Nghê Lam và Lam Diệu Dương lần nữa xem lại video ghi hình ngày 9 tháng 9 là hai ngày sau, thứ sáu.
Hơn mười giờ tối thứ năm, Nghê Lam nhận được điện thoại của Âu Dương Duệ. Anh nói anh vừa kết thúc công việc, có một số chuyện muốn nói với Nghê Lam, để cô chọn chỗ hẹn.
“Anh chọn chỗ đi.” Trò chuyện một chút không sao, nhưng bảo cô chạy tới chạy lui Nghê Lam không được vui lắm. “Tìm chỗ gần nhà tôi chút. Giờ tôi là nhân vật của công chúng, né tránh truyền thông rất vất vả.”
Âu Dương Duệ: “…” Rõ ràng biết mình đang bị phiền toái còn đem mình làm cho nổi tiếng như vậy, bây giờ oán trách né truyền thông vất vả cái gì.
Âu Dương Duệ nhịn xuống chán ghét, “Vậy thì nhà cô đi, cô kêu Lam Diệu Dương nữa.”
“Tại sao?”
“Việc này có thể dính dáng đến anh ta, kêu anh ta tới đi.”
Nghê Lam lập tức nghiêm túc, lạnh giọng hỏi: “Dính dáng thế nào?”
“Gặp rồi nói.” Âu Dương Duệ cúp điện thoại rồi.
Sau hai mươi phút, Âu Dương Duệ và Lam Diệu Dương người trước người sau đi vào nhà Nghê Lam.
Âu Dương Duệ râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm, bộ dáng làm việc quá độ, hình tượng cảnh sát vất vả vì dân. Lam Diệu Dương chỉnh tề đẹp đẽ, tựa như mới từ tạp chí thời trang đi ra, chẳng những giày da sáng loáng, còn xức nước hoa Chanel thoang thoảng như hương gỗ thông, tươi mát thoải mái.
Lúc Lam Diệu Dương vào nhà, Âu Dương Duệ nhìn kiểu ăn mặc kia liền chịu không nổi, đã nửa đêm, anh có cần tới mức vậy không.
Nghê Lam thì hai mắt phát sáng, ai ya, thân hình đẹp thế này, màu xám cao cấp cực kỳ có phong cách, làm nổi bật đôi mắt Lam Diệu Dương càng đẹp hơn.
Lam Diệu Dương thấy biểu cảm của Nghê Lam cũng khẽ cười.
Âu Dương Duệ phất phất tay phá vỡ cảnh liếc mắt đưa tình, “Mau nói chuyện, tranh thủ thời gian, tối hôm qua tôi còn chưa về nhà ngủ.”
Lam Diệu Dương: “…”
Cuộc họp ba người bắt đầu ngay trên bộ salon nhỏ của Nghê Lam. Nghê Lam đưa cho mỗi người một chai nước suối, nước này cũng là hôm qua Lam Diệu Dương cho người đưa tới.
Âu Dương Duệ nói đến tình huống bản thân tra được đến thời điểm này, chủ yếu liên quan đến Tần Viễn.
Anh mở cuộc ghi âm trò chuyện với Tần Viễn, cũng nói ra hết những điểm đáng ngờ.
“Vợ trước của An Hàng tên Vương Tuệ Thanh. Bà ấy nói lúc bà và An Hàng bàn chuyện cưới hỏi thì gia đình bà ấy không tán thành lắm, cảm thấy thái độ của mẹ An Hàng không phải rất tốt, lo lắng cho bà ấy sau khi gả về mẹ chồng nàng dâu ở chung không tốt. Cho nên nhà bà ấy nói muốn tám vạn tiền dặm hỏi, cũng đòi tám vạn đồ cưới, như vậy cộng lại đã là 16 vạn, vợ chồng trẻ bọn họ dùng tiền mua một căn hộ hai phòng ngủ, trang trí đơn giản, vui vẻ an bình sống qua ngày. Nhưng bản thân An Hàng không chi trả nổi, mẹ của hắn ta cũng không đồng ý bỏ tiền ra.”
“Sau đó cha mẹ Tần Viễn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, An Hàng liền có tiền?” Lam Diệu Dương hỏi.
Âu Dương Duệ gật đầu, “Vụ nổ khí ga kia xảy ra bất ngờ ở nhà trọ nông thôn huyện lận cận vùng ngoại thành, tám người bị thương, sáu người tử vong. Sự tình lúc đó rất chấn động, truyền thông còn đưa tin nữa. Hôm đó là ngày 14 tháng 1, sinh nhật Tần Viễn, cha mẹ anh ta dẫn ra ngoài chơi, tìm nhà trọ nông thôn kia nghỉ ngơi. Theo hồ sơ ghi chép vụ án trước đây, vì cha mẹ cãi nhau nên Tần Viễn tự mình ra ngoài chơi. Anh ta còn gặp mấy thiếu niên nhà nông ở bên bìa rừng, sau đó thì nghe được tiếng nổ.”
“Nói như vậy có người làm chứng anh ta không có mặt tại hiện trường?” Nghê Lam hỏi.
“Cha mẹ anh ta mua bảo hiểm có khả nghi không? Vụ nổ ga năm đó không tra ra được vấn đề gì sao?” Lam Diệu Dương hỏi.
“Bất luận là mua bảo hiểm hay vụ nổ đều tra không ra vấn đề gì. Cho nên cuối cùng lấy lý do là sự việc ngoài ý muốn để kết án.” Âu Dương Duệ tiếp tục nói, “Chuyện tình qua không lâu thì đến tết Nguyên Đán, năm đó là ngày 24 tháng 1. Vương Tuệ Thanh nói bọn họ để cha mẹ hai gia đình gặp nhau vào dịp tết, tháng 2 bên phía An Hàng nói không bỏ ra nổi số tiền đó. Đầu tháng 3 An Hàng lại nói lấy được một khoản thưởng lớn, thành tích năm ngoái năm nay được thưởng. Hắn ta lại mượn bạn bè một ít liền đủ rồi. Về sau vào tháng 5, hắn ta thật sự có được tám vạn. Hai người bọn họ liền xem nhà, thu xếp hôn sự, tết năm sau là kết hôn.”
Âu Dương Duệ nhìn Lam Diệu Dương và Nghê Lam một chút, nói: “Chúng tôi đã điều tra tài khoản của hắn ta, số tiền kia cũng không phải chuyển khoản, có thể là tiền mặt. Còn về việc đưa tám vạn hay bao nhiêu, bây giờ không thể biết rồi. Vương Tuệ Thanh chỉ nói lúc đó An Hàng rất hào phóng, cũng hay mua quà cho bà ấy.”
Lam Diệu Dương hỏi anh: “Anh hoài nghi Tần Viễn vì để lấy được tiền bảo hiểm đã mua chuộc An Hàng hợp tác lừa gạt?”
Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, “Tôi hoài nghi anh ta mua chuộc An Hàng, nhưng chứng cứ lừa đảo thì không đủ. Nhưng thông qua việc này anh ta quen biết An Hàng là chắc chắn.”
“Chứng cứ lừa gạt không đủ là sao?” Nghê Lam hỏi.
“Giữa tháng 8 năm đó anh ta ra nước ngoài, trước khi xuất ngoại đã quyên góp cho trường tiểu học và trung học mỗi bên 40 vạn. Cũng chính là nói sau khi anh ta lấy được tiền bồi thường bảo hiểm không lâu đã quyên góp ra 80 vạn. Sau đó thì rời đi.”
“Cho nên anh ta không phải vì tiền.” Nghê Lam nhìn Âu Dương Duệ, lại nhìn Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương bắt kịp rồi, “Nếu như Tần Viễn mua chuộc An Hàng không phải vì tiền, vậy đó chính là vì trong quá trình bồi thường bảo hiểm An Hàng đã điều tra ra được gì đó. Tiền không phải là thứ quan trọng nhất, là chân tướng sự thật.”
Âu Dương Duệ nói, “Hiện tại không thể kiểm chứng được những chuyện này nữa rồi.”
“Nhưng mà, 80 vạn đó nha, một mình anh ta ra nước ngoài lúc đó mới 18 tuổi, chính là lúc cần tiền, vì sao lại quăng đi như vậy?” Nghê Lam có chút quá tải thông tin, “Đổi lại là tôi, mua chuộc cũng đã mua chuộc rồi, phần còn lại không lấy thì phí.”
Lam Diệu Dương nói, “Nếu như anh ta mang số tiền kia đi, có người hoài nghi việc này, lừa gạt bảo hiểm chính là điều mọi người dễ liên tưởng đến nhất. Nếu như anh ta không cần tiền, rũ sạch được hiềm nghi lừa đảo, vậy thì không có gì có thể tra rồi.”
Nghê Lam hiểu ra, “Không có động cơ.”
Âu Dương Duệ nói, “Anh ta cực kỳ tự cao, vừa rồi hai người cũng nghe thấy anh ta nói, lúc anh ta nói mình là thiên tài, giọng nói kia cực kỳ kiêu ngạo. Lúc tôi tra hỏi, anh ta cũng hoàn toàn không nhắc đến chuyện quyên tiền. Anh ta biết tôi đang hoài nghi chuyện gì, chỉ cần nói ra chuyện quyên tiền sẽ rũ bỏ được hiềm nghi, nhưng anh ta không nói.”
Nghê Lam nói, “Tôi hiểu ý đồ của anh ta, anh ta đặc biệt muốn đùa giỡn với anh.” Điểm này cũng giống cô.
Lam Diệu Dương liếc mắt nhìn Nghê Lam, Nghê Lam nhanh chóng ngoan ngoãn lại.
Âu Dương Duệ cũng không để ý, anh nói, “Quả thực là vậy. Tôi cũng cảm thấy anh ta chính là đang chờ lúc tôi tra ra được một ít thông tin râu ria chạy đến chỗ anh ta gào thét, khiến tôi khó chịu.”
Nghê Lam xúi giục anh, “Hay là anh đi thử xem, cũng có thể kích động anh ta nói ra gì đó.”
Lam Diệu Dương húng hắng một tiếng, Nghê Lam cầm lấy bình nước uống một ngụm. Âu Dương Duệ bực mình liếc cô một cái, thật sự cảm thấy anh ngốc sao?
Lam Diệu Dương quay lại chủ đề một cách nghiêm túc, bọn họ nói ra chuyện nội dung camera ghi hình ngày 9 tháng 9 bị thay đổi.
“Nếu như file gốc lấy từ server của Thụy Thuẫn cũng có vấn đề, vậy chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ tính nghiêm trọng của chuyện này rồi.” Lam Diệu Dương nói.
“Nếu thật là Tần Viễn…” Nghê Lam suy nghĩ, “thì có thể lý giải được file trên server kia bị đổi tới đổi lui không lưu lại chút vết tích nào rồi.”
“Đây sẽ là một tai họa.” Âu Dương Duệ rất nghiêm túc, “Hai người có biết ảnh hưởng của Thụy Thuẫn lớn cỡ nào không? Có bao nhiêu doanh nghiệp sử dụng dịch vụ giám sát an ninh của bọn họ?”
“Cả nhà tôi.” Lam Diệu Dương còn nghiêm túc hơn Âu Dương Duệ.
Nghê Lam giật mình, “…Nhà anh có bao nhiêu?”
“Đừng hỏi, trong thời gian ngắn không thể đếm xuể.”
Nghê Lam, “…”