Sau khi Âu Dương Duệ rời đi, Lam Diệu Dương vẫn ngồi lại chỗ Nghê Lam thêm một lúc.
Hai người đều im lặng, chỉ lặng yên ngồi bên nhau.
Trước khi Âu Dương Duệ đi, anh nói muốn sớm tìm ra nội gián trong cục. Nếu như sự tình thật sự liên quan nhiều như vậy, chỉ sợ không đơn giản là vụ án một hai mạng người. Anh nói Lam Diệu Dương chú ý Thụy Thuẫn và Tần Viễn, còn thúc giục thêm vụ bị trộm ví tiền, tên trộm kia có lẽ là điểm đột phá. Còn phía Nghê Lam…
Âu Dương Duệ trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng nói, “Biết cái gì thì nhanh chóng thành thật khai báo là được.”
Nghê Lam không đáp lại anh.
Sau khi Âu Dương Duệ đi, Lam Diệu Dương và Nghê Lam tựa vào nhau, mỗi người một suy nghĩ.
“Nếu như ngày mai xem băng ghi hình, video gốc cũng có vấn đề, có phải anh cũng không nên tìm quản lý của Thụy Thuẫn tra hỏi không?”
“Ừm.” Nghê Lam nói thẳng, “Chỉ bằng anh nói vì anh nhớ được trong video có người mang giày không hợp với áo vest, em mà là người của Thụy Thuẫn cũng không thèm trả lời anh.”
“Lần trước Vu Thừa không tra ra được dấu tích của hacker nhưng có thể tra ra được dấu tích của em. Điều này cho thấy lần này cũng không tra ra được, đúng không?”
“Nếu quả thật chính là Tần Viễn thì sẽ không lưu lại dấu vết kia đâu. Anh ta nhất định có quyền hạn lớn nhất trong server.”
Lam Diệu Dương nói, “Vậy anh nên lấy danh nghĩa trùng tu lại mà đóng cửa khách sạn sao?”
Nghê Lam giật mình nhìn anh.
Lam Diệu Dương rất thành thật, “Anh phải có trách nhiệm với khách trong khách sạn. Nếu như Lam Sắc Hào bị người ta theo dõi với ý đồ xấu, anh phải xử lý.”
“Nhưng mà không chỉ một khách sạn này nha. Cả sản nghiệp nhà anh không phải đều dùng Thụy Thuẫn sao?”
Lam Diệu Dương: “…”
Dáng vẻ buồn rầu lại tức giận kia khiến Nghê Lam không nhịn được xoa xoa đầu anh. Aiz, sao lại đáng yêu như vậy, rõ ràng là đàn ông đã sắp 30 rồi, sao lại có thể đáng yêu như vậy.
Lam Diệu Dương đẩy tay cô ra.
Ai u, lại còn tức giận nữa. Nghê Lam lại càng muốn vò mấy cái.
Nhưng Lam Diệu Dương liếc cô một cái, Nghê Lam ngoan ngoãn lại.
“Quan trọng nhất không phải là ngừng kinh doanh khách sạn, mà là nhổ cỏ tận gốc, xóa đi toàn bộ khối u ác tính này.” Nghê Lam chững chạc nghiêm túc, “Hơn nữa nói thật, em thấy camera giám sát công cộng không quan trọng với anh ta. Anh ta cũng không phải chó săn, không dựa vào việc khai thác chuyện người khác để kiếm tiền. Anh xem vụ án mạng hiện giờ xảy ra kỳ thật không liên quan gì đến camera. Người bình thường sẽ không làm gì ở mấy chỗ công cộng.”
“Trừ phi là tội phạm.”
“Đúng, tội phạm.” Nghê Lam nói, “Bây giờ khách sạn anh xảy ra mấy chuyện đó, kỳ thật là do em. Bất kể là camera tiệc tối hay camera quay lén phòng 2001 đều liên quan tới em.”
“Lúc đó em tới tìm đồ, tải xuống thẻ nhớ điện thoại, bị bọn họ phát hiện.”
“Tải xuống ở Phong Phạm.” Nghê Lam bổ sung, “Cho nên trọng điểm là ở đây, lúc đó Quan Phàn cũng tra ra việc này. Sơn Lâm trong dark web mới là mấu chốt.”
“La Văn Tĩnh.”
Nghê Lam lắc đầu, “Em đã tra điện thoại của chị ta, cũng không tìm thấy điểm nào khả nghi. Em rất nghi ngờ rốt cuộc có phải chị ta không. Nhưng nếu em đi hỏi trước buổi tiệc ngày 9 tháng 9 em ở Phong Phạm đi đâu làm gì, đoán chừng sẽ khiến đối phương chú ý.”
“Vậy vẫn là đừng đánh rắn động cỏ, suy nghĩ tìm cách khác một chút. Đừng để bọn họ quá cảnh giác, anh lo cho an toàn của em.”
“Anh vẫn là lo cho anh đi.” Nghê Lam nhìn Lam Diệu Dương, “Anh phát hiện ra thẻ nhớ, lại phát hiện ra camera bị người ta động tay động chân, đây cũng không phải chuyện người bình thường làm được.. Wa, nói vậy, anh là chuột chũi rồi.”
Lam Diệu Dương: “…Con gì cơ?”
“Một loài động vật nhỏ, biết đào hang, giỏi tìm đồ, khứu giác cực kỳ thính, là kiểu khứu giác siêu mạnh có thể phân biệt được các mùi khác nhau trong không gian lập thể khác nhau.” Nghê Lam cầm điện thoại bắt đầu tìm hình cho Lam Diệu Dương xem, “Hơn nữa nó cực kỳ đáng yêu.”
Lam Diệu Dương vừa nhìn thấy chuột chũi ra sao lập tức từ chối, “Xấu quá, anh không phải nó.”
“Xấu chỗ nào, rõ ràng rất đáng yêu.” Nghê Lam nói xong liền thuận tay lưu hình lại.
Lam Diệu Dương nói, “Đừng lưu lại, lần sau còn đụng phải trò chơi xem hình trong điện thoại, em định học thế nào để ra dáng chuột chũi cho người ta đoán được vậy?”
Nghê Lam: “…”
Lam Diệu Dương lấy điện thoại của cô xóa hình chuột chũi cho cô, nhìn thấy tấm hình mới nhất chính là tấm anh đánh quyền anh kia, trong lòng yên tĩnh, bỏ di động xuống, hỏi cô: “Vừa nãy nói đến chỗ nào rồi?”
“Nói đến chỗ anh giống chuột chũi, dễ trở thành mục tiêu. Hơn nữa anh còn nói khách sạn hỏi Thụy Thuẫn lấy video giám sát ngày 9 tháng 9 một lần nữa, việc này nếu để Tần Viễn biết, sẽ xem anh là nhân vật nguy hiểm, cho nên anh cũng phải lo lắng.”
Lam Diệu Dương nghĩ ngợi, “Sao anh ta biết được?”
“Anh ta có thể yêu cầu người liên lạc bên phía Thụy Thuẫn báo cáo lên cho anh ta toàn bộ yêu cầu của Lam Sắc Hào.”
“Nhưng anh ta không phải quản lý của Thụy Thuẫn, người của Thụy Thuẫn chưa hẳn anh ta đã biết, dựa vào cái gì mà báo cáo cho anh ta?”
“Có thể tra nhật ký server”, Nghê Lam nói, “Mỗi ngày lên xem một lần.”
Lam Diệu Dương luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng Nghê Lam nói vậy nghe cũng hợp lý, “Mà bây giờ dù sao anh ta cũng biết rồi, biết thì biết chứ sao.”
“Cho nên tự anh phải cẩn thận nhiều hơn.” Nghê Lam dặn đi dặn lại anh.
“Ừm.” Lam Diệu Dương thấy vẻ mặt quan tâm của cô, trong lòng vui vẻ, đưa tay lên vò đầu cô.
Nghê Lam kéo tay anh ra.
Lực kéo hơi mạnh, Lam Diệu Dương ‘xùy’ một tiếng kêu đau, rút tay về.
Nghê Lam trừng anh. Xong đời rồi! Sao dáng vẻ bị đánh đau của anh cũng đáng yêu như vậy chứ, rất muốn đánh lại mấy lần nữa.
“Khuya rồi, anh mau về đi.” Nghê Lam phẩy tay đuổi người, nhanh chóng dời tầm mắt đi, nếu không sẽ không nhịn được mà hạ độc thủ.
Lam Diệu Dương hơi thất vọng nhưng vẫn nghe theo đứng dậy tạm biệt. Nghê Lam tiễn anh đến tận ngoài cửa, Lam Diệu Dương nhìn cửa nhà cô, nói với cô hay là công ty thuê một căn nhà giúp cô, điều kiện an ninh tốt, phòng cũng lớn hơn một chút, ở cũng dễ chịu, an toàn. Đơn vị quản lý ở chỗ này không tốt, lơ ra một lúc chó săn mà phát hiện ra địa chỉ này, đoán chừng bọn họ cũng không ngăn được chó săn.
Đang nói chuyện thì thang máy tới rồi, Nghê Lam liền đi thang máy cùng Lam Diệu Dương xuống lầu, nói với anh cô không cần, tiền thuê nhà cô đã trả rồi, hơn nữa nhà anh thuê chắc chắn cũng giống cái xe anh phái tới, lại càng dễ bị chó săn phát hiện.
“Không đâu. Lần trước thật sự là ngoài ý muốn.” Lam Diệu Dương không phục lắm, “Chiếc đó là xe của công ty, lúc nào cũng điều đi đón người, cho nên chó săn mới nhận ra, lần sau không để nó đi nữa.”
Giọng nói kia cực kỳ ghét bỏ, giống như quên đi lần đó anh chọn cả nửa ngày mới chọn trúng chiếc xe đó để giao trọng trách, đặt hoa tươi và bánh kem.
Nghê Lam cười ha ha ha.
Hai người đã xuống dưới lầu, Trần Châu thấy Lam Diệu Dương đi xuống nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương không nhìn anh, nói với Nghê Lam, “Ơ, em lại xuống rồi, anh tiễn em trở lên.”
“Cũng được.” Nghê Lam lại cười.
Lam Diệu Dương và Nghê Lam quay lại thang máy, Trần Châu im lặng đóng cửa xe lại.