Nói đến Khương Thành thì ở đây Lý Mộc có quyền lên tiếng nhất.
“Gia cảnh Khương Thành không tốt, trình độ cũng không cao, tốt nghiệp trung học phổ thông xong thì ra đi làm. Từng làm nhân viên trong một siêu thị nhỏ, bán hàng. Anh ta vào nghề rất ngẫu nhiên, lúc đó anh ta đang làm trợ lý bán hàng ở một công ty sữa, chủ yếu là giao hàng, xử lý hàng bị trả, kiểm tra tài khoản thu nợ mỗi tháng.
Lúc đó công ty sữa quay quảng cáo sản phẩm, Khương Thành kéo một xe sữa làm đạo cụ tới chỗ quay. Dáng anh ta cao to, mặc đồng phục công ty rất ra dáng, đến chỗ quay đạo diễn quay phim thấy anh ta đẹp trai, dáng vẻ chuyển hàng cũng đẹp, liền lập tức tăng thêm mấy ống kính, quay anh ta giao sữa cho bạn nhỏ, cho cụ già các loại. Kết quả hiệu quả trên ống kính đặc biệt tốt, về sau nhãn hiệu sữa kia liền để Khương Thành quay hai quảng cáo sau đó, nhào nặn ra hình tượng nhân viên phục vụ tốt, tố chất tốt của bọn họ.”
Lý Mộc nói đến đây, Nghê Lam nhịn không được xen vào: “Vậy anh Thành giống tôi, vào nghề bằng quảng cáo nha.”
Lý Mộc và Từ Hồi đồng thanh nói: “Cô khác.”
Nghê Lam trừng hai người, không nói lời nào.
Từ Hồi sợ ngay.
Chuyện vì sao Nghê Lam dính bê bối vào nghề không thể tìm hiểu sâu, nghiêm túc tìm hiểu thì văn phòng của bọn Lý Mộc sẽ phiền phức. Chỉ sợ không cần đến tổ chức sát thủ gì tới tận cửa động thủ đã có tai họa chết người.
Lý Mộc cũng điềm nhiên như không có gì tiếp tục nói: “Nhưng nhãn hiệu sữa kia chỉ là một nhãn hiệu nhỏ, bây giờ cũng đã đóng cửa, không còn thấy trên thị trường nữa. Trước đây ảnh hưởng của những quảng cáo này rất bình thường, nhưng Khương Thành lại dựa vào quảng cáo này thu hút được sự chú ý của người trong nghề. Ví dụ như La Văn Tĩnh.”
Từ Hồi muốn thể hiện một chút, cứu vãn một chút mình không phải chỉ biết theo dõi nghe lén mà cũng rất có trình độ chuyên nghiệp, liền nói tiếp: “Thời đại học La Văn Tĩnh học biên kịch và đạo diễn, trong nhà có chút quan hệ với đài truyền hình, thời đại học cô ta tương đối năng động, năng lực chuyên môn giỏi, mối quan hệ rộng. Cô ta lớn hơn Khương Thành bốn tuổi. Lúc quảng cáo của Khương Thành đưa ra, cô ta đang theo đạo diễn đoàn phim học hỏi, xem như phó đạo diễn đi tuyển diễn viên. Cô ta xem quảng cáo, cảm thấy Khương Thành rất hợp với một vai trong phim, liền nghĩ cách liên lạc với Khương Thành. Khương Thành từ nhân vật nhỏ này đã chính thức bước vào ngành giải trí.”
Lý Mộc gật đầu: “Đúng, biểu hiện của Khương Thành trong bộ phim kia không tệ, nhưng chất lượng tổng thể bộ phim kia không tốt, sau khi lên sóng không tạo được đột phá gì. Mãi đến sau này Khương Thành hot rồi, nhân vật này của anh ta mới được fan cắt ra làm FMV, mọi người hăng say bình luận lúc anh ta mới vào nghề đẹp thế nào, nhưng rất ít người biết cơ hội này là do La Văn Tĩnh mang tới.”
“Từ đó về sau quan hệ của bọn họ cũng không tệ đúng không?” Nghê Lam hỏi.
“Đúng.”
“Vậy tại sao La Văn Tĩnh đánh giá cao tài năng của anh ta như vậy lại không làm người đại diện cho anh ta?”
“Ban đầu La Văn Tĩnh làm đạo diễn ở đài truyền hình, về sau không thích làm trong môi trường như vậy mới tìm quan hệ đến đoàn phim học hỏi, vốn dĩ mục tiêu ban đầu của cô ta là đạo diễn truyền hình.” Lý Mộc nói lên những chuyện trong ngành này quả thực như nắm trong lòng bàn tay: “Người đại diện đầu tiên của Khương Thành là một người rất bất chấp, tên Vạn Đa. Lúc đó Khương Thành mới vào nghề không hiểu chuyện, đoán chừng bị Vạn Đa chém gió dữ quá bị dụ dỗ. Người kia công việc tốt xấu gì cũng nhận cho Khương Thành, hận không thể ép khô người anh ta. Cơ hội mới vào nghề của Khương Thành rất tốt nhưng bị Vạn Đa bỏ lỡ.”
Lý Mộc dừng một chút rồi nói tiếp: “Cho nên mấy năm đầu Khương Thành thực sự rất khổ, quay cảnh xấu, nhận quảng cáo nhỏ, còn chạy show, đủ loại hình tượng, điều kiện diễn xuất đều không tốt, cuối cùng tiền vào tay cũng không nhiều. Anh ta lại là kiểu người không muốn đắc tội với người khác, dù sao, tôi ở trong ngành này lâu như vậy, chưa từng thấy anh ta trở mặt với ai.
Tóm lại mấy năm đó Khương Thành vừa cực lại vừa nghèo, cũng không nổi tiếng chút nào, không cách nào tiếp tục hợp tác tiếp với Vạn Đa. Vì là quản lý riêng, cũng không ký hợp đồng gì nghiêm túc. Tôi nghe nói là La Văn Tĩnh giúp Khương Thành hủy hợp đồng, sau đó Khương Thành tự làm một mình một thời gian, không có người đại diện…”
“Bây giờ Vạn Đa còn sống không?” Nghê Lam hỏi.
Từ Hồi: “…” Tư duy của đại lão chính là khác biệt vậy sao, động một chút là muốn người ta chết.
“Vẫn còn sống.” Lý Mộc nói, “Thời gian trước tôi còn nghe anh ta khoác lác với người ta ở quán cà phê nào đó, nói là Khương Thành do một tay anh ta dẫn dắt nổi tiếng.”
Nghê Lam bĩu môi.
Lý Mộc nói tiếp: “Tôi nhớ lúc đó La Văn Tĩnh bắt đầu làm chương trình giải trí rồi, mấy năm kia ở trong mảng truyền hình cô ta không có phát triển gì, liền dùng nguồn tài nguyên ở đài truyền hình bắt đầu làm tiết mục. Mà Khương Thành một lòng muốn đóng phim, anh ta đi học viện diễn xuất bồi dưỡng một năm.”
Lam Diệu Dương nói: “Không phải anh ta không kiếm được tiền sao? Hủy hợp đồng cũng tốn tiền, làm sao anh ta còn tiền bỏ việc đi học?”
Từ Hồi: “…” Đại lão trong giới kinh doanh quả nhiên rất nhạy bén với tiền bạc.
Lý Mộc nói: “Dựa vào La Văn Tĩnh a. Cái này cũng nhờ tôi chụp được lúc bọn họ hôn nồng nhiệt sau đó bắt đầu chú ý quan hệ của bọn họ, thăm dò ra được. Lúc đó sự nghiệp của La Văn Tĩnh cũng vừa mới có hướng mới, áp lực rất lớn nhưng cô ta vẫn rất ủng hộ Khương Thành. Tôi đến mấy nơi cũ của La Văn Tĩnh nghe ngóng, khi đó bọn họ đã bên nhau rồi. Theo điều kiện kinh tế lúc đó, chi tiêu sinh hoạt gì đó hẳn là La Văn Tĩnh gánh vác. Nhưng bây giờ Khương Thành nổi tiếng rồi, bọn họ cũng không ở cùng nhau nữa.”
“Tình yêu của bọn họ quả là kín kẽ đến một giọt nước cũng không lọt nha.” Nghê Lam cảm thán, nhiều năm như vậy rồi, Khương Thành đã nổi tiếng như thế mà khán giả không một ai biết.
Trâu Úy hỏi thời gian cụ thể, ghi chú lại.
Lam Diệu Dương xen vào nói: “Năm đó Tần Viễn về nước.”
Trâu Úy gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”
Lý Mộc nói: “Cũng trong năm đó, Khương Thành gặp được cơ hội trở mình, anh ta diễn nam chính thứ hai trong bộ ‘Hồi ức hồng’, có chút danh tiếng. Về sau hết bộ phim này đến bộ phim khác. Thực sự nổi tiếng là bộ ‘Giày thủy tinh của hoàng tử’, một mình diễn hai vai. Anh ta diễn rất tốt một cặp song sinh thất lạc từ nhỏ, một công tử nhà giàu và một người con trai nghèo. Nhờ vào bộ phim đó, anh ta ký được hợp đồng với Điện ảnh Tinh Thủy, người đại diện lúc này là Đàm Tuấn.”
Lam Diệu Dương nói: “Vậy thì dấu hiệu phạm tội ở đây là gì?”
“Không phải nói rửa tiền sao?” Từ Hồi lấy dũng khí nói chuyện với đại lão: “Mặc dù thu nhập của minh tinh bị thuế vụ theo rất chặt, không thể làm giả, nhưng vì trong tổ chức hay tài nguyên minh tinh gia nhập có rất nhiều kẽ hở có thể chen vào, ví dụ như đầu tư, hoặc là dẫn dắt nhóm của mình, hoặc là…”
“Im ngay.” Lý Mộc vỗ lên đầu Từ Hồi một cái, “Lam tổng đang làm những cái này.”
Trước mặt một ông chủ công ty đầu tư vào điện ảnh mà nói những cách tiêu tiền trong đoàn làm phim, não bị úng nước sao?
“Ò.” Từ Hồi đáp lại, vội vàng nói: “Xin lỗi.”
“Tôi cảm thấy đang ở bước ngoặt.” Nghê Lam hiểu ý Lam Diệu Dương, “Không phải lúc anh ta nổi tiếng cũng là lúc chuyển công ty sao? Không biết Điện ảnh Tinh Thủy có ẩn tình gì bên trong không?”
Trâu Úy nói: “Tôi sẽ nói bên trinh thám điều tra thêm.”
Lam Diệu Dương nhìn Nghê Lam: “Thực ra em hỏi đúng đó, tại sao không phải là La Văn Tĩnh làm người đại diện? Điện ảnh Tinh Thủy không phải công ty gì lớn, bộ ‘Giày thủy tinh của hoàng tử’ có thể nổi tiếng cũng bất ngờ, trước đó mọi người cũng không xem trọng. Nói cách khác, anh ta không nhất thiết vì một bộ phim chưa chắc đã nổi tiếng mà từ bỏ người mình tín nhiệm nhất để dấn thân vào Tinh Thủy.”
“Cùng năm đó chương trình giải trí La Văn Tĩnh phụ trách thắng lớn, nhưng cô ta không tiếp tục làm tiếp mà ký hợp đồng với vài nghệ nhân, mang theo nguồn tài nguyên của mình đầu tư vào Phong Phạm, làm tổng giám đốc nghệ sĩ kiêm phó tổng của Phong Phạm.” Lý Mộc nói.
Từ Hồi nghiêm túc nghĩ: “Cho nên hai người bọn họ có phải chia nhau ra làm việc không, mỗi người tự phát triển nguồn của mình, cuối cùng thắng rồi thì gặp nhau ở Phong Phạm?”
“A, có anh Lý Mộc với anh Từ Hồi ở đây chúng ta tiết kiệm được bao nhiêu thời gian điều tra, hai anh vất vả rồi.” Nghê Lam ra sức khen.
Lý Mộc liếc mắt. Anh tốn tám vạn để mua giám sát camera đêm đó, kết quả không tìm được nguồn tin nào hot lại rước phiền phức đầy mình.
“Sau khi vụ án này được phá phải cho phép chúng tôi đăng tin độc quyền.” Lý Mộc nói, Từ Hồi ngồi một bên gật mạnh đầu.
“Được.” Nghê Lam hào sảng đồng ý.
Lý Mộc lại liếc cô một cái: “Cô là cảnh sát hả? Cô có thể quyết định sao? Cô quản lý à?”
Trâu Úy nhìn thấy ánh mắt của Lý Mộc, bình tĩnh nói: “Tôi không quyết định được, tôi chỉ là nhân viên văn thư nhỏ, nhưng tôi có thể giúp anh báo cáo xin chỉ thị.”
Lý Mộc: “…” Vậy anh làm thế nào mà bị lập lờ biến thành nhân viên tình báo của Nghê Lam vậy? Bản thân Nghê Lam mới là nhân viên tình báo chứ? Nhân viên tình báo của nhân viên tình báo, đây là truyền tin phá án sao? Lý Mộc đen mặt. Mặc kệ, dù sao thì anh cũng đào được kho thông tin siêu cấp, những người này không phá được án, anh cũng không thể đăng tin ngoài rìa, anh với bọn họ cùng gấp!