Khương Thành ngồi trên xe BMW, xe đang chạy tới Phong Phạm.
Anh vừa tham gia ghi hình cho một tiết mục xong, cũng đã hoàn thành thông báo trên tay rồi. Anh chuẩn bị trở về công ty thảo luận vài tiết mục và cùng chọn kịch bản với người quản lý Đàm Tuấn và mấy đồng nghiệp khác, thuận tiện xử lý ký tên một số hồ sơ. Xong xuôi những chuyện này, mấy ngày kế tiếp anh có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Khương Thành đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt nghe tiếng điện thoại của người ngồi trước vang lên, sau đó Thôi Canh nhẹ giọng nghe điện thoại. Khương Thành nghe thấy công ty, chị Tĩnh gì đó, anh mở hai mắt ra.
Thôi Canh quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Khương Thành đang nhìn anh, nhân tiện nói: “Anh Tuấn gọi điện tới, nói cảnh sát đến công ty muốn tìm chị Tĩnh. Chị Tĩnh đi công tác không có ở đó. Nhưng cảnh sát bây giờ còn chưa đi, ở dưới lầu công ty. Anh Tuấn bảo anh trước đừng về đó, tránh một chút, khỏi bị chó săn chụp được viết bậy viết bạ.”
Khương Thành giật mình, hỏi: “Cảnh sát tìm La tổng có chuyện gì?”
“Không biết.” Thôi Canh lắc đầu: “Đoán chừng là chuyện kia chứ sao. Trước đó không phải tìm La tổng hỏi chuyện gì về Nghê Lam ư, em không phải cũng bị hỏi qua đó thôi.”
Thôi Canh khẽ liếc về phía tài xế, Khương Thành hiểu ý, không nói lời nào.
Lúc này điện thoại di động Khương Thành reo, anh lấy ra nhìn, bên trên có một dãy số thật dài, cũng không phải số điện thoại di động bình thường. Khương Thành tắt tiếng.
Thôi Canh nhìn biểu cảm của anh, sẵn tiện nói: “Nếu không đêm nay ở nhà ăn lẩu đi, em cùng anh Lý tìm cửa hàng mua chút nguyên liệu.”
“Được.” Khương Thành đồng ý.
Thôi Canh liền nói với tài xế: “Anh Lý, ngừng ở bên kia đi.”
Tài xế nhanh chóng làm theo, dừng xe bên đường. Thôi Canh và tài xế xuống xe, đi tới một siêu thị nhỏ ở ven đường.
Khương Thành nghe máy.
“Tôi là Khương Thành.”
Đầu kia là giọng nam dùng máy biến đổi giọng nói, giọng nói rất sạch sẽ nhưng có chút máy móc.
“Xin chào, Khương Thành. Rất xin lỗi quấy rầy anh, có chuyện cần anh làm một chút.”
“Anh nói đi.”
“Tôi hy vọng La Văn Tĩnh có thể tỉnh táo như trước đây, măc kệ mọi chuyện, không nói nhiều.”
“Cô ấy vẫn luôn như thế.”
“Vậy rất tốt. Nhưng vẫn hy vọng anh nhắn với cô ấy một câu, bảo cô ấy giữ vững, được không?” Giọng nam đầu bên kia khách khí hữu lễ nhưng Khương Thành cảm nhận được uy hiếp.
“Được rồi.” Khương Thành cũng lễ phép đáp lại, “Tôi sẽ nói với cô ấy.”
“Cúp điện thoại xong lập tức liên lạc đi. Làm phiền anh rồi.” Nói xong cúp máy.
Khương Thành nắm chặt điện thoại, cảm thấy không khí trong xe loãng đi.
Phía tỉnh, Lam Diệu Dương mang vẻ mặt vô tội trả lời câu hỏi của Lưu Tống trong phòng theo dõi: “Ông nói đúng, vụ án Paris kia sao tôi lại quên hỏi chứ. Đó mới là mấu chốt. Thật là, muốn giúp các ông phá án nên làm chậm trễ chuyện lớn của Nghê Lam. Tôi hiện tại vào hỏi cô ấy một chút được không?”
Lưu Tống an tĩnh nhìn chằm chằm anh, nhìn một hồi lâu mới nói: “Lam Diệu Dương, chúng tôi rất quý trọng tình báo của Nghê Lam, cũng cảm ơn công sức cô ấy bỏ ra trong vụ án này. Vụ này chúng tôi muốn tiếp tục điều tra, để bảo đảm điều tra có thể thuận lợi tiến hành, chúng tôi hy vọng có thể giữ bí mật việc Nghê Lam khôi phục trí nhớ.”
“Ừm.” Lam Diệu Dương gật đầu, “Vậy thì giữ bí mật. Tôi sẽ không nói.”
Lưu Tống tiếp tục nói: “Vụ án Paris kia rất đơn giản, không phải Nghê Lam làm, cô ấy nói ra lúc xảy ra vụ án cô ấy ở đâu, làm gì, cảnh sát hình sự quốc tế bên kia kiểm chứng ra không có vấn đề gì, việc này liền giải quyết rồi. Nếu như kiểm chứng gặp phiền phức, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ Nghê Lam. Nhưng nếu như là cô ấy làm, cô ấy thật sự là đồng bọn của Bird, bị Bird trả thù, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ quyền lợi của cô ấy, tranh thủ cho cô ấy lập công giảm án.”
Lam Diệu Dương chờ một hồi mới gật đầu: “Được.”
“Nhưng bởi vì phải giấu việc Nghê Lam khôi phục trí nhớ cho nên chúng tôi tạm thời sẽ không nhắc đến việc này với cảnh sát hình sự quốc tế. Nếu như Nghê Lam có cần trợ giúp, hiện tại liền nói với chúng tôi. Chúng tôi cũng có thời gian để xử lý ổn thoả.”
“Có thể nhưng tôi thật không biết.” Lam Diệu Dương nói.
“Được rồi.” Lưu Tống cũng bình tĩnh nói: “Thời gian gặp mặt hôm nay của cậu kết thúc rồi.”
Lam Diệu Dương lập tức khó chịu, “Nhanh như vậy, tôi nói chưa được mấy câu với Nghê Lam.”
Lưu Tống không để ý tới anh, đi mở cửa gọi nhân viên cảnh sát vào, bảo anh làm thủ tục trả lại đồ vật cho Lam Diệu Dương, dẫn anh ra ngoài.
Lam Diệu Dương không vui.
Trâu Uý cũng vào, liếc mắt ra hiệu cho Lam Diệu Dương, ý bảo anh bình tĩnh đừng nóng, cô sẽ nghĩ biện pháp cho bọn họ gặp mặt.
Lam Diệu Dương vẫn không vui: “Nhìn không hiểu.”
Trâu Uý không thèm để ý tới anh nữa.
Lưu Tống lại đi vào phòng thẩm vấn ngay trước mặt Lam Diệu Dương. Nhân viên cảnh sát đưa túi vật phẩm cho Lam Diệu Dương, lại bảo anh ký tên vào phiếu. Lam Diệu Dương cũng không nhìn, xuyên qua kính một chiều trong phòng theo dõi nhìn vào trong phòng thẩm vấn.
Lưu Tống đi vào ngồi xuống nói: “Tôi đã nói qua với Lam Diệu Dương, tình huống tôi đã điều tra rồi. Chuyện Paris chúng tôi sẽ giúp cô.”
Lam Diệu Dương: “…” Đê tiện gian trá vô sỉ a.
Nghê Lam nhìn kính một chiều một chút, cô cũng không nhìn thấy tình huống phía sau kính, nhưng cô vẫn cười cười với kính một chiều.
Ngăn cách một tấm kính, Lam Diệu Dương cười lại với cô.
Nghê Lam quay đầu nhìn về phía Lưu Tống: “Hù ai đây, Lam Diệu Dương không biết gì hết, ông rõ ràng cái gì chứ?”
Lam Diệu Dương cất tiếng cười to.
Trâu Uý hết cách, vỗ vỗ nhân viên cảnh sát bảo anh nhanh tiễn khách, cô dự định vào phòng thẩm vấn giúp Lưu Tống giải vây.
Lam Diệu Dương lần này không lại trách móc nữa, anh gõ kính một cái, lớn tiếng nói: “Anh đi nha.”
Nhân viên cảnh sát nói: “Cô ấy không nghe được.”
Nhưng lại thấy Nghê Lam trong phòng thẩm vấn phất phất tay về bên này.
Lam Diệu Dương diễu võ giương oai, dương dương đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.
Trâu Uý vào phòng thẩm vấn, Lưu Tống tức giận tựa lưng vào ghế ngồi. Trâu Uý nói: “Nghê Lam, cô còn có gì muốn bổ sung với chúng tôi không?”
“Các người có kế hoạch gì?” Nghê Lam hỏi.
“Nhiều lắm.” Lưu Tống cộc cằn nói.
Nghê Lam cười cười, hiện tại tâm tình cô cực kỳ tốt, cảm thấy không có phiền não gì. “Cho tôi một cái máy tính, cho tôi quyền truy cập internet, tôi có thể giúp các người tìm ra rất nhiều tình báo.”
Lưu Tống gõ gõ mặt bàn, “Cô trước nói rõ mọi chuyện đi đã.”
“Cảnh sát Lưu, vụ án ở Paris kia không phải tôi làm. Tôi cam đoan.”
“Cô chứng minh thế nào?”
“Tôi chứng minh không được.”
Trâu Uý vội vàng nói: “Đừng nói giỡn, Nghê Lam.”
Nghê Lam lắc đầu: “Tôi xác thực không cách nào chứng minh, tôi không thể nói ra lúc ấy tôi đang làm gì. Có điều ở thời điểm thích hợp sẽ có người giúp tôi chứng minh.”
“Thời điểm thích hợp là lúc nào?” Trâu Uý nói.
“Cho tôi máy tính, tôi có thể mau chóng tạo ra thời điểm kia.”
Lưu Tống bắt được một trọng điểm khác: “Nghê Lam, vụ án giết người ở Paris không phải do cô làm, vậy những vụ khác?”
Nghê Lam im lặng hai giây: “Tôi chưa từng phạm tội, cảnh sát Lưu.”
Trâu Uý và Lưu Tống liếc nhau một cái. Câu trả lời này có chút vi diệu.
Người bình thường sẽ trả lời thế nào đây? Là nói tôi chưa từng giết nhiều người hay là tôi chưa từng phạm tội?
“Cô rốt cuộc là ai, Nghê Lam?” Trâu Uý hỏi.
Nghê Lam nghĩ một lát, chăm chú đáp: “Anh hùng vô danh.”
Trâu Uý: “…”
Lưu Tống không nói gì. Có thể bình tĩnh cố chấp như vậy, trò chuyện thế nào đây?
Âu Dương Duệ gọi điện cho La Văn Tĩnh. Lời cô và Hồng Lôi nói giống nhau, sáng nay cô dẫn theo một người quản lý và hai nghệ sỹ đến thành phố nào đó thương thảo một hạng mục công việc, ba ngày sau mới trở về.
“Có chuyện gì không, anh cảnh sát?” Giọng điệu La Văn Tĩnh rất lãnh đạm. “Nên hỏi trước đó không phải đều hỏi qua?”
“Còn có chút tình huống cần làm rõ, liên quan tới an toàn cá nhân của cô và Khương Thành.” Âu Dương Duệ cố ý nói như vậy.
Nhưng La Văn Tĩnh không mắc câu, cô hỏi lại anh: “Có phải Nghê Lam xảy ra chuyện gì rồi không?”
Âu Dương Duệ suýt chút nữa thì bật cười, những người có liên quan này thật sự có thể ở cùng một chỗ không phải không có lý do, từng người một đều không đơn giản.
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Không phải cô ấy tìm tôi mà là anh.”
“Cô hy vọng là cô ấy tìm cô?”
“Đồng nghiệp cũ đương nhiên thân thiết hơn so với cảnh sát rồi. Có điều tôi với cô ta cũng không có gì để nói. Bảo cô ta đừng quấy rầy tôi.”