Hôm nay, anh báo với cô rằng anh sẽ đi qua đêm để bàn giao công việc và hoàn thành nốt giấy tờ của công ty. Việc đến tai
cô, cô dò hỏi anh từng câu: Đi đâu? Với ai? Làm gì?... Thấy vậy anh phì
cười, trả lời mọi câu hỏi của cô không chút khó chịu mà còn rất vui vẻ
khi thấy cô vợ mình “ăn dấm” đang luôn miệng hỏi han. Sau khi anh bước
ra khỏi Kim Gia, cô miệng cười đầy bí hiểm. Một tay lôi đồ trang trí,
một tay cầm dụng cụ làm bánh. Đêm nay, có lẽ cô sẽ thức để chuẩn bị một
bữa tiệc nhỏ. Dù thân hình nhỏ bé, nhưng riêng phần trang trí phòng
khách cô làm rất nhanh và đẹp mắt. Đến phần khiến cô thích thú hơn bao
giờ hết, cô chạy nhanh vào phòng bếp lôi dụng cụ làm bánh ra xắn tay áo
lên, tập trung cao độ. Con người nhỏ bé này đã kiệt sức vì “hưng phấn”
thái quá mà quên luôn sức khỏe của bản thân. Vừa làm xong chiếc bánh 2
tầng vị chocolate mà anh thích, cô liền bê ra phòng khách chuẩn bị. Bây
giờ là 4 giờ sáng, cô nhanh chân chạy vào dọn dẹp phòng bếp. Khoảng 5
giờ, một thân hình cao ráo, khuôn mặt điển trai bước vào nhà với tâm
trạng đôi chút mệt mỏi, nhưng cậu vẫn lấy sức, chào cô vợ của mình:
“Vợ anh đâu rồi??”
“Aigooo!! Sao lăn ra sofa ngủ thế này? Đồng bánh và đồ trang trí kia là sao?” –
Anh thắc mắc, tiến gần tới sofa gọi cô dậy, “Vợ nè!! Dậy đi!” anh lay
người cô.
“H…Hơ…” – Cô ngơ ngác dụi mắt, “Ơ… Sao t…tên đần này lại ở đây?” – Cái mặt ngu ngơ của cô.
“Hửm? Mấy thứ đẹp mắt này vợ bày gì vậy?” – Anh xoa đầu cô, cười hiền.
“À… thì… Happy birthday!!” – Ban đầu cô hơi bối rối, nhưng cô hoàn hồn lại bê chiếc bánh ngọt đưa tới gần anh.
“V...vợ à… Em đâu cần như vậy chứ! Thức đêm mắt thâm quầng rồi này!” – Anh xuýt xoa.
“Em thích anh!” – Cô lấy ít bánh bôi lên mặt anh bỏ qua lời nói tỏ vẻ lo lắng của người chồng đáng yêu.
“Thật sao?” – Anh cũng bôi ít bánh lên mặt cô, dù rất mệt nhưng anh vẫn cười tươi.
“Ừm!!” – Cô gật đầu khẳng định.
“Vậy trên thích là gì??” – Anh tiến gần tới gần tấm thân bé nhỏ kia.
“Arg!!Cái tên đần độn này!!” – Cô đỏ mặt, úp cả cái bánh ngọt vào mặt anh, chạy nhanh lên tầng.
“Vợ!! Em dám??” – Anh với tay lấy khăn giấy lau mặt.
“Ừ…thì trên thích là… em yêu anh! Bây giờ có giỏi thì đuổi em đi!! Lêu lêu đồ
to xác!!” – Cô quay lưng lại, nhắc nhẹ rồi còn khiêu khích anh nữa.
Khoảng một lúc sau, cái thân bé nhỏ của cô đã mệt dần, chạy chậm lại rồi còn
thở hồng hộc nữa, ngoảnh mặt lại thì thấy anh đang đứng sau lưng, mặt
khó chịu theo một cách đáng yêu vô đối. Anh bồng cô lên, đưa xuống dưới
tầng, cô kiệt sức nên lặng cho anh bế dù muốn đấm anh rõ sợ. Xuống tầng, anh đặt cô ngồi lại sofa, đứng lên lấy nước cho cô uống, ngồi cạnh cô.
Anh lo lắng, xoa lưng vì cái thân bé nhỏ kia thở hổn hển, mặt tái mét
lên:
“Nào…Vợ bình tĩnh, vui thôi đừng vui quá!” – Anh thở dài.
“Đ…được rồi…”
Anh đặt lên môi mềm của cô nụ hôn nhẹ nhàng vừa đủ. Biết cô đang khó thở
nên anh chỉ dám hôn mấy giây rồi tiếc luyến môi mềm kia, miệng nở nụ
cười hạnh phúc:
“Giờ thì đỡ chưa?”
“Tên đáng ghét! Anh làm em bất ngờ…” – Cô đỏ mặt, lấy tay che môi.
“Quà cảm ơn đó! Yêu em!” – Anh nở nụ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT