Nghê Lam rất nhanh đưa ra chỉ thị: “Thẩm tra đối chiếu danh sách khách thuê từng phòng ở lầu 12, xác định thân phận của người phụ nữ kia.”
Cô nói rất nhanh rất quả quyết, đối với việc có thể lấy được kết quả cũng là khẩu khí đương nhiên phải vậy.
Bọn người Vương Mạc đều ngẩn người.
Vương Mạc nhìn thoáng qua Âu Dương Duệ, anh biết lần hành động này sẽ có một nữ minh tinh làm nhân chứng tham gia, hỗ trợ công việc của bọn họ. Cái tên Nghê Lam này mọi người cũng không phải xa lạ gì, phàm là từng lên mạng, cho dù không quan tâm đến ngành giải trí cũng sẽ bị chuyện scandal của cô lướt qua mắt một chút.
Trước khi Nghê Lam bọn họ đến, mấy người đồng nghiệp tham gia công tác còn nói đùa, nói có đại minh tinh tham náo nhiệt, công việc này có bị ảnh hưởng hay không. Bây giờ xem ra đại minh tinh nhập kịch hơi sâu, kiểu rất nhập tâm. Cô tưởng mình là tổng chỉ huy sao?
“Chúng tôi có trao đổi với bên khách sạn, bọn họ đã kiểm tra qua toàn bộ danh tính của khách lưu trú trong khách sạn, không phát hiện nhân vật nguy hiểm hay khả nghi nào.” Vương Mạc trả lời.
“Cho nên hiện tại các anh không xác định được danh tính của người phụ nữ này đúng không?” Giọng điệu không quá tin tưởng của Nghê Lam khiến Vương Mạc có phần không thoải mái.
Âu Dương Duệ đã quen với phong cách của Nghê Lam rồi, anh nói: “Đội trưởng Vương bên này chỉ nhận được lệnh giám thị hành động của nhân chứng thông thường mà thôi. Mức độ hành động không gồm việc giám sát toàn bộ khách trong khách sạn.”
Nghê Lam khoanh tay, được thôi, giám sát bình thường thì giám sát bình thường. Nhưng mấy người giám sát để mất người này rồi tính sổ thế nào. Nghê Lam kiềm xuống không chửi ra.
Trong thang máy, Trịnh Nhiên móc tấm thẻ phòng ra, đi đến quẹt thẻ bấm số lầu, hắn ấn lầu 13. Lúc hắn lùi về sau không cẩn thận đụng phải người phụ nữ cao ốm tóc xoăn kia làm rớt hai cái túi trên tay cô ta.
Trịnh Nhiên nhanh chóng khom người nhặt lên giúp cô ta, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hắn nhặt cái túi lên, nhét lại vào khuỷu tay cô ta, hắn kề quá sát khiến người phụ nữ kia rất tức giận. Người phụ nữ kia lùi một bước, trách móc: “Ông làm gì vậy!” Giọng nói của cô ta khàn khàn, rất trung tính.
“Thật xin lỗi.” Trịnh Nhiên lui về sau, đứng vào góc trống của thang máy, cách người phụ nữ kia rất xa, tránh hiềm nghi.
Trong phòng, Nghê Lam tiếp tục đặt câu hỏi: “Có ai có thể theo sát camera của khách sạn không?”
Lần này Vương Mạc trả lời rất nhanh: “Đường Bưu đã đi sắp xếp rồi.”
Trong sảnh lớn khách sạn, Đường Bưu đưa thẻ công vụ cho quản lý sảnh khách sạn. Tối qua bọn họ đã nói chuyện trước với phía khách sạn, được quản lý khách sạn hứa miệng đồng ý sẽ phối hợp ở mức độ nào đó, nhưng liên quan đến thông tin cá nhân của khách, không có văn bản liên quan, phía khách sạn có thể làm được là có hạn. Đường Bưu đưa ra yêu cầu muốn kiểm chứng danh tính của người phụ nữ vừa lên lầu kia, đồng thời xem camera để xác định xem hành động của cô ta có mang tính nguy hiểm hay không.
Quản lý sảnh khách sạn tỏ ý muốn xin ý kiến cấp trên một chút.
“Sắp xếp?” Nghê Lam lại khó chịu. Thang máy này đi từ lầu 1 đến lầu 12 cần bao nhiêu thời gian, chờ bọn họ sắp xếp xong, La Văn Tĩnh đã chết mấy lần rồi.
Vương Mạc không muốn phản ứng lại cô.
Âu Dương Duệ nói: “Tinh Hà cậu chuẩn bị sẵn sàng, người phụ nữ kia hẳn là không muốn đăng ký phòng tránh bại lộ thân phận, cho nên bước kế tiếp cô ta còn cần tìm người giúp cô ta mở cửa.”
Vương Mạc nghe thấy trong tai nghe có giọng nữ nói: “Đội trưởng Vương, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Thế là Vương Mạc nói: “Tôi có một đồng nghiệp ở lầu 12, cô ấy giả làm nữ phục vụ để tiếp ứng.” Đang nói chuyện thì anh lại nhận được tin, liền nói tiếp: “Thang máy có người lên lầu 13. Không thể xác định được là tình huống gì. Mọi người lưu ý. Bây giờ tôi sẽ đi qua.”
Âu Dương Duệ xen vào nói: “Nghê Lam, cô đừng trách móc nữa. Chuyên tâm một chút, mục tiêu của đối phương bây giờ là phòng của cô đó.”
“Tôi không có trách móc.” Nghê Lam đáp lại trong tích tắc.
“Cảnh sát làm việc là phải theo nguyên tắc. Có quyền lực và kỹ năng đủ để tùy ý vượt khỏi quy định là chuyện rất thoải mái, nhưng tâm tính mỗi người mỗi khác, vượt quá ranh giới thì sẽ biến thành Tần Viễn rồi. Hơn nữa chúng tôi còn là cảnh sát.”
Nghê Lam không nói lời nào nữa.
Âu Dương Duệ lại tiếp tục nói: “Nếu như người phụ nữ kia tới là vì La Văn Tĩnh, cô ta sẽ xâm nhập vào phòng, sẽ có đường chạy trốn.”
Lam Diệu Dương nói ngay: “Lầu 13? Giết người xong leo lên lầu 13 từ cửa sổ, cải trang sau đó lẻn ra ngoài, như vậy sẽ không bị camera ghi hình lại.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy có khả năng này. Dù sao vừa rồi đã có người biểu diễn tay không leo cửa sổ trước mặt bọn họ. Xem ra cũng không phải ‘quá khó.’
Lúc này thang máy ‘ding’ một tiếng, đến lầu 12 rồi.
Người phụ nữ cao gầy kia đi ra. Sau khi cô ta ra ngoài thì quay người lại nhìn thang máy, Trịnh Nhiên ở trong thang máy quẹt điện thoại không để ý đến cô ta. Cửa thang máy đóng lại, tiếp tục đi lên.
Người phụ nữ cao gầy nhìn xung quanh một chút, trong hành lang không có người, cô ta bỏ đồ trên tay xuống, lấy điện thoại di động ra bấm số quầy lễ tân của khách sạn, “Xin chào, tôi là khách phòng 1205, tôi muốn thêm hai cái khăn mặt và luôn tiện cho dọn thùng rác trong phòng giúp.”
Nữ cảnh sát ở trong phòng tạp vụ nghe thấy động tĩnh ở hành lang vội vàng báo cáo tình huống: “Cô ta gọi điện thoại muốn thêm khăn mặt và dọn dẹp.”
Vương Mạc đang bước nhanh về hướng khách sạn Caesar nghe vậy nói: “Tiểu Điền, cô đi đi, hành động tùy tình hình.” Sau đó lại nói thêm một câu: “Tuyệt đối cẩn thận.”
Người phụ nữ cao gầy nói chuyện điện thoại xong, tùy ý đi đến bên cạnh phòng nào đó, đặt túi mua sắm xuống đất, dựa lưng vào tường đứng, giống như đang đứng chờ người, lưu ý động tĩnh chung quanh.
Nghê Lam đứng ở phía sau cửa, nhìn ra phía ngoài từ mắt mèo, không thấy ai.
Nữ cảnh sát mặc đồng phục nhân viên phục vụ hít sâu một hơi, đếm thầm đến 10, lại đợi một chút, tính toán thời gian hợp lý liền đẩy xe vệ sinh từ phòng tạp vụ đi ra.
Người phụ nữ cao gầy kia nhìn thấy nhân viên vệ sinh, nghiêng người đeo găng tay lên, sau đó đi về hướng nhân viên vệ sinh. Tay cô ta luồn vào trong túi áo khoác, bên trong có một hộp nhựa, trong hộp là tấm vải bông có dính đầy Ete. Ngón tay người phụ nữ cao gầy khẽ móc mở hộp ra.
Nữ cảnh sát nhìn thấy người phụ nữ này không nói tiếng nào lại đi về phía mình lập tức có chút khẩn trương, cô ổn định lại bước chân, đẩy xe về phía trước như bình thường, chào hỏi với người phụ nữ kia: “Chào cô.”
“Chào cô.” Người phụ nữ kia mỉm cười, tay đã cầm sẵn vải bông, đi lại mấy bước đã có thể bắt được nhân viên vệ sinh này rồi, gây mê cô, lấy đi thẻ phòng của cô…
Nữ cảnh sát dừng lại hỏi: “Xin hỏi…”
Điện thoại của người phụ nữ cao gầy rung lên, người phụ nữ kia cũng dừng bước, hai người cách nhau mấy bước.
Người phụ nữ cao gầy lấy điện thoại ra nhìn lướt qua, sau đó cô ta xoay người đi tới thang máy.
Nữ cảnh sát lập tức sững sờ, nhưng cái khó ló cái khôn, cô hô lên: “Cô ơi, mấy cái này là đồ của cô sao?”
Người phụ nữ quay đầu chỉ chỉ vào mấy túi mua sắm cạnh cửa phòng 1209 nói: “Giúp tôi mang vào phòng đi, tôi xuống dưới lấy đồ.”
Cô ta ấn gọi thang, thang rất nhanh đã lên đến, nữ cảnh sát chú ý thấy người phụ nữ này đeo găng tay. Nữ cảnh sát vội vàng nghiêng đầu, giả vờ ho khan nhỏ giọng nói: “Cô ta đột nhiên rời đi rồi.”
Vương Mạc nói: “Uông Mạnh, theo dõi sát cửa thang máy. Tiểu Điền, điều tra đồ đạc cô ta bỏ lại. Tôi lập tức đến.”
Uông Mạnh bị điểm tên nói: “Trịnh Nhiên xuống lầu rồi, vừa rồi hắn mới ra thang máy, bây giờ đang làm thủ tục trả phòng ở quầy.”
Tất cả mọi người sững sờ, đây là phát hiện ra chuyện không đúng liền hẹn nhau bỏ trốn sao? Chỗ nào để lộ sơ hở?
“Là vì Trịnh Nhiên nhận ra tôi với Nghê Lam sao?” Lam Diệu Dương hỏi.
Nghê Lam và Lôi Tinh Hà không hẹn mà cùng vọt ra khỏi phòng. Lôi Tinh Hà chạy xuống bằng thang bộ, Nghê Lam đi bằng thang máy. Lam Diệu Dương chậm mất nửa nhịp nhưng cũng nhanh chóng chạy ra ngoài. Anh cầm áo khoác, mũ và khẩu trang cho Nghê Lam, còn đeo laptop cá nhân của Nghê Lam trên lưng. Ra tới vừa lúc gặp Nghê Lam thế là cùng nhau vào thang máy.
Nữ cảnh sát Điền Duyệt rất nhanh đã kiểm xong mấy túi đồ mua sắm kia: “Trong túi đều trống không.”
Uông Mạnh nói: “Thang máy người phụ nữ kia đi đã dừng ở lầu 8, cũng có dừng ở lầu 7.”
Âu Dương Duệ hỏi: “Bây giờ Trịnh Nhiên đang làm gì?”
Một vị cảnh sát tên Cung Khoan nói: “Hắn ta làm xong thủ tục rồi, đang đi ra ngoài.”
Vương Mạc đã đến khách sạn Caesar, Trịnh Nhiên và anh cùng lúc lướt qua nhau. Vương Mạc nghiêng đầu thấp giọng nói: “Tôi nhìn thấy hắn ta rồi.”
Âu Dương Duệ cảm thấy có chỗ nào không đúng: “Không phải là vì nhận ra Nghê Lam mới hủy bỏ hành động. Nếu như vậy trong thang máy bọn họ đã thông báo rõ cho nhau rồi, căn bản sẽ không ra khỏi thang máy, đi xuống trực tiếp từ lầu 12.”
Vương Mạc nói: “Hiện tại Trịnh Nhiên đang đi ra bãi đỗ xe.”
Bên phía Uông Mạnh theo dõi sát thang máy: “Ặc, thang máy dừng ở lầu 3 một lúc.”
Lam Diệu Dương và Nghê Lam nói: “Lầu 2, 3, 4 đều là lầu công cộng.”