Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh như một cái
nháy mắt. Đã ba năm anh không bên cô, ba năm anh không nghe thấy một
giọng nói thân thương, ba năm anh không được uống cốc chocolate nóng cho chính tay cô làm, ba năm không có cô…
‘Ba năm trôi qua kể từ mùa xuân năm đó, em ra đi không một lời từ biệt.
Giọng nói của em là âm thanh duy nhất mà tôi muốn nghe. Tôi nhớ em khi
tôi gặp em vào mùa xuân năm ấy, khi mà làn gió thổi bay vào những cánh
hoa đào để được thấy em gần hơn. Tôi vẫn sẽ một mực chờ em, chờ em vào
mùa đông ngay tại nơi mà chúng ta gặp nhau lần đầu…’
Càng ngày càng nổi tiếng hơn trong giới điện ảnh. Không ít người đã nghi vấn cô là Vũ Huyền bởi lâu nay ở Kim Thị đã không có mặt cô tại các buổi
họp quan trọng. Trong các buổi phỏng vấn, nhà báo luôn hỏi cô về vấn đề
này thường xuyên nhưng cô chỉ nói rằng có lẽ do quá giống nhau thôi.
Tưởng chừng như tin này phải đến tai anh, nhưng thật sự là từ khi cô rời đi, anh chỉ cắm đầu vào công việc. Một phần là để giữ công ty vẫn đứng
vững trên bảng doanh thu Thượng Hải, một phần là để vơi đi nỗi buồn.
Những chuyện này Mẫn Kỳ Kỳ đã cùng cô làm giấy tờ cá nhân với tên ‘Nhã Tịnh’
nên cậu cũng an tâm được bao phần. Cậu luôn hỏi han cô mỗi khi có cuộc
điện thoại. Đợt này cô liên tục bay ra nước ngoài nên hai người họ không có thời gian cùng ngồi ăn cơm. Thay vào đó là những cuộc điện thoại của Mẫn Kỳ Kỳ hỏi han cô cẩn thận.
Công ty anh đang họp gấp cho thiết kế váy của Lăng Thẩm Thuần. Đợt này, họ
muốn một diễn viễn điện ảnh nổi tiếng nên đã đề xuất Nhã Tịnh; ai cũng
đồng ý, kể cả anh; nghe danh đã lâu nhưng chẳng bao giờ nhìn mặt. Thẩm
Thuần tối ngày chỉ lẽo đẽo theo Thiên Phong, chả để ý đến diễn viên nào
cả nên cũng đồng ý bừa.
Cô đang sửa soạn để chuẩn bị đến Kim Thị cho cuộc hợp tác lần này. Nghe
qua trên báo chí nói Kim Thị là một công ty giàu mạnh phát triển nhất
nhì Thượng Hải nên cô có chút lo lắng. Quyết định mặc đồ thoải mái nhưng lại rất tinh tế, quần culotte đen và sơ vin với một chiếc áo blouse
thật xinh, xỏ thêm đôi sneaker là trông rất đáng yêu.
Đứng trước Kim Thị mà cảm thấy đôi chút quen thuộc, nhưng cô vẫn đầy sự ngạc nhiên trước sự to lớn của công ty đó. Bước chân vào hỏi cô nhân viên ở
chỗ tiếp tân:
“Cho hỏi… tôi muốn gặp Kim Tổng. Chúng tôi hẹn nhau rồi!”
“Dạ, Kim Phu nhân có thể đi vào tự do mà…”
“Không, không. Tôi là Nhã Tịnh, diễn viên!” – Cô hất tay phủ định.
“Chỉ là… tiểu thư quá giống Kim Phu nhân. Xin thứ lỗi!”
“A, không sao đâu! Tôi quen rồi!”
“Mời Nhã Tiểu thư đi theo tôi lên phòng Kim Tổng!”
Dù được cô giải thích đoàng hoàng nhưng cô nhân viên vẫn thắc mắc. Cô nhân viên hỏi nhẹ cô vài câu để đỡ thời gian đi thang máy:
“Xin thất lễ, cơ mà Kim Phu nhân và Nhã Tiểu thư đây là chị em sinh đôi sao?”
“A… Không đâu, giống nhau nhưng chả quen biết gì cả luôn! Tôi nhìn thấy cô ấy qua ảnh mà ngỡ như đang soi gương á!”
Cô cười ngượng trả lời, còn cô nhân viên chẳng đáp một lời.
Cuối cùng cũng đến nơi, đáp lại cái gõ cửa của cô nhân viên là một giọng trầm ấm đem lại cho cô cảm giác rất quen:
“Ai vậy?”
“Nhã Tiểu thư thưa tổng tài…”
“Được. Mời vào!”
Nhân viên mở cửa giùm cô, gật đầu cảm ơn rồi cô tạm biệt cô nhân viên đó.
Bước chân vào cánh cửa, hơi ấm từ căn phòng, mùi hoa nhài thật thân
thuộc. Cô mở miệng chào anh, nhưng có chút rụt rè vì anh có vẻ đáng sợ:
“Kim Tổng… Tôi đến vì hợp tác giữa hai chúng ta…”
Anh nghe thấy giọng nói mà mình luôn tìm kiếm. Ngưởng mặt lên nhanh như
cắt, đây không phải nằm mơ, người vợ bằng xương bằng thịt đang đứng
trước mặt anh. Đứng dậy, anh chạy tới nhào ôm tới cô, gọi tên cô cho
thỏa nỗi nhớ mong:
“Vũ Huyền… Em đã đi đâu vậy?”
“K…Kim Tổng… Bỏ tôi ra, tôi không phải Vũ Huyền… Tôi là Nhã Tịnh…”
Cô ủn anh ra, ngại ngùng cúi mặt xuống. Phải công nhận rằng cái ôm đó thật ấm áp. Cô đã biết về Vũ Huyền là vợ của anh nhưng nào hay biết đó là
cô. Trái đất thật tròn, một người nhớ, một người quên…
“Nhã Tịnh? Tôi nhớ Vũ Huyền làm gì có chị em họ?” – Anh vẫn nhìn cô, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Tôi là diễn viên bình thường, không có quen biết gì đến Kim Phu nhân. Nhiều lúc tôi xem ảnh cô Kim mà ngỡ như soi gương cơ!” – Cô cười tươi kể.
“Vậy… xin thứ lỗi…”
Phì cười trước cái mặt xị ra cực kì đáng yêu của anh, kể ra anh cũng thân
thiện đó nhưng chắc do khuôn mặt lạnh tanh kia thôi. Cô mong cuộc hợp
tác lần này như ý. Cô cảm thấy thật nhẹ lòng vì mình có thể giúp Kim
Tổng vơi đi nỗi buồn từ Kim Phu nhân.
Anh và cô cùng nhau đi đến phòng họp. Dù mới gặp nhau lần đầu nhưng họ nói
chuyện rất hợp cạ, mặc dù toàn chuyện hợp đồng lần này… Anh huy động tất cả các giám đốc, trưởng phòng của bộ phận thiết kế đến; có cả Lăng Thẩm Thuần.
Đã tập
trung đầy đủ, chiếc ghế của Vũ Huyền đã được cô thay thế, anh còn kéo
ghế cho cô ngồi rất ga lăng cơ mà. Lăng Thẩm Thuần vừa bước vào, ngỡ
ngàng trước sự hiện diện của cô nhưng chẳng dám hé một lời, Thẩm Thuần
ngồi bên trái anh còn cô ngồi bên phải. Anh vỗ tay ra hiệu rồi mở lời để bắt đầu cuộc họp:
“Tôi xin giới thiệu đây là Nhã Tiểu thư, diễn viên điện ảnh sẽ hợp tác để quảng bá thiết kế của cô Lăng đây.”
Mọi người không ngừng quay sang trái sang phải để thắc mắc sao cô lại giống Kim Phu nhân thế. Xì xào tiếng nói toàn về phía cô làm anh thấy chút
khó chịu, tay đập bàn để mọi người tập trung. Anh đẩy mắt về Lăng Thẩm
Thuần, như hiểu ý cô ta đứng lên, lôi bản vẽ của mình ra, đưa cho từng
người vì đã in ra nhiều bản. Khi Thẩm Thuần đưa bản thảo cho cô thì mắt
có lườm cô như muốn ‘ăn tươi nuốt sống’ nhưng cô không để ý, chỉ cầm lấy rồi cảm ơn. Mọi người chăm chú xem bản thảo của Thẩm Thuần rất hài
lòng, chả hiểu sao mà cô lại lên tiếng phủ định việc may ra bộ áo cưới
này:
“Tôi thấy… mọi người không có mắt thẩm mĩ nhỉ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT