Lưu Tống ổn định lại cảm xúc, sắp xếp lại suy nghĩ rõ ràng, gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ.
Âu Dương Duệ và Quan Phàn hiện đang ở trong tòa nhà ‘Câu chuyện kinh dị’, Âu Dương Duệ nói với Lưu Tống là bọn họ đã rời bệnh viện. Quan Phàn đang xử lý tin tức trên mạng, tìm tung tích của Bird.
Lưu Tống kể chuyện Tần Viễn bỏ trốn cho anh.
Hai người đang nói, Quan Phàn bỗng nhiên nói gì đó. Bên kia Âu Dương Duệ yên tĩnh một hồi, sau đó nói với Lưu Tống, trong hàng cây xanh ở công viên Đường Tâm ở đường nào đó, có một người chạy bộ buổi sáng phát hiện ra xác một người đàn ông. Đối phương đã báo cảnh sát, còn đăng Weibo. Khu vực kia phù hợp với tuyến đường chiếc xe taxi giả chạy trốn.
Lưu Tống nhanh chóng đi ra khỏi khu vực văn phòng, gọi một đồng nghiệp lại, kêu anh liên lạc với đồn công an bên kia xác nhận tình hình người chết. “Thông báo với 110, tất cả những vụ chết người, đánh nhau bất thường hôm nay đều phải báo đến tổ chuyên án trước. Gọi mấy người khác về tăng ca ngay.”
Đồng nghiệp kia hỏa tốc chạy đi làm.
Lưu Tống nói với Âu Dương Duệ: “Bọn họ vùng vẫy giẫy chết, đã điên rồi.”
Âu Dương Duệ nói: “Trong nhóm đón Tần Viễn không có nữ. Vậy cho thấy bọn họ không có tụ hợp lại để hành động.”
“Cậu cảm thấy bọn họ sẽ trốn thế nào?”
“Chạy trốn là mục tiêu hàng đầu của bọn họ sao?” Âu Dương Duệ hỏi lại.
Lưu Tống im lặng. Dĩ nhiên không phải. Cao ngạo phách lối như vậy không thể nào im lặng chạy trốn, huống chi còn một cái ước chiến trên núi Kỳ Lân bọn họ còn chưa giải quyết.
“Tình hình này mà bọn họ còn dám lên núi Kỳ Lân sao?”
“Người bình thường thì không dám nhưng bọn họ không bình thường.”
“Sao bọn họ biết được Nghê Lam có đi hay không?”
“Bọn họ phải khiến cho Nghê Lam không đi không được.” Vấn đề này lúc họp trước đó đã thảo luận rồi.
“Ừm.” Lưu Tống đồng ý với suy nghĩ này.
“Để tôi và Quan Phàn trở về đi, đội trưởng Lưu.” Âu Dương Duệ đề nghị. “Để chúng tôi quay lại tổ chuyên án. Hôm nay là thời điểm vô cùng quan trọng.”
Lưu Tống im lặng: “Chờ tin của tôi.”
Lưu Tống quay về phòng làm việc, suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại về nhà.
Vợ của Lưu Tống, Ngũ Huyên bị đánh thức, giật mình: “Sao thế? Bị thương sao?”
“Không có.”
“Phải đi công tác sao?”
Bình thường gọi điện thoại về lúc nửa đêm không phải bị thương nhập viện thì là đi công tác gấp.
“Không phải.” Lưu Tống vuốt mặt một cái, “Chỉ là muốn nói với em.”
“Anh nói đi.” Ngũ Huyên dịu dàng lại kiên nhẫn.
Giọng nói của vợ trấn an Lưu Tống nhưng cũng làm ông khổ sở. Những đồng nghiệp đã hi sinh kia cũng có nhà có vợ con. Lưu Tống hít vào một hơi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Hôm nay mấy cảnh sát ở trại tạm giam bị sát hại rồi. Anh cảm thấy anh vốn có thể ngăn cản được.”
“Ừm.” Ngũ Huyên nhẹ nhàng lên tiếng. Không an ủi, không tìm lời giải vây cho Lưu Tống. Bà không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, mặc dù bà tin nếu như có thể làm được, chồng mình nhất định sẽ không để chuyện xảy ra như vậy. Nhưng bà không cần phải nói ra, chồng bà hiểu. Chỉ là ông khó chịu trong lòng, cần tìm người trò chuyện.
Lưu Tống im lặng một hồi lại nói: “Nếu như anh bị kỷ luật, thất nghiệp…”
Ngũ Huyên biết điều này chứng tỏ trong lòng chồng bà đã có quyết định, bà nói: “Tốt chứ sao, vậy vừa hay quay về nấu cơm nuôi con. Mỗi ngày em đi làm mệt chết đi được, về rồi còn phải lo bài tập cho con, cũng rất vất vả.”
Lưu Tống cười lên: “Được rồi, anh biết rồi.”
Ngũ Huyên cũng cười cười, “Vậy anh làm tiếp đi, em ngủ thêm một lát.”
“Ừm.” Lưu Tống cúp điện thoại. Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vợ cũng không ngủ được bao nhiêu đã phải dạy chuẩn bị bữa sáng cho con, trong lòng ông có chút áy náy nhưng nhiều hơn nữa là nhận được sự ủng hộ.
Lưu Tống lại gọi một cuộc điện thoại khác: “Alo, lão Đỗ, là tôi, đang ngủ hả? Ngại quá, quấy rầy rồi. Chuyện lần trước nhờ anh còn phải làm phiền anh nữa. Hôm nay anh đưa Từ Doanh tới giúp tôi được không? Đúng, đưa nhân chứng tới. Đi chuyến bay sớm nhất.”
Lưu Tống nói chuyện điện thoại với đối phương xong, ra ngoài rửa mặt. Quay lại ông gọi điện thoại cho Chúc Minh Huy. Chúc Minh Huy tiếp điện thoại rất nhanh, Lưu Tống hỏi ông khi nào đến. Chúc Minh Huy nói ông đang cùng cục trưởng và lãnh đạo tổ điều tra nghe báo cáo của trại tạm giam, chút nữa mới về văn phòng.
Lưu Tống cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương. Ông nói cho Lam Diệu Dương chuyện Tần Viễn đã bỏ trốn, nói cho anh biết người nhà anh và Nghê Lam đều rất nguy hiểm.
Lam Diệu Dương hỏi: “Kế hoạch có thay đổi sao?”
“Không có. Kế hoạch bên phía các cậu không có thay đổi.”
“Vậy chúng ta cứ làm như vậy.” Lam Diệu Dương không lùi bước. “Cần thì cứ gọi.”
Lưu Tống đã liên lạc xong những chuyện cần liên lạc, lại xác nhận với Tăng Vĩnh Ngôn, mấy vị lãnh đạo quả thật đang ở trại tạm giam, đang thẩm tra mấy nhân viên trong đó và tình huống cụ thể đêm Tần Viễn báo bệnh cần đưa đi bệnh viện.
Lưu Tống cố ý thay đồng phục, sờ sờ vào huy hiệu cảnh sát trên mũ, sau đó ông soi gương, rồi đội mũ chỉnh tề.
Bên cửa sổ, ánh bình minh lấp ló nơi chân trời.
Một đêm này đặc biệt dài nhưng rất nhanh trời đã sáng rồi.
Lưu Tống tiến vào trại tạm giam.
Các vị lãnh đạo trong trại tạm giam đều bị kêu về, đang bị lãnh đạo tỉnh và tổ giám sát, ban thanh tra hỏi chuyện. Mấy người trực ban đêm qua, còn có một đồng nghiệp có mối quan hệ thân thiết với Giang Quần, tất cả đều ở đây, mỗi người một phòng lấy khẩu cung.
Lưu Tống tìm thấy Tăng Vĩnh Ngôn trong một phòng làm việc, anh đang ở cùng Chúc Minh Huy, đang nói chuyện với Chúc Minh Huy.
Lưu Tống đi qua chào Chúc Minh Huy một tiếng, lại liếc mắt ra hiệu với Tăng Vĩnh Ngôn. Chúc Minh Huy hỏi Lưu Tống tình hình tiến triển, Lưu Tống trả lời từng vấn đề một.
Tăng Vĩnh Ngôn tranh thủ đi rót một ly nước ấm cho đội trưởng Lưu, Lưu Tống nhân cơ hội cùng anh đi ra ngoài.
“Ông mặc thành như vậy thật là dọa tôi muốn chết.” Tăng Vĩnh Ngôn ôm ngực, “Tôi hiểu ý của ông. Tôi đang theo Phó cục Chúc. Ông ta nhìn có vẻ điềm tĩnh bình thường, không chút nào lo lắng. Nghe nói là chủ động theo các vị lãnh đạo qua đây, lại còn chủ động báo cáo lời của Tần Viễn nói với Giang Quần, ông ta nói mình quang minh lỗi lạc, nhất định sẽ phối hợp điều tra dùng chứng cứ chứng minh trong sạch. Nhưng hi vọng các vị lãnh đạo đừng làm ảnh hưởng đến tiến độ điều tra của tổ chuyên án, tình hình hiện tại rất nguy cấp, quan trọng nhất là vượt qua khó khăn bắt Tần Viễn trở về.”
Lưu Tống nhìn căn phòng làm việc kia, vừa rồi nhìn thấy bộ dạng của Chúc Minh Huy, quả thật là cực kỳ ung dung.
Tăng Vĩnh Ngôn hạ giọng nói: “Tuy bọn họ không cho Phó cục Chúc tham gia thẩm vấn nhưng nhìn thái độ, với thực tế không có chứng cứ chứng minh, hình như vẫn tin tưởng ông ta.”
Lưu Tống đã hiểu. Dù sao một bên là tội phạm, một bên là cán bộ đội hình sự công lao lỗi lạc.
Lưu Tống không quay về phòng làm việc kia nữa, ông đến bên ngoài phòng thẩm vấn, tỏ ý muốn gặp lãnh đạo tổ thanh tra.
Lưu Tống đợi rất lâu, rốt cuộc đợi các vị lãnh đạo kết thúc tra hỏi. Lưu Tống được gọi vào.
Tổ thanh tra và tổ chuyên án điều tra một thời gian đều biết ông là ai. Mấy người lãnh đạo để cho ông ngồi, Lưu Tống không ngồi, ông đứng thẳng, nói: “Chúc Minh Huy có hiềm nghi phạm tội nghiêm trọng, tôi đề nghị tạm giam anh ta, hạn chế đi lại cho đến khi điều tra rõ tình huống.”
Mấy người lãnh đạo đều ngẩn người, không ngờ Lưu Tống lại có thái độ như vậy.
Lưu Tống tiếp tục nói: “Trước đây thành viên trong tổ điều tra của chúng tôi có nghi ngờ với Chúc Minh Huy, nhưng chỉ là hoài nghi theo trực giác, không có chứng cứ thực tế. Sau này tôi điều tra ra được một người bạn của mẹ Tần Viễn, tên Từ Doanh, đổi tên chuyển nhà, bởi vì trước đây mẹ của Tần Viễn có quan hệ nam nữ bất chính với một người cảnh sát tên có chữ Huy. Sau khi mẹ Tần Viễn qua đời, Từ Doanh sợ hãi mới có hành động như vậy. Lúc đó tôi có nghĩ tới Phó cục Chúc, nhưng người tên có chữ Huy quá nhiều, tôi lo là sau cùng không có chứng cứ, đã không trừng trị được hung phạm lại ảnh hưởng đến con đường công danh của mình, cho nên vẫn kéo dài, muốn chờ cơ hội, tìm được chứng cứ xác thực. Bởi vì tôi yếu đuối và kéo dài, tạo cơ hội cho Phó cục Chúc và Tần Viễn cấu kết phạm tội, dẫn tới sự hi sinh của anh em trong đội áp giải rạng sáng hôm nay. Tôi bằng lòng gánh vác trách nhiệm. Lúc này đặc biệt báo cáo tình huống rõ ràng với các vị lãnh đạo.”
Mấy vị lãnh đạo sửng sốt. Trong đó có hai người có giao tình không tệ với Chúc Minh Huy, cực kỳ tin tưởng ông, nhíu mày hỏi Lưu Tống; “Bây giờ anh có chứng cứ gì?”
Lưu Tống nói: “Căn cứ vào lời khai của Từ Doanh, căn cứ vào lời của Tần Viễn. Còn có Quan Phàn trước đây thoát ra khỏi bệnh viện là vì nhìn thấy hình ảnh Âu Dương Duệ bị đuổi giết trong điện thoại, khiến cô ấy cảm thấy nguy hiểm. Đây là cách thức phạm tội của nhóm người Maria kia. Mà cô ấy vốn đang nghỉ ngơi, là phó cục Chúc gọi điện thoại khiến cô ấy nhìn thấy.”
“Chúc Minh Huy để cô ấy xem cảnh truy sát?” Một vị lãnh đạo hỏi.
“Không, nói chuyện khác với cô ấy, nhưng điện thoại nhận được video clip.” Lưu Tống trả lời chi tiết.