“Baba! Mama! Con con chuyện muốn nói ạ!” – Cô bé chạy vào phòng của anh và cô lay người ba mình.
“Hửm? Tiểu Ảnh của ba có chuyện gì sao?” – Anh dụi mắt, ngái ngủ.
“Cả mama nữa! Mama dậy đii!” – Cô bé nhũng nhẽo.
“T...thôi tẹo nữa đi. Mẹ ngủ đã!” – Cô cuộn tròn trong chăn.
“Nhưng mà con muốn đi sang Anh học!” – Cô bé thản nhiên nói.
“HẢ?! CÁI GÌ CƠ!?” – Cô giật bắn mình lên, tỉnh cả ngủ. Anh bên cạnh thì mở to mắt ra nhìn cô bé.
“Dạ... Con muốn học bên Anh ạ...” – Cô bé nhỏ tiếng lại.
“KHÔNG! CON KHÔNG ĐƯỢC ĐI ĐÂU HẾT!” – Cô lên tiếng mặc cho anh ngăn cản.
“Vũ Huyền... Em bình tĩnh lại đã...” – Anh cầm tay cô.
“Bỏ ra?!” – Cô nhìn anh bằng ánh mắt rợn người.
“Anh nhất quyết không bỏ cho đến khi em bình tĩnh!” – Anh nắm chặt tay cô hơn.
Trong khi đó, đứa bé kia vô cùng bất ngờ trước biểu hiện của mẹ mình nên đã lên tiếng:
“Mama! Con chỉ mới có suy nghĩ đó thôi ạ... Mama cứ bình tĩnh suy nghĩ đi ạ!”
Cô bé cúi đầu chào ba mẹ, nhanh ra khỏi phòng khép cửa lại rồi chạy vào
phòng của mình. Trong đầu cô không ngừng nghĩ về biểu hiện vừa này của
mẹ, cô vừa muốn sang Anh, lại vừa muốn ở bên ba mẹ. Căn phòng của cô bé
chỉ nghe thấy tiếng chuông gió ngoài ban công đung đưa nhẹ và tiếng thở
dài của Kim tiểu thư ba tuổi với suy nghĩ sâu xa. Còn về phòng của đôi
vợ chồng kia:
“Thiên Phong!?”
“Em gọi gì vậy?!”
“Anh ngồi nói chuyện với em một lúc được chứ?” – Cô ngồi lên giường.
“Được, anh nghe đây!” – Anh đưa cốc nước ấm cho cô.
“Tiểu Ảnh...”
“Vợ... Em phải bình tĩnh, việc nào cũng cuống lên như thế... thì có thành công theo ý muốn không?” – Anh cầm tay cô nhẹ nhàng nói.
“Nếu có bé sang Anh...”
“ Không phải có cô Tống rồi sao?” – Anh hiểu ý cô, liền cắt ngang.
“Chưa kể, Tiểu Ảnh nhà ta rất lanh lợi, nếu sang đó, sẽ phát triển tài năng của con, vợ à...”
“Em nhớ Tiểu Ảnh lắm...” – Đôi mắt cô ngấn nước.
“Vợ, anh chưa bao giờ để em phải chịu khổ cả! Anh sẽ đưa em sang Anh thường
xuyên! Còn nếu em thích, em cứ sang Anh định cư, công việc ở công ty em
làm rồi gửi qua email cũng được!”
“Thiên Phong...Em sẽ ở lại Trung Quốc!” – Cô đứng lên, tiến gần bàn trang điểm đặt cốc nước lên.
“Vũ Huyền?!”
“Em quyết định ở lại Trung Quốc! Còn việc đi thăm Nguyệt Ảnh, em sẽ xếp lịch!”
“Vợ không cần phải như thế làm gì! Anh lo việc ở công ty cho!” – Anh đứng
lên, bước ra khỏi cửa phòng. Vừa đi tới cửa, anh quay đầu lại:
“Anh đợi vợ ở tầng một!”
Tranh thủ lúc đó, anh rẽ đến phòng Tiểu Ảnh, gõ cửa. Cô bé đang ngồi vẽ liền đứng lên chạy ra cửa khi nghe thấy tiếng gõ cửa:
“Ai đấy ạ?!”
“Là baba nè!”
Nghe thấy vậy, cô bé mở cửa ra, vội kéo anh vào phòng, khóa cửa lại. Chạy đến ngồi vào lòng ba, ngửa cổ lên hỏi anh:
“Baba... Mama như nào rồi ạ?”
“Mẹ con đồng ý rồi!”
“Thật ạ?!”
“Ừ, mẹ con sẽ đi thăm con thường xuyên, nhưng đến tháng 7 con mới đi Anh
nhé! Còn bây giờ, ăn Tết ở đây!!” – Anh búng nhẹ chán cô bé.
“Vâng! Con cũng nghĩ là như vậy! Vừa nãy thấy mẹ quát lên...con giật mình thật sự luôn!!”
“Lúc đó baba cũng thế!” – Anh phì cười.
”Baba xuống nhanh không mama lại mắng đó!!”
“Ừm!! Vậy baba xuống nhé!” – Anh xoa đầu Tiểu Ảnh rồi rời khỏi phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT