“Để anh chở em đi!!” – Cầm chìa khóa ô tô, anh nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghể sofa.
“À! Có bạn em chở em đến mà!!” – Cô xua tay.
“Hửm? Ai thế??” – Kim Tổng khoang tay, cúi đầu xuống nhìn cô, vẻ mặt tra hỏi.
“Một người bạn cấp từ Ý chở em…”
Tiếng chuông Kim Gia reo lên.
“A!! Cậu ấy đến rồi! Chào nhaa!!”
Cô chạy nhanh xuống tầng, còn chả thèm nhìn cái cậu cao nghêu ngổng đang
đần mặt kia. Tạm bỏ chuyện đó sang một bên, anh đuổi theo cô xuống xem
đó là ai. Vừa bước chân ra khỏi cửa phòng, chưa kịp bước xuống cầu
thang, đập thẳng vào mặt anh là hình ảnh cậu con trai đang ôm người vợ
sủng ái của anh. Khuôn mặt chuẩn trên từng “cen-ti-mét” của anh tối xầm
lại, vội xuống tầng, chạy nhanh ra cửa, lên tiếng cắt ngang cuộc trò
chuyện của đôi bạn thân thiết kia:
“Mới ban ngày ban mặt mà vợ tôi đã ngang nhiên ôm nam nhân khác trước mặt tôi sao, em gan nhỉ??”
“Thiên Phong!! Anh bớt trẻ con đi!! Đây là bạn em, Mẫn Kỳ Kỳ!”
“Thế cái người ở Ý đâu? Ai cho phép cậu ta trở??” – Anh liếc nhìn cậu ta,
rồi quay ra khoác vai cô, thì thầm, “Vợ anh muốn nam nhân khác rồi
sao?”
Cô đỏ mặt rồi quay sang cậu con trai kia, nắm tay cậu ta và kéo gần vào mình. Mẫn Kỳ Kỳ thích cô lắm nên mặt hơi ửng đỏ, lộ rõ vẻ bối rối:
“À…thì…Tôi là bạn thân cấp 3 của Tiểu Huyền!!”
“Tiểu Huyền??” – Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Ai cho phép cậu gọi vợ tôi như thế??”
“Em cho đó!! Lêu lêu!! Thách đụng tới em đó!!” – Cô cắt ngang.
“Ơ? Hôm nay nổi hứng gây sự với anh à?” – Sau cái bản mặt ngây người của anh thì bên trong, anh đang ghen kinh khủng.
“Đi thôi Kỳ Kỳ!!” – Cô kéo tay cậu con trai kia.
Đôi bạn trẻ nhanh chân chạy đi, bỏ mặc Kim Tổng đang sát khí đầy mình đứng
đơ ở Kim Gia, ‘Bộ anh là bạn em à?’, anh nghĩ. Còn cô còn chả quan tâm
đến ông chồng của mình, còn tươi hơn hớn khoác tay cậu con trai kia. Tuy sức khỏe của cô không được tốt, nhưng bà này là thánh “quẩy” luôn rồi.
Vừa đến phòng ăn của lớp, cô tười cười chạy đến ôm ấp hết người này hết
người kia. Đặc biệt, cô gặp lại người bạn mà cô cùng câu lạc bộ nghệ
thuật lúc cấp 3 – Lăng Thẩm Thuần. Cô vui mừng chạy đến ôm người bạn của mình, không quên mở miệng mời cô về nhà mình chơi. Cô gái đó vì nể tình mà gật đầu. Cả buổi chiều, buổi họp lớp diễn ra rất thành công. Khoảng 7 giờ, cô tạm biệt mọi người rồi đưa Thẩm Thuần về Kim Gia. Đúng là một
bất ngờ cho Lăng tiểu thư khi về đến Kim Gia vì ngôi nhà quá to, vị tiểu thư tò mò hỏi:
“Tiểu Huyền nè!! Nhà cậu đẹp ghê ha!?”
“Đâu có! Đâu có!”
Từ cửa đi vào thì chắc hẳn các bà tám kia nói được nhiều chuyện lắm rồi. Bước vào cửa Kim Gia, cô lên tiếng:
Anh từ bếp chạy ra cầm cốc nước nhưng rồi khựng chân lại. Trước mặt anh là
một cô gái mặc váy tông trắng nhẹ nhàng, khí chất của cô gái bên kia
khác hẳn Vũ Huyền, tóc thả xuống dài đến ngang lưng, trang điểm nhẹ
nhàng. Anh đơ ra mất 5 giây rồi hoàn hồn, mỉm cười chào cô gái bên
cạnh:
“Chào cô!! Tôi là Kim Thiên Phong! Chồng của Vũ Huyền!!”
“À vâng!! Tôi là Lăng Thẩm Thuần!!”
‘Là anh ấy sao? Sao lại là chồng của Tiểu Huyền??’ – Thẩm Thuần nghĩ.
“À!! Hai người tự nhiên nha!! Em lên phòng thay đồ đã!!” – Cô chạy lên phòng, mỉm cười chào hai người họ không chút nghi ngờ.
Trong suốt thời gian cô thay đồ, Thẩm Thuần tra hỏi anh:
“Phong ca!! Anh, tại sao lại là chồng của Vũ Huyền??”
“Vì bọn anh yêu nhau? Sao em lại hỏi vậy??”
Từ lúc Thẩm Thuần học cấp 2, Lăng Tiểu thư và anh chơi thân với nhau. Cứ
vậy mà từ tình bạn nảy sinh ra tình yêu. Anh đã tỏ tình với Thẩm Thuần
nhưng cô đã từ chối thẳng thừng, Thẩm Thuần không thích anh vì gia đình
anh lúc đó còn thiếu thốn. Thay vào đó, cậu con trai ngây ngô đó đã đau
buồn một thời gian dài. Đến bây giờ, anh đã thành đạt thì Thẩm Thuần mới bắt đầu chú ý tới anh.
“Phong ca… Em…”
“Ơ??! Hai người thân với nhau rồi thì tốt quá!!” – Cô chạy xuống phòng khách, cắt ngang bầu không khí lạnh ngắt.
“À!! Đúng rồi, bên cậu vẫn tốt chứ? Thiết kế của cậu nhiều người mua lắm đó!!” – Cô ngồi bên cạnh Thẩm Thuần hỏi.
“Tốt chứ!! Sao cưới không mời tớ vậy??” – Thẩm Thuần đổi chủ đề.
“Tớ có mời đấy!! Chắc là do cậu bận nên quên thôi!!” – Cô ngây ngô, “Với cả tiệc năm mới trên du thuyền đó!! Cậu được mời không??”
“Có!! Hẹn cậu ở đấy nha!! Tớ về trước đây!” – Thầm Thuần cầm túi xách đứng lên.
“Vẫn sớm mà…” – Cô bĩu môi, đứng lên tiễn Thẩm Thuần.
“Vợ à! Muộn rồi, em ngủ sớm đi!! Anh tiễn cho!” – Anh kéo tay cô lại.
“Ừm! Vậy nhờ anh nha! Bai bai Tiểu Thuần đáng yêu nhé!!” – Cô chạy lên cầu thang, quay đầu lại mỉm cười với Lăng Tiểu thư.
Ở bên ngoài sân Kim Gia, Thẩm Thuần và anh đang đi với nhau nhưng vẫn giữ khoảng cách.
“Vậy em muốn nói gì?” – Anh hỏi Thẩm Thuần.
“Phong ca!! EM YÊU ANH!!” – Thẩm Thuần đỏ mặt thổ lộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT