Nghê Lam nói xong lời hằn học liền ra ngoài.

La Văn Tĩnh đứng yên bất động ở đó, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Âu Dương Duệ trầm giọng nói: “Nghê Lam đã nói gì với cô?”

La Văn Tĩnh lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Âu Dương Duệ. Cô cầm lấy túi xách của mình, nói với Âu Dương Duệ, “Nếu như không còn chuyện gì khác vậy tôi đi đây.”

“Vấn đề của tôi còn chưa hỏi xong.” Âu Dương Duệ cố ý nói.

“Tôi là người bị tình nghi sao?” La Văn Tĩnh chất vấn.

Âu Dương Duệ không nói gì.

“Mấy câu hỏi tôi trả lời đã đủ nhiều rồi.” La Văn Tĩnh lạnh lùng nói: “Mức độ phối hợp như vậy không có lần sau nữa đâu, thật là phí thời gian của tôi. Nếu như các anh vẫn còn câu hỏi, xin lệnh kiểm soát, lệnh bắt đi rồi đến.”

La Văn Tĩnh nói xong liền muốn đi ra ngoài. Âu Dương Duệ nói: “Cô không lo lắng cho an toàn của mình sao?”

Bước chân của La Văn Tĩnh khựng lại.

Âu Dương Duệ nói: “Xóa bỏ video chắc chắn là vì che giấu. Không phải che giấu chân tướng phạm tội thì chính là che giấu ý đồ phạm tội. Cô nói cô không phạm tội, vậy thì, cô nằm trong ý đồ phạm tội của bọn họ thì sao?”

La Văn Tĩnh không nói gì, cất bước đi.

Âu Dương Duệ đi theo ra, bên ngoài có cảnh sát ngăn La Văn Tĩnh lại kêu cô ký tên trên văn bản. Âu Dương Duệ không quản chuyện này, anh đi qua phòng thẩm vấn Thôi Canh.

Liêu Tân và Thôi Canh đang nói chuyện ở đó, bầu không khí rất hòa hợp. Thôi Canh đang nói lúc anh và Khương Thành đang quay phim gặp phải một fan cuồng.

Âu Dương Duệ hỏi cậu cảnh sát trong phòng quan sát được gần như đủ nội dung trò chuyện, cậu cảnh sát đáp từng câu một, xem ra cũng không có manh mối nào có ích.

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu rồi mở cửa tiến vào phòng thẩm vấn. Thôi Canh đang mặt mày hớn hở kể cho Liêu Tân lúc đó bọn họ thấy có gì không ổn, liền để nhà tạo hình Đổng Linh đi vào trước xem thử, dù sao cô ấy cũng là nữ. Đổng Linh vừa kéo màn tắm ra, một fan không mặc quần áo đột nhiên nhảy ra kêu “Anh yêu”, dọa Đổng Linh sợ đến quăng cả hộp trang điểm, đánh fan kia một cái.

Liêu Tân cười ha ha, Thôi Canh cũng cười không kìm được. Sau đó chớp mắt đã thấy Âu Dương Duệ đi vào, vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt nghiêm chỉnh.

Âu Dương Duệ dùng mắt hỏi Liêu Tân, Liêu Tân khẽ lắc đầu, trên mặt điềm nhiên như không có gì nói: “Tiểu Thôi có nói với em một số vụ án bọn họ từng báo trước đây đã được xử lý, nhưng hẳn là không liên quan đến chuyện lần này.”

Thôi Canh cũng nói: “Đội trưởng Âu Dương, tôi thật sự không nhớ ra được chuyện gì. Tôi trở về cũng sẽ hỏi anh Thành một chút. Việc này xin các anh nhất định phải điều tra rõ ràng.”

“Được rồi, vậy hôm nay thật sự làm phiền anh rồi.” Âu Dương Duệ đưa tay ra, Thôi Canh cũng nhanh chóng đứng dậy bắt chặt tay Âu Dương Duệ.

“Không phiền, không phiền.” Thôi Canh khách sáo, “Các anh cũng vì sự an toàn của chúng tôi, chúng tôi sẽ chú ý thêm.”

“Vậy có bất kỳ tình huống hay phát hiện gì thì phải kịp thời báo án.” Âu Dương Duệ dặn đi dặn lại anh.

“Được, được, không thành vấn đề.” Thôi Canh theo Âu Dương Duệ dẫn đầu đi ra ngoài.

Anh cảnh sát để Thôi Canh ký tên trên văn bản, đưa Thôi Canh ra ngoài.

La Văn Tĩnh ra khỏi cục cảnh sát, dưới ánh nắng mặt trời, trên người cuối cùng ấm áp được một chút. Cô lấy lại bình tĩnh, ổn định cảm xúc, lúc này mới đi về hướng bãi đậu xe của cục cảnh sát.

La Văn Tĩnh đi chậm rãi, cô vừa đi vừa suy nghĩ. Những lời Nghê Lam nói kia vẫn còn văng vẳng bên tai, cô có phần không chắc chắn liệu uy hiếp đó có thật hay không, dù sao Nghê Lam này cũng rất điên.

Cô điên theo kiểu kích động, tâm tình khó chịu sẽ không còn quan tâm gì. Sau khi cô mất trí nhớ bị nhà họ Lam đóng băng hoạt động, nhà họ Lam có ý khiến cô bị khó coi trong đoàn phim ‘Bằng chứng im lặng’, kết quả cô đập người ta ở trường quay là có thể nhìn ra được.

Khi đó, tình cảnh của Nghê Lam tệ hại cỡ nào nhưng cô lại không cúi đầu chút nào. Cô nói không sai, cô thoát được ra ngoài. La Văn Tĩnh không biết có phải bản thân mình cũng có thể thoát được ra ngoài hay không.

La Văn Tĩnh thất thần không chú ý tới Lý Mộc đang nấp sau một chiếc xe trong bãi đậu xe, giơ điện thoại lên chụp hình cô.

La Văn Tĩnh đi đến bên cạnh xe của mình, đang định lên xe thì nhìn thấy Thôi Canh ngay bên đường, vừa đi vừa gọi điện thoại. La Văn Tĩnh lớn giọng gọi anh một tiếng.

Thôi Canh nghe giọng thì quay đầu lại nhìn, nói với bên kia điện thoại một tiếng rồi cúp máy đi lại.

Lý Mộc xê dịch vị trí, cố gắng tới sát hai người.

La Văn Tĩnh hỏi: “Là anh ấy hả?”

Thôi Canh trả lời: “Ừm.”

La Văn Tĩnh lại hỏi: “Anh ấy vẫn còn ở đoàn phim?”

Thôi Canh nói: “Đêm nay anh ấy quay lại.”

Giọng điệu La Văn Tĩnh rất kinh ngạc: “Sao lại quay lại? Tình hình bên cậu thế nào?”

Thôi Canh vội nói: “Không phải, em không có nói gì với cảnh sát. Ảnh biết chị cũng bị cảnh sát gọi tới rồi, tương đối lo lắng, vừa khéo ngày mai quay đêm, anh ấy liền nói tối nay quay xong sẽ quay lại một chuyến. Chiều mai lại đi.”

La Văn Tĩnh có hơi tức giận: “Nói đùa gì vậy, càng là lúc như vậy anh ấy càng phải thể hiện là không có việc gì. Anh ấy quay lại có ích gì?”

Thôi Canh không lên tiếng.

“Cậu từ đoàn phim đến đây với cảnh sát đúng không?” La Văn Tĩnh lại hỏi.

Thôi Canh khẽ gật đầu.

La Văn Tĩnh trầm mặt: “Cho nên trợ lý riêng của anh ấy bị cảnh sát mang đi ảnh liền lập tức rời đoàn làm phim, mấy người lo lắng đối thủ không đủ tin xấu để dùng phải không?”

Thôi Canh vội nói: “Không có, không có. Cảnh sát tới tìm em rất âm thầm, mặc thường phục, đi xe bình thường. Lúc em đi cũng nói với đoàn phim là người nhà có chuyện, đoàn phim không có ai biết.”

La Văn Tĩnh dặn dò nói: “Cậu lập tức quay về nói cho ảnh biết, không cho phép quay lại. Có tình hình gì tôi sẽ tự xử lý, bảo anh ấy nhất thiết phải chú ý an toàn.”

Thôi Canh vẻ mặt oan ức: “Em không quản được ảnh, ảnh là ông chủ em mà.”

La Văn Tĩnh chỉ chỉ điện thoại của anh, Thôi Canh vội vàng gọi điện thoại cho Khương Thành. La Văn Tĩnh lấy qua, điện thoại nối máy rồi. La Văn Tĩnh nói: “Là em. Em gặp Thôi Canh ở ngoài cục cảnh sát. Anh đừng quay về, mọi chuyện để em xử lý.” Cô dừng một chút, dường như đối phương đang nói chuyện, cô lại nói: “Bị xóa rồi, bây giờ còn chưa biết nguyên nhân. Bọn họ có liên lạc qua với anh không? Vậy coi như không có gì. Em có tin gì sẽ báo anh biết.”

La Văn Tĩnh rất nhanh đã cúp điện thoại, sau đó trả lại cho Thôi Canh: “Cậu về đi, xem chừng anh ấy. Dẫn thêm hai người, cẩn thận một chút, đừng để anh ấy xảy ra chuyện.”

“Yên tâm đi, chị Tĩnh. Chị cũng phải cẩn thận hơn.”

Thôi Canh đi rồi, La Văn Tĩnh đứng tại chỗ mấy giây, nhìn thoáng qua cục cảnh sát cách đó không xa, lên xe, khởi động máy chạy đi.

Lý Mộc lùi đầu về, ngồi xổm dựa vào sau xe lướt điện thoại, kiểm tra mấy tấm ảnh vừa chụp được. Bỗng nhiên một bóng người đứng trước mặt anh che mất ánh sáng.

Lý Mộc ngẩng đầu, một tấm thẻ suýt chút nữa đánh vào mặt anh.

“Cảnh sát.” Một cô gái nhìn qua hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi nói với anh.

Lý Mộc sững sờ một chút, theo tiềm thức cất điện thoại đi, đồng thời chăm chú nhìn tấm thẻ kia.

Tên trên thẻ: ‘Trâu Úy.’

“Các anh lén lén lút lút làm gì trong này?” Nữ cảnh sát tên Trâu Úy hỏi.

Các anh?

Lý Mộc vội vàng quay đầu, lúc này nhìn thấy xe bên cạnh xuất hiện một bóng người: Lam Diệu Dương.

“Anh ta không phải người xấu, tôi có thể làm chứng.” Lam Diệu Dương nói, “Anh ta là phóng viên.”

Lý Mộc nói: “Cảnh sát đang hỏi ‘chúng ta’ lén lén lút lút làm cái gì, Lam tổng, anh làm chứng có tác dụng gì sao?”

“Có tác dụng.” Trâu Úy cười tủm tỉm, “Tôi là fan của Lam tổng.”

Lý Mộc: “…”

Trâu Úy hỏi tiếp: “Cho nên mấy anh lén lén lút lút ở đây làm gì?”

“Tôi không có lén lút.” Lam Diệu Dương chững chạc đàng hoàng cố gắng ra vẻ đẹp trai nói với fan của anh: “Tôi vừa tới, đang chuẩn bị xuống xe thì thấy anh Lý Mộc đang đi bộ, tôi liền muốn tới gọi anh ấy.”

Lý Mộc không biết nói gì cho phải, nhưng Trâu Úy đang ngó chừng anh, anh chỉ có thể đáp: “Tôi đang làm việc.” Dừng một chút, bổ sung thêm câu: “Việc của phóng viên.”

Trâu Úy cười cười: “Bây giờ phóng viên giải trí cũng giống bên đưa tin xã hội ha.”

Lý Mộc: “…”

Trâu Úy lấy điện thoại ra nhắn tin, một lát sau điện thoại của cô rung lên một cái, chắc là nhận được tin nhắn. Cô nói: “Được rồi, anh Lý Mộc.”

“Cảnh sát khách sáo rồi.” Lý Mộc vội vàng nói.

“Nghê Lam nói anh là nhân viên tình báo của cô ấy, đưa anh theo.”

Lý Mộc: “…” Từ lúc nào anh thành nhân viên tình báo của Nghê Lam vậy?

Điện thoại của Lam Diệu Dương vang lên, anh nghe máy, đáp mấy tiếng, sau khi cúp máy nói: “Đi đâu? Nghê Lam nói tôi đi theo cô, chút nữa cô ấy sẽ tới.”

Trâu Úy cười nói: “Đưa các anh đi họp.”

Trâu Úy dẫn theo Lý Mộc và Lam Diệu Dương lên xe của cô, dọc đường rẽ trái rẽ phải, trên xe yên tĩnh không tiếng động làm cho bầu không khí có phần ngột ngạt thần bí.



Lý Mộc chửi thầm trong lòng, cô tài xế này cũng không biết là cảnh sát thật hay giả, mang theo người đàn ông và nhân viên tình báo của Nghê Lam đi đâu? Họp cái gì?

Trâu Úy đột nhiên nói: “Biển số xe ******* đang theo dõi tôi là xe của các anh sao?”

Lý Mộc giật mình, vội vàng nói: “Là trợ lý của tôi.” Vừa rồi lúc mới lên xe anh lén nhắn tin cho Từ Hồi kêu anh ta lén đi theo.

“Đáng tin không?” Trâu Úy lại hỏi.

Giọng điệu này giống như không đáng tin thì cô sẽ xử lý người ta vậy.

Lý Mộc vội nói: “…Cậu ấy cũng là nhân viên tình báo của Nghê Lam.”

Lam Diệu Dương: “…”

Trâu Úy không nói nữa, qua một lúc lại nói: “Theo xe cũng giỏi.”

Lý Mộc: “…” Quay về anh sẽ nói với Từ Hồi là kỹ thuật theo dõi của anh được cảnh sát khen.

Trâu Úy lại lái xe một hồi, đưa bọn họ đến một khu nhà nhỏ cũ kỹ, lên một phòng tại lầu hai.

Lý Mộc hoàn toàn cạn lời. Khu nhà này rõ ràng chỉ cần qua hai con đường nhỏ là tới, cô này đi hơn nửa vòng mới vòng lại, thật là quá mức khoa trương.

Căn phòng này thiết kế một phòng ngủ một phòng khách, bài trí như nhà ở bình thường, chỉ ngoại trừ trên bức tường vốn dĩ nên có cái tivi thì không có, trên tủ tivi là một mặt tường trắng.

Cả nhóm người ngồi xuống ghế sofa. Lý Mộc làm theo yêu cầu của Trâu Úy cũng gọi Từ Hồi vào. Trâu Úy mang một cái laptop từ trên xe xuống, cô loay hoay kết nối với một chiếc máy chiếu trên kệ tủ đằng sau sofa, nối với máy tính. Lúc này Nghê Lam cũng đến rồi.

Mọi người hỏi han vài câu, Trâu Úy ra dáng bắt đầu chủ trì cuộc họp.

“Tôi là Trâu Úy, là nhân viên bình thường trong văn phòng của cục trưởng Viên Bằng Hải, nhận được lệnh của cục trưởng, tham gia điều tra vụ án Sơn Lâm.”

Từ Hồi không hiểu gì cả: “Án gì?”

Lý Mộc đá anh một phát: “Đừng có chen lời.”

Trâu Úy tiếp tục nói: “Nhiệm vụ chủ yếu trước đó của tôi là phối hợp với cảnh sát Quan Phàn điều tra nội gián trong cục cảnh sát. Cảnh sát Quan Phàn chắc mọi người cũng biết, chính là vị còn lại trong vụ tai nạn xe với Nghê Lam. Chuyện này chúng ta sẽ đề cập sau. Lúc đó cảnh sát Quan giới hạn lại bốn mục tiêu.”

Cô nói đến đây thì dừng lại, nói với Lý Mộc và Từ Hồi: “Đúng rồi, quên nhắc hai anh, tất cả nội dung tình tiết liên quan đến vụ án đều là cơ mật. Nếu như các anh tiết lộ ra ngoài thì tự gánh lấy hậu quả. Tôi không phải đang nói đùa.”

Lý Mộc và Từ Hồi đều ngẩn người, vậy kéo bọn họ vào trong này làm gì?

“Các vị đang ngồi đây ít nhiều đều liên quan đến vụ án lần này, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà bị cuốn vào, cho nên các vị đều ít nhiều có chút nguy hiểm. Cái chúng ta đối mặt có khả năng rất lớn là tập đoàn tội phạm giết người phức tạp, tổ chức chặt chẽ kín đáo.”

Trâu Úy nói đến đây, Từ Hồi lại một lần nữa nhịn không được xen vào: “Đến bây giờ tôi còn chưa biết gì, bây giờ tôi ra ngoài còn kịp không?”

Trâu Úy không trực tiếp trả lời anh, cô cúi đầu chỉnh máy tính, trên màn hình chiếu trên tường trắng hiện ra tấm hình của một người ngoại quốc, hơn bốn mươi tuổi, cao lớn to khỏe, tóc vàng mắt xanh.

Lam Diệu Dương, Lý Mộc và Từ Hồi đồng thời a một tiếng, nhận ra chính là người ngoại quốc xuất hiện trong khách sạn Huy Hoàng hôm đó.

“Người này tên là Paul, còn gọi là David, và còn có những cái tên khác.” Trâu Úy mở hình kế tiếp, cho thấy hình chụp từ camera giám sát lúc Paul nhập cảnh, “Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp nhưng theo lời đồn hắn là đầu sỏ của tổ chức giết người nào đó. Hắn đã bị điều tra rất nhiều lần vì những vụ án giết người nhưng lần nào cũng thoát thân được.”

Trâu Úy dừng một chút, “Hôm đó các anh cũng đã thấy rồi, hắn giúp Triển Huy thoát khỏi hiện trường. Nói cách khác, hắn ta biết rõ các anh là ai, các anh rõ ràng đã gặp qua hắn.”

Lý Mộc và Từ Hồi toát mồ hôi lạnh, không chỉ gặp qua, bọn họ còn đi khắp nơi hỏi hình chụp của người này.

Lý Mộc liếc mắt nhìn Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương mang vẻ mặt vô tội.

Trâu Úy lại nói: “Các anh đều không biết gì về bọn họ, không bằng biết rõ một chút như vậy có thể tự vệ được. Đang ngồi ở đây đều từng hỗ trợ điều tra vụ án, sở dĩ để các anh họp lại với nhau cũng là vì đảm bảo an toàn của các anh, đoàn kết sức lực của mọi người, tìm ra nhiều đầu mối hơn, nhanh chóng phá án, trả lại an bình cho xã hội.”

Từ Hồi và Lý Mộc liếc nhau một cái, Từ Hồi chân thành nói: “Vậy cô cảnh sát, phiền cô nói kỹ một chút.”

Trâu Úy khẽ gật đầu, tiếp tục chiếu tiếp những bức hình: “Vị này là cảnh sát Âu Dương Duệ, anh ấy là người phụ trách chính vụ án lần này. Căn cứ vào vấn đề trong nội bộ cảnh sát tôi vừa nói, lúc này anh ấy có việc khác cần xử lý, cho nên anh ấy không tham gia cuộc họp lần này, nhưng chắc là mọi người đều biết anh ấy rồi. Ngoại trừ tôi và anh ấy, bất luận người nào trong cục cảnh sát dùng bất kỳ phương thức nào tra hỏi mọi người, đưa ra yêu cầu, mọi người đều phải cẩn thận.”

Tất cả mọi người gật đầu.

Trâu Úy liền nói tiếp: “Ngày 29 tháng 9 năm ngoái, có một cô gái nhảy lầu tự tử, rất nhiều chứng cứ chứng minh đây là một vụ tự sát, nhưng Quan Phàn cảm thấy là bị sát hại.”

Trâu Úy không nói quá nhiều chi tiết, bởi vì những cái đó trước mắt những người này chưa cần biết. Nhưng cô phải nói rõ làm sao từ một vụ án tự sát lại dẫn tới một tập đoàn tội phạm.

Tôn Tịnh phát hiện ra giao dịch của Trần Viêm và Sơn Lâm nên bị ‘diệt khẩu’, vì sự chấp nhất điều tra của Quan Phàn với cái chết của Tôn Tịnh, Sơn Lâm bị lộ ra ngoài sáng, Trần Viêm gánh tội thay, Sơn Lâm biến mất trên mạng.

La Văn Tĩnh trong một lần ‘lơ đãng’ xuất hiện trên diễn đàn khiến Quan Phàn để mắt tới.

Quan Phàn theo dõi La Văn Tĩnh, theo dõi Trần Viêm, cô nghiên cứu đủ mọi cách thức phạm tội và tổ chức PUA, nghiên cứu lời khai Trần Viêm nói về cách thức kinh doanh của Sơn Lâm. Theo lý giải của Trần Viêm thì việc kinh doanh của Sơn Lâm không cách nào có lời. Điều này không phù hợp với luật định phạm tội. Mười đồng đã có thể thực hiện được mục tiêu phạm tội, vì sao lại tốn hơn một ngàn đồng để làm?

“Sân chơi xây dựng trong tiết mục ‘Phần thưởng tối cao’ cũng giống như vậy.” Lam Diệu Dương nói. “Tôi đã nghiên cứu rồi, mặc kệ trò chơi online này thế nào, sân chơi đưa vào một con số ngân sách khổng lồ, lại thêm đầu tư tiết mục, không thể nào có lời.”

Lam Diệu Dương liền bắt đầu nói những con số này tính thế nào, cơ sở vật chất cần bao nhiêu tiền, nhân viên bao nhiêu tiền, vốn cơ sở bao nhiêu, giá đất, chi phí phát triển…

Anh nói cực kỳ chuyên nghiệp, phân tích logic rõ ràng, ngoại trừ Nghê Lam hai mắt sáng như sao nhìn anh, những người khác đều “….”

Cuối cùng Trâu Úy không nhịn được nói: “Lam tổng, hay là anh giữ lại để lúc phỏng vấn tài chính kinh tế hãy nói đi.”

Lam Diệu Dương: “…”

Trâu Úy cưỡng ép quay lại chủ đề, “Tóm lại, lúc này Quan Phàn đổi sang hướng suy nghĩ khác. Chị ấy bắt đầu điều tra hội viên của Sơn Lâm. Nhưng vì trước đó Trần Viêm vừa mới hợp tác với Sơn Lâm, hội viên của anh ta sau khi nộp tiền không kịp hưởng dịch vụ gì của Sơn Lâm thì Trần Viêm đã bị bắt, Sơn Lâm liền biến mất. Cho nên Quan Phàn phải tìm đến hội viên khác. Lúc này cô mới tìm được một người bạn hacker kỹ thuật rất lợi hại, rất có kinh nghiệm đối với dark web, Nghê Lam.”

Tất cả mọi người đều nhìn Nghê Lam.

Nghê Lam ngồi thẳng người.

“Nghê Lam trợ giúp Quan Phàn điều tra những thứ liên quan trong nền tảng của dark web, lúc này Quan Phàn có tiến triển, chị ấy tra ra được khoản tiền để Trần Viêm gánh tội thay là do Phong Phạm trả. Người đứng phía sau Sơn Lâm đang dùng ngành giải trí để thanh toán cho những chi phí phạm tội.”

Hai vị phóng viên chó săn đang ngồi này lập tức tỉnh táo tinh thần, cảm giác rốt cuộc đã vào sân nhà của bọn họ.

Trâu Úy nhìn thấy biểu hiện của bọn họ khẽ gật đầu, điều này cũng chính là nguyên nhân để bọn họ tham gia vào. Vai trò của ngành giải trí ở trong vụ án này rất quan trọng.

“La Văn Tĩnh, Phong Phạm đóng vai trò rất quan trọng trong vụ án này.”

“Còn có Khương Thành.” Lý Mộc lẩm bẩm nói. Cuối cùng đã rõ ràng rồi, anh chính là đào được một kho thông tin siêu cấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play