Trên đường lớn lúc ba giờ sáng cơ bản là không người không xe, xe cứu thương và xe cảnh sát chạy rất nhanh, vừa đó đã sắp tới bệnh viện, lúc quẹo qua một ngã tư, xe cứu thương đột nhiên cán phải chông sắt, lốp bị nổ to, thân xe lập tức mất khống chế, tài xế nhanh chóng giẫm phanh lại.
Xe cảnh sát ở phía sau cảnh giác, theo sau dừng lại, còn chưa kịp bước xuống điều tra đã thấy một chiếc xe chở hàng lao ngang ra đâm thẳng vào lật xe cảnh sát.
Hai người từ xe tải hàng nhảy xuống, quần đen áo đen trùm mũ đen, hoàn toàn nhìn không ra được tướng mạo.
Một người trong đó vọt tới chỗ xe cảnh sát, ‘pằng pằng pằng’ mấy phát bắn chết cảnh sát trong xe. Một người khác vọt tới xe cứu thương, giương súng chỉ vào tài xế, ra hiệu anh ta lấy chìa khóa xe ra, xuống xe.
“Mở cửa sau ra.” Tên lưu manh quát.
Tay tài xế run run cầm chìa khóa, bị lưu manh áp tới sau xe. Một tên lưu manh khác cũng cầm súng đi qua. Hai tên một đứng ở sau xe, một áp tài xế xe tới cửa sau của buồng xe.
Tài xế run rẩy mở cửa buồng sau ra.
Trong xe, Giang Quần giương súng chỉa ra ngoài cửa.
Phía sau tài xế là lưu manh, trước mặt là Giang Quần.
“Tôi đã gọi tiếp viện rồi, các anh chạy không thoát đâu.” Giang Quần lạnh lùng thốt lên.
“Để súng xuống, mở khóa cho anh ta.” Tên lưu manh bên hông xe đi ra, dùng súng chỉ chỉ vào Tần Viễn, lại dời họng súng chỉ vào hướng Giang Quần.
Giang Quần im lặng giằng co với bọn chúng.
Tên lưu manh bỗng nhiên bắn một phát súng vào phía trong xe, một bác sĩ núp ở trong góc thét lên
“Mở khóa ra.” Tên lưu manh gầm lên.
“Vứt súng đi, mở khóa ra.” Tên lưu manh đang áp chế tài xế làm con tin cũng lớn tiếng nói. Tài xế bị dọa hai tay giơ lên nhắm mắt lại.
Giang Quần khẽ cắn môi, ném khẩu súng ra ngoài xe. Sau đó anh móc chìa khóa còng tay ra, mở còng cho Tần Viễn.
Tần Viễn ngồi dậy, sắc mặt vẫn xanh xao nhưng tinh thần đã không còn nhìn ra được là người bị ói ra máu phải đi cấp cứu gấp.
Sau khi Giang Quần mở còng cho anh, lui về sau một bước.
Nhưng Tần Viễn ngồi yên không động đậy, cũng không vội đi.
Một tên lưu manh mở miệng, vừa nói một chữ ‘anh’ bỗng nhiên hai tiếng sung ‘pằng pằng’ vang lên, hai tên lưu manh phía sau xe cứu thương đột nhiên ngã xuống đất.
Tài xế nghe tiếng súng nổ phía sau nhưng không rõ rốt cuộc là ai bắn, áp lực phía sau mất đi, anh ôm đầu la to ngồi xuống đất. Sau khi ngồi xuống nhìn thấy tên lưu manh giấu mặt ngã xuống bên cạnh mình, máu tươi chảy tới đế giầy anh, lúc này anh mới phát hiện trên người mình dính không ít máu.
Theo bản năng tài xế quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao to che mặt cầm súng đứng đằng sau mình. Mà bên kia xe hàng, một người bịt mặt khác bắn tài xế xe tải hàng, sau đó đi tới phía bọn họ.
Tài xế hốt hoảng chạy về phía bên cạnh xe, người đàn ông to cao kia cũng không để ý tới anh.
Sắc mặt Giang Quần thay đổi.
Tần Viễn cười cười, xuống khỏi giường cứu thương, nhảy xuống xe.
Giang Quần nhìn chằm chằm cây súng trên tay người đàn ông cao to, không hề động đậy.
Tần Viễn đứng vững rồi, xoay người nhìn Giang Quần một chút, “Đừng lo, sẽ không giết anh. Anh tiếp tục sống, làm chứng với ủy ban kỷ luật, giám sát và nhân viên điều tra khác, Chúc Minh Huy đã cưỡng ép tôi giả bệnh trốn đi thế nào, phái người giả vờ tiếp ứng, kỳ thực là muốn ám sát tôi.”
Sắc mặt Giang Quần rất khó coi.
Tần Viễn lại nói: “Hoặc là anh có thể giết tài xế và bác sĩ, sau đó tiếp tục đổ tội cho tôi. Dù sao những đồng nghiệp kia của anh…” Tần Viễn hất cằm chỉ chỉ xe cảnh sát bị húc lật cách đó không xa.
“Những đồng nghiệp kia của anh đã hi sinh rồi, tôi tin anh nhất định có thể tàn nhẫn đến mức có thể tiếp tục giết người khác.”
Bác sĩ sau lưng Giang Quần hoảng sợ, tài xế bên cạnh đã nhanh chân bỏ chạy.
“Làm sao giờ? Tài xế chạy mất rồi, chỉ giết mỗi bác sĩ cũng vô dụng.” Tần Viễn như chế giễu nhìn Giang Quần. Sau đó anh xoay người nhặt súng của Giang Quần ở dưới đất lên: “Anh nói cho Chúc Minh Huy, nếu như ông ta không tuyệt tình với tôi, tôi sẽ không đối với ông ta như vậy. Kỳ thật tôi vẫn rất tôn trọng ông ta. Dù sao, là ông ta giúp tôi hoàn thành lần giết người đầu tiên. Không có ông ta, lúc đó tôi không biết làm gì. Chẳng qua năm đó tôi còn trẻ, sợ ông ta ra tay độc nên tôi mới chạy ra nước ngoài. Tôi vẫn luôn giúp đỡ ông ta, một mực quan sát ông ta, chỉ là tôi nhìn nhầm ông ta rồi. Tôi cho rằng tôi và ông ta có thể trở thành bạn rất tốt, nhưng cuối cùng ông ta làm tôi thất vọng. Tuy tôi đã trốn được, nhưng ông ta sẽ không có số tốt như trước đây. Tôi không thoải mái, ông ta cũng đừng mơ được dễ chịu.”
Tần Viễn nói xong xoay người rời đi. Hai người đàn ông che mặt đi theo anh, trong đó một người cầm súng chỉ thẳng vào nhóm Giang Quần đề phòng. Cho đến khi bọn họ lui sang một chiếc xe bên cạnh, không khí khẩn trương áp lực mới biến mất.
Xe đưa Tần Viễn và người bịt mặt đi xa, để lại ba chiếc xe và mấy thi thể.
Bác sĩ rốt cuộc lấy dũng khí vượt qua Giang Quần nhảy xuống xe, sau đó nhanh chân bỏ chạy. Giang Quần ngơ ngẩn đứng đó, suy nghĩ hồi lâu mới lấy điện thoại ra gọi.
Lưu Tống vẫn đang chờ kết quả điều tra từ các nơi.
Đầu tiên là bên Tăng Vĩnh Ngôn nhận được trả lời của Viễn Bác, hơn nửa đêm, không rõ bên kia là thương lượng thật hay giả, tóm lại trả lời Tăng Vĩnh Ngôn nói các thành viên trong hội đồng quản trị tập đoàn và ban giám đốc họp qua điện thoại, bọn họ vẫn hi vọng cảnh sát có thể đưa ra chứng cứ xác thực và mang giấy tờ văn bản liên quan đầy đủ tới, bọn họ mới có thể đồng ý để cảnh sát lên núi điều tra.
“Núi Kỳ Lân là tài sản quan trọng của công ty, khu sân chơi cũng là nơi tạo ra doanh thu lớn, là mảng kinh doanh quan trọng của công ty.” Tăng Vĩnh Ngôn bắt chước giọng điệu bên kia, cực kỳ không vui: “Bọn họ nếu như tùy ý để cảnh sát vào lục soát chứng cứ sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh và hình tượng của công ty. Bọn họ dự tính ngày mai sẽ đăng thông báo trên mạng, cho biết trước mắt còn chờ cảnh sát xác nhận, tạm thời còn chưa có chứng cứ chứng minh có lưu manh trên núi Kỳ Lân. Bọn họ còn nói núi Kỳ Lân có hệ thống theo dõi an ninh hoàn thiện nhất cả nước, đừng nói là người sống, ngay cả thêm một con mèo bọn họ cũng có thể phát hiện. Nhưng trước mắt bọn họ không hề phát hiện ra tình huống bất thường nào, cho nên dự định gửi thông báo ra để du khách và người chơi yên tâm. Còn nói, nếu cần bọn họ sẽ dốc hết sức phối hợp với cảnh sát để điều tra.”
Lưu Tống bình tĩnh gật đầu, kết quả này bọn họ đã có chuẩn bị tâm lý.
Lưu Tống gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương đã ngủ, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Viễn Bác từ chối chủ động đưa ra yêu cầu để cảnh sát điều tra, phía Phó cục Chúc muốn kéo sang ngày mai, không phải, kéo tới cuộc họp sáng nay. Trong thời gian này sẽ xảy ra chuyện gì, phía sau phải giao cho cậu rồi.”
Lam Diệu Dương tỉnh táo: “Được, không thành vấn đề.”
Tần Viễn ngồi trên xe, nhìn đường phố bị phủ lớp sương mù bên ngoài cửa sổ xe. Paul ở bên cạnh đã gỡ mặt nạ, đang nói với anh ta chuyện mấy ngày nay.
Tần Viễn nói: “Vừa rồi tên cảnh sát kia đã gọi hậu viện, tôi đoán có lẽ bọn họ sẽ cưỡng ép mang tôi đi, đợi lúc các anh theo thời gian đã định chạy đến, vừa khéo đặc công hậu viện cũng tới, các anh thì được giao đến tận cửa, còn tôi sẽ bị mấy tên giả mạo kia bắn chết, vừa khéo ngụy trang thành tôi lẩn trốn không được bị bắn chết.”
Paul cười lạnh một tiếng.
Một người bịt mặt khác, Mark cũng gỡ mặt nạ ra, đang lái xe. Hắn hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Muốn lấy đồ gì không?” Tần Viễn hỏi.