Lam Diệu Dương và Nghê Lam nhìn nhau không chớp mắt, điềm nhiên như không có việc gì bước tới trước thang máy. Lam Diệu Dương ấn cửa thang, thuận tiện nhìn thoáng qua mặt kính qua khe cửa nhỏ trong thùng thang, nhỏ giọng nói: “Hắn trông thấy chúng ta rồi.”
“Ừm.” Nghê Lam lấy điện thoại soi soi, “Em nhìn thấy rồi.”
“Hắn ta ở phe nào?”
“Không rõ lắm.” Nghê Lam nói, “Trước khi em mất trí nhớ chưa từng gặp hắn.”
“Đều tại anh. Biết rõ người này khả nghi, sau đó hắn ta không có động tĩnh gì anh liền bỏ qua.”
“Trong tay anh có hình hay tài liệu gì của hắn ta không?” Nghê Lam hỏi.
“Có. Trước đó có điều tra. Toàn bộ. Anh có mang theo laptop.”
“Gửi cho Âu Dương Duệ.”
Khách sạn Lam Diệu Dương và Nghê Lam ở là khách sạn Caesar năm sao, Âu Dương Duệ và Lôi Tinh Hà thì ở khách sạn Thuận Huy ba sao bên cạnh. Vừa để thuận tiện hành động, xảy ra chuyện gì cũng có thể tiếp ứng trong ngoài, thứ hai là thông qua điều tra trước đó của cảnh sát địa phương, Thuận Huy có một gian phòng vừa khéo đối diện với phòng của La Văn Tĩnh, có thể theo dõi được.
Lúc này Âu Dương Duệ và Lôi Tinh Hà vừa mới xuống taxi, cảnh sát địa phương đã có hai người mặc thường phục, một người tên Vương Mạc, một người tên Đường Bưu, ở trong sảnh Thuận Huy đợi bọn họ. Hai bên đi qua chào hỏi, Vương Mạc đưa bọn họ vào làm thủ tục nhận phòng.
Lúc này Âu Dương Duệ đã nhận được ảnh chụp và tài liệu Lam Diệu Dương gửi tới.
Âu Dương Duệ thực sự tức giận: “Hai người này giấu tin như mèo giấu cứt, mỗi lần lại nhả ra một chút, mỗi lần nhả ra một chút.”
Lôi Tinh Hà nghiêng đầu nhìn qua, Âu Dương Duệ nghĩ ngợi, đưa tài liệu của người đàn ông lái xe Honda trên điện thoại cho Vương Mạc: “Người này tên Trịnh Nhiên, giúp tôi điều tra thêm ông ta có ở khách sạn này không.”
Trước đó Vương Mạc đã nói rõ thân phận cảnh sát với khách sạn, cho nên khách sạn cực kỳ phối hợp, tra một chút thông tin khách hàng, quả nhiên là có người này.
“Ông ấy đến một mình, ở phòng 1315, ngay trên lầu của anh.”
Vị trí phòng kia xem ra giống như mục đích của bọn họ: “Bên cạnh phòng ông ta còn phòng trống không?”
“1316 còn trống.” Cô tiếp tân đáp.
“Tinh Hà cậu ở 1215, tôi ở 1316.” Âu Dương Duệ sắp xếp.
Làm xong thủ tục nhận phòng, Lôi Tinh Hà và Đường Bưu đến sảnh lớn khách sạn Caesar bên cạnh. Chỗ đó đã có hai cảnh sát mặc thường phục, bọn họ phụ trách theo dõi La Văn Tĩnh.
Lôi Tinh Hà và Đường Bưu gia nhập nhóm bọn họ, bốn người tập trung ở một bàn, giống như bạn bè trò chuyện uống cà phê ở một góc. Lôi Tinh Hà quan sát Trịnh Nhiên, gửi tin tức cho Âu Dương Duệ.
Âu Dương Duệ và Vương Mạc lên phòng, trao đổi đơn giản tình huống hiện tại một chút. Vương Mạc nói bọn họ nhận được lệnh là phải bí mật bảo vệ La Văn Tĩnh thật tốt, nói cô ta là nhân chứng trong một vụ trọng án lớn. Từ tối hôm qua đến giờ bọn họ vẫn một mực theo dõi, La Văn Tĩnh chưa ra khỏi khách sạn. Sáng nay đồng nghiệp của cô ta đưa hai nghệ sĩ ra ngoài rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng La Văn Tĩnh.
Âu Dương Duệ đứng bên cạnh cửa sổ, từ chỗ của anh có thể nhìn thấy cửa sổ bên phòng La Văn Tĩnh. Cửa sổ mở một nửa, để lộ ra một khe hở, Âu Dương Duệ cầm một cái ống nhòm nhỏ nhìn nhìn nhưng không thấy được động tĩnh trong phòng.
Cửa sổ bên cạnh phòng La Văn Tĩnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, chính là Nghê Lam.
Nghê Lam phất phất tay với Âu Dương Duệ, sau đó kéo màn cửa lên.
Âu Dương Duệ: “…”
Âu Dương Duệ gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương, nói cho anh biết tình huống phía mình điều tra được và những gì họ bố trí. Cuối cùng anh nói: “Chúng tôi sẽ theo dõi sát Trịnh Nhiên, hai người tìm cơ hội tiếp xúc với La Văn Tĩnh. Hôm nay cô ta không đi ra ngoài, hẳn là chịu ảnh hưởng của tin tức trên mạng, muốn tránh sóng gió. Sau khi đàm phán xong với cô ta, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp cô ta chuyển đi, sau đó giăng bẫy bắt tận tay Trịnh Nhiên.”
“Không thể bắt trực tiếp sao?”
“Lý do gì? Là vì Nghê Lam cho rằng ông ta theo dõi mình? Sau đó lại nhìn thấy ông ta ở trong sảnh khách sạn.”
“Lý do chưa đầy đủ sao?”
Âu Dương Duệ trợn mắt: “Đúng. Chuyện này chỉ có thể đi hỏi, nhưng hỏi xong lại không chứng minh được lại thả người. Ngoại trừ đánh rắn động cỏ ra không còn tác dụng gì khác.”
“Vừa rồi ông ta thấy chúng tôi rồi.” Lam Diệu Dương nói.
Âu Dương Duệ im lặng, cảm thấy có chỗ nào không đúng. “Bây giờ ông ta vẫn còn ngồi ở đó.”
“Ý là coi như chúng tôi tới rồi cũng không có ảnh hưởng gì tới ông ta? Hẳn là ông ta đã có kế hoạch B?”
“Hôm nay hai người chụp hình rầm rộ ở hiện trường như vậy, toàn thế giới đều biết hai người tới rồi.” Âu Dương Duệ thật sự không che giấu nổi giọng điệu ghét bỏ.
“Nếu không phải Nghê Lam vì cứu Quan Phàn mà lộ diện rầm rộ ở bệnh viện, sau đó lại bị các anh tạm giam, chúng tôi cũng không cần phải như thế. Không bảo các anh nói cảm ơn các anh cũng đừng nghĩ là chuyện đương nhiên.” Kể từ khi Lam Diệu Dương biết mình đã nổi cáu với cha vợ tương lai, giờ nổi cáu với ai cũng không còn sợ nữa.
Bên kia điện thoại dường như Nghê Lam đang nói gì, Âu Dương Duệ nghe được Lam Diệu Dương nói: “Xem Weibo, có fan của Khương Thành đăng tin cảnh cáo đe dọa nhằm vào La Văn Tĩnh. Trước mắt có ba lời đe dọa.”
Âu Dương Duệ nghe thấy tiếng Wechat trong điện thoại của mình, anh chuyển sang xem, Nghê Lam gửi sang cho anh ba tấm ảnh chụp màn hình.
‘Tôi thề với lòng mình, tôi nhất định sẽ khiến người đàn bà đê tiện La Văn Tĩnh này phải trả giá.’ Hình minh họa là một tấm poster phim tay nhiễm máu tươi.
‘Lúc người tôi thương có người thương, tôi sẽ chúc phúc. Nhưng tôi không thể chấp nhận người phụ nữ đê tiện này. Tôi muốn cô ta chết.’ Hình minh họa là hình của La Văn Tĩnh.
‘Haha.’ Hình minh họa dùng ảnh của La Văn Tĩnh photoshop thành di ảnh người chết.
Âu Dương Duệ nhìn thấy thì nhăn mày. “Tôi sẽ liên lạc với cảnh sát mạng tra một chút.”
Nghê Lam còn nói gì đó, Lam Diệu Dương nói: “Nghê Lam nói có khả năng là sau khi để La Văn Tĩnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ đổ trách nhiệm lên cho fan của Khương Thành.” Một giây sau điện thoại đã bị Nghê Lam tiếp lấy rồi, Âu Dương Duệ nghe được giọng Nghê Lam: “Có rất nhiều fan chửi rủa nguyền rủa kêu La Văn Tĩnh đi chết đi, nhưng ba tài khoản này là mua lại tài khoản cũ, không có tên đã chứng thực, IP cũng là giả. Ba tài khoản này trước đó đều đăng nội dung theo đuổi ngôi sao, là fan tích cực, phía sau có người mua bán. Nhưng dùng IP giả lại chứng minh một điều công việc không phải là làm thủy quân. Có lẽ là Tần Viễn. Tóm lại là không giống như những fan bình thường chân chính khác.”
Âu Dương Duệ nhìn ảnh chụp bình luận và lượng chia sẻ, số lượng không lớn, cũng không có tài khoản V nào đăng lại, “Sao cô tìm được những thứ này?”
“Lập trình điều kiện tìm nội dung, tôi muốn xem trên mạng có tin tức gì nói về hành tung hay chuyện gì khác của La Văn Tĩnh không. Kết quả tìm ra được ba bài đăng tương đối khác nhau này.”
“Ba bài đăng này không có ảnh hưởng dư luận gì lớn.” Âu Dương Duệ đột nhiên thông suốt: “Sẽ không phải là biểu thị hành động gì chứ? Hay là đáp trả Khương Thành? Hai người nhanh đi tìm La Văn Tĩnh, nói rõ tình huống hiện tại cho cô ta, tranh thủ sự phối hợp của cô ta. Bây giờ tôi sẽ kêu Tinh Hà đi lên.”
Lam Diệu Dương cúp điện thoại, Nghê Lam vẫn đang tiếp tục điều tra tin tức trên Weibo, “Mười hot search đầu có năm cái, trong đó có hai cái mắng em.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Weibo cá nhân của Khương Thành và Weibo truyền thông của anh ta cũng hoàn toàn không có phản ứng gì. Weibo của La Văn Tĩnh cũng không có trả lời. Weibo của Phong Phạm cũng không có động tĩnh. Em đã xem qua những nghệ sĩ liên quan khác, tất cả đều im ắng. Có mấy cái muốn tạo nhiệt độ thì nói cái gì mà giật mình, chúc phúc, cũng không quan trọng.”
Lam Diệu Dương đi qua xem: “Hôm nay Phong Phạm bị điều tra rồi, đoán chừng trên dưới công ty cũng không để ý tới việc này.”
Nghê Lam nói: “Gọi điện thoại cho Lý Mộc, hỏi anh ta tiếng đồn trong ngành giờ thế nào, trước khi chúng ta đi nói chuyện với La Văn Tĩnh phải nắm được tình hình. Chuyện lớn như vậy, Khương Thành nhất định sẽ nói qua với cô ta. Chúng ta phải tìm được điểm công kích.”
Lam Diệu Dương nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Mộc, điện thoại của Lý Mộc bận gần chết, gọi ba lần đường dây đều bận. Về sau Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Từ Hồi, gọi được rồi.
Từ Hồi đơn giản kể tình huống, sau đó chờ bên Lý Mộc cúp điện thoại thì đưa di động tới. Lý Mộc hưng phấn đến nghẹn họng: “Tình huống? Hiện tại không có tình huống gì, chính là toàn bộ thế giới đều điên cuồng tìm Khương Thành, nhưng bọn họ đều tắt hết điện thoại rồi. Người trong văn phòng của Khương Thành, người có thể liên hệ được thì đều không biết gì, mà biết thì không liên lạc được.”
“Thôi Canh cũng tắt máy sao?”
“Đúng.”
Lam Diệu Dương chau mày, vậy không phải là Alex cũng không truy ra được sao.
“Kế hoạch tiếp theo của Khương Thành là gì?” Lam Diệu Dương hỏi.
“Tôi sẽ tuyên bố phỏng vấn anh ta.”
“Vậy là anh có thể liên lạc với anh ta?”
“Không thể.”