh kéo thật dài, nói: "Nguyên lai là quản gia a, người không biết còn tưởng ông so với Lôi Giang còn lớn hơn a. Chúng tôi đến đây là tìm Lôi Giang, lúc nào đến phiên ông nói chuyện. Đúng là thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngoan ngoãn đi vào nói cho Lôi Giang một tiếng, nếu ông còn ở chỗ này lải nhải, thì ngay cả ông cũng sẽ bị bắt luôn a."

"Cô đây là đang uy hiếp tôi sao? Hoa Hạ là nơi có luật pháp, cô có biết hay không dựa vào câu nói vừa rồi của cô, thì tôi có thể đi tố cáo cô tội vũ nhục cùng đe dọa a? Tôi và cục trưởng của cô rất quen thuộc a." Quản gia nói.

"Như thế nào? Hiện tại còn muốn chắp nối hả? Mau tránh ra!" Tây Môn Tiểu Uyển trừng quản gia, giơ tay phất một cái, ai biết lão quản gia kia lại không chút sứt mẻ nào vẫn đứng ở nơi đó.

"Ồ? Còn thật sự có tài nha." Tây Môn Tiểu Uyển có chút sửng sốt, nói, "Bất quá cũng chỉ biết khoa chân múa tay mà thôi, nếu ông không chịu tránh ra thì đừng trách tôi không khách khí ah."

"Có phải chỉ biết khoa chân múa tay hay không, thì cô cứ thử một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao." Quản gia rất hung hăng càn quấy nói.

"Đừng nói là tôi khi dễ ông a, hừ!" Tây Môn Tiểu Uyển vừa mới nói xong, một quyền liền hướng quản gia đánh tới. "Tiểu Uyển!" Nam Cung Tử Tuấn quát một tiếng chói tai, cuống quít ngăn cản Tây Môn Tiểu Uyển lại, nói: "Đừng làm phức tạp chuyện này, loại quản gia này không cần để ý tới."

Khóe miệng của quản gia co quắp vài cái, nhưng vẫn đem lửa giận của mình đè xuống dưới. Một màn này, Diệp Khiêm nhìn thấy rõ ràng ở trong mắt, vừa rồi lúc Tây Môn Tiểu Uyển tấn công lão quản gia, lão quản gia đã lặng yên duỗi ra một ngón tay. Nếu như không phải Nam Cung Tử Tuấn ngăn cản nhanh, chỉ sợ Tây Môn Tiểu Uyển sẽ bị chịu thiệt. Bất quá, lão quản gia có cử động như vậy, thật sự khiến cho Diệp Khiêm lắp bắp kinh hãi, xem ra lão quản gia cũng là một cao thủ, hơn nữa vậy mà tự tin chỉ dùng một ngón tay liền có thể đối phó Tây Môn Tiểu Uyển, chỉ sợ cũng là người tu luyện cổ võ a?

"Quản gia, ở bên ngoài làm gì mà ồn ào như vậy, có người nào tới hả?" Lôi Giang nói.

"Ông chủ, là người của khoa điều tra tội phạm buôn bán, bọn họ nói muốn ông chủ hiệp trợ điều tra." Quản gia hồi đáp.

"Người của khoa điều tra tội phạm buôn bán?" Lôi Giang không khỏi có chút sửng sốt, có chút không rõ bọn họ tới đây làm cái gì. Dừng một chút, Lôi Giang nói: "Để cho bọn họ vào đi!"

"Ông chủ của tôi mời mọi người vào trong!" Quản gia nói, "Xin mời!"

Một đám cảnh sát đi tới nhà ăn, người phụ nữ trung niên cầm ra giấy tờ xác nhận lung lay một chút, nói: "Lôi tiên sinh, chúng tôi là người của khoa khoa điều tra tôi phạm buôn bán, có một vụ án cần Lôi tiên sinh theo chúng tôi trở về hiệp trợ điều tra."

Người phụ nữ trung niên nhiều lần khách khí như vậy, cũng không phải là cô tôn trọng pháp luật cùng nguyên tắc gì, mà là do thân phận của Lôi Giang cũng không đơn giản, cô không thể không khách khí ứng đối. Nếu không, đắc tội Lôi Giang, đối với cô cũng không phải là chuyện tốt.

"Tôi tại sao phải đi cùng với cô? Nếu như cô có chứng cớ thì cứ ra lệnh bắt tôi ah. Hơn nữa, cô có biết thời gian của tôi rất quý giá hay không, một giờ tôi có thể kiếm mấy trăm vạn, tổn thất này tôi biết tính cho ai, cô có thể gánh nổi trách nhiệm này sao?" Lôi Giang hừ lạnh một tiếng nói.

"Xin Lôi tổng hãy phối hợp với công tác của chúng tôi." Người phụ nữ trung niên không hờn không giận nói.

"Phối hợp với công tác với cô? Vì cái gì cô không phối hợp với công tác của tôi?" Lôi Giang nói, "Chuyện gì cũng không cần nói nữa, hoặc là cô xuất ra lệnh bắt đi tôi, còn không thì hãy lập tức rời khỏi đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play