Khương Thành.

Cái tên này khiến mọi người bất ngờ nhưng lại không hề ngoài ý muốn.

Kể từ khi biết quan hệ của anh và La Văn Tĩnh, mọi người ít nhiều đều có nghi hoặc về vai trò của ngôi sao lớn trong sự kiện này. Với lịch trình dày đặc, dưới sự ‘giám sát’ của truyền thông và fan, anh có thể làm ra được chuyện gì?

Gạt tài gạt sắc? Anh không cần. Quy tắc ngầm, lấy địa vị giang hồ của anh chỉ có anh giở quy tắc ngầm với người khác, nhưng anh chưa từng bị lộ scandal.

Danh tiếng của Khương Thành trong cộng đồng fan cũng rất tốt, nói anh ấm áp, nói anh giáo dục fan học tập, sẽ từ chối fan bỏ tiền mua quà cho anh, cũng không nghe đồn có phát triển quan hệ không đứng đắn gì với fan.

“Rửa tiền?” Lưu Tống hỏi.

Nghê Lam nói: “Sau tên anh ta có một số tiền vô cùng lớn, lúc ấy tôi cũng đoán là rửa tiền. Tiền bạc chuyển đến tay Khương Thành đi một vòng cầm lại, tiền thuê giết người, đút lót nhận hối lộ liền biến thành thu nhập hợp pháp rồi. Đằng sau tên anh còn có một chuỗi tên, danh sách rất dài. Nhưng tôi không nhìn kỹ.”

“Ngoại trừ anh ta còn có ai?”

“Trần Viêm.” Nghê Lam nói: “Đây cũng là căn cứ tôi xác nhận tôi tìm đúng rồi. Phía sau tên anh ta là tên hàng xóm. Tình huống này trước đó Quan Phàn đã tra được, hoàn toàn nhất trí. Còn có tên hội viên Vương quốc mị lực giới thiệu cho Sơn Lâm, cho nên tôi xác định danh sách này là vật chứng tôi cần.”

“Chỉ cần theo danh sách điều tra tiếp, quả thực là một lưới bắt hết.” Trâu Uý lại thở dài. Đáng tiếc hiện tại chứng cứ này đã không còn.

Lưu Tống cau mày nghĩ ngợi: “Sau khi cô giấu thẻ nhớ đi vì sao đi đến đường Long Côn?”

“Quan Phàn gửi tín hiệu cho tôi, cô ấy gặp phiền toái.”

Trâu Uý nói: “Chúng tôi tra trong di động của chị ấy không phát hiện lịch sử liên lạc giữa chị ấy và cô.”

Lam Diệu Dương giật mình, có suy đoán. Quả nhiên câu tiếp theo của Nghê Lam giống như suy đoán của anh.

“Quan Phàn không dùng điện thoại gửi tin, là dùng hệ thống định vị xe cô ấy để gửi. Có người ép buộc cô ấy đi đến đường Long Côn.”

“Là ai?” Mấy người cùng hỏi.

“Tần Viễn.”

Mọi người: “…”

Lưu Tống kinh ngạc hỏi: “Cô làm sao mà biết là Tần Viễn? Đi Long Côn muốn làm gì?”

“Tôi không biết đến Long Côn để làm gì, tôi biết là Tần Viễn là vì lúc tôi lái xe đuổi tới đường Long Côn, nhìn thấy người lái xe là Tần Viễn, Quan Phàn ngồi ở ghế sau, hình như rơi vào trạng thái hôn mê.”

“Hoá ra là vậy!” Trâu Uý lần này hiểu rõ rồi. Vì sao Nghê Lam muốn chặn xe Quan Phàn lại, vì sao sẽ ma sát va chạm, bởi vì Nghê Lam muốn cứu Quan Phàn.

Nghê Lam nói: “Có khả năng lúc Quan Phàn lên xe Tần Viễn đã ở trên xe rồi. Tôi đoán vậy là bởi vì chuyện tôi ở Phong Phạm tải danh sách xuống bị bại lộ, cho nên Tần Viễn phái người đi đến khách sạn chặn tôi, tự mình tìm Quan Phàn.”

Trâu Uý nói: “Thân phận nằm vùng trước kia của cô giấu rất kỹ, Tần Viễn không biết có người này, nhưng bởi vì liên quan tới nội gián, Tần Viễn vẫn luôn biết Quan Phàn đang làm gì. Quan Phàn cố chấp điều tra lấy được tiến triển khiến cho Tần Viễn cảm thấy hứng thú với chị ấy, cho nên anh ta tự mình đi tìm Quan Phàn.”

“Hẳn là như vậy.” Nghê Lam gật đầu, “Lúc ấy có khả năng Quan Phàn bị Tần Viễn yêu cầu đến đường Long Côn, Quan Phàn làm theo anh ta, dùng định vị xe gửi tin cho tôi. Sau đó nửa đường thì Tần Viễn nhận được tin tức, khách sạn bên kia cũng không chặn tôi lại được, tôi chạy mất. Vì thế Tần Viễn cảm thấy không quá an tâm. Tôi đoán, có lẽ anh ta bảo Quan Phàn dừng xe, công kích khiến cô ấy hôn mê, sau đó chính anh ta chở Quan Phàn đến đường Long Côn.”

“Đường Long Côn nơi đó có gì?” Lưu Tống lẩm bẩm. Lúc trước truy tra tai nạn đã điều tra qua hết chỗ đó, không có vấn đề gì mới đúng.

“Là Tần Viễn lái xe đụng em?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Ừm.”

Lam Diệu Dương mắng một câu thô tục.

“Vậy sau đó, vì sao…”

“Tôi không biết. Tôi ngất đi, lúc đó hình như có người kéo tôi xuống xe, tôi không quá tỉnh táo, không nhớ rõ. Lúc tôi khôi phục ý thức thì đã ở bệnh viện.” Nghê Lam nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi nhớ rõ lúc ấy giống như nhìn thấy Quan Phàn tỉnh dậy.”

Lưu Tống gãi đầu, quay đầu nhìn thoáng qua kỹ thuật viên, kỹ thuật viên kia khẩn trương nói: “Nếu như trước đó cài đặt phần mềm ở trong hệ thống xe, kết nối ổn thoả là có thể đồng bộ nhìn thấy nội dung hệ thống xe đang được vận hành và thiết lập. Cho nên có thể tiếp nhận tin tức và xem định vị xe theo thời gian thực.”

“Không phải, không có hỏi cậu.” Lưu Tống nói.

Kỹ thuật viên không nói lời nào.

Lưu Tống nghĩ ngợi: “Tôi gọi điện cho Âu Dương Duệ.”

Lưu Tống đi ra ngoài, Nghê Lam liền đưa tay cầm tay Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương dùng lực nắm lại cô.

Trâu Uý thấy thế đi ra ngoài, kỹ thuật viên vẫn chỉ ngây ngốc đứng đấy. Trâu Uý thuận tay dắt anh ra ngoài.

Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại Lam Diệu Dương và Nghê Lam, nhưng camera giám sát vẫn mở, hai người cũng hiểu rõ trong lòng.

“Đầu em có đau không?” Lam Diệu Dương hỏi.

Nghê Lam lắc đầu.

“Hàng ngày em ăn gì?”

Nghê Lam ha ha cười rộ lên: “Có thể ăn no.”

Lam Diệu Dương lại hỏi cô: “Quần áo có đủ không, có lạnh không?”

“Em rất tốt, thực sự không có gì.”

“Em ráng chờ thêm chút nữa, rất nhanh có thể ra ngoài rồi.” Lam Diệu Dương nói.

“Ừm.” Nghê Lam đáp lại, cũng nói: “Anh không cần phải gấp gáp chọn giám sát viên máy tính kia, chờ em ra ngoài sẽ giúp anh quyết định.”

Lam Diệu Dương nhìn ánh mắt Nghê Lam, đã hiểu. Nghê Lam nói là chính cô có chủ ý, bảo anh đừng để bị người doạ.

Lam Diệu Dương nhất thời vui vẻ, nhưng suy nghĩ có phải hay không nên diễn thêm chút, lại nói: “Chỉ là bị Tần Viễn nhìn chằm chằm cảm thấy không tốt, muốn nhanh giải quyết cho xong.”

“Thay đổi toàn bộ hệ thống an ninh là một công trình lớn, anh sốt ruột cũng vô dụng. Chuyện này đã đổi thì đổi nơi uy tín, đừng đổi đi đổi lại, lại bị Tần Viễn hack. Hơn nữa hiện tại em ở trong này ra không được, Tần Viễn đối với anh hẳn là không có hứng thú gì, nhìn chằm chằm anh làm gì. Anh cũng không cần quá lo lắng.”

“Vậy em cảm thấy hiện tại Tần Viễn đang làm gì?”

“Đại khái đang tra xem Quan Phàn ở đâu, cô ấy đã rời khỏi sự giám sát của bọn họ, nội gián cũng bị bại lộ, anh ta không biết nên đi đâu tìm Quan Phàn.” Nghê Lam nói: “Đây đã là lần thứ hai anh ta thất thủ rồi.”

“Đường Long Côn một lần, bệnh viện một lần?”

“Đúng vậy.” Nghê Lam nói, “Hai lần anh ta đều có mặt tại hiện trường.”

“Âu Dương Duệ muốn nghiên cứu điều tra vấn đề tâm lý của Tần Viễn, anh ấy nói biết anh ta vì sao giết người.”

“Cái này em không biết.” Nghê Lam khẽ nghiêng đầu.

Lam Diệu Dương nhất thời cảm thấy biểu tình nhỏ này của cô thật đáng yêu, nhân tiện nói: “Bọn họ đều đi rồi, chúng ta cần gì phải nói chuyện vụ án chứ.”

Nghê Lam cười hì hì, đứng lên chồm người qua hôn Lam Diệu Dương một cái.

Cô ngồi trở lại, chỉ thấy Lam Diệu Dương ngọt ngào ngây ngô cười: “Anh cũng hôn em một cái.”

“Có camera.”

Nghê Lam bĩu môi: “Hôn một cái phạm pháp sao.”

Lam Diệu Dương liền cười, đứng lên chồm người qua hôn cô một cái, “Em muốn đắc tội với toàn bộ cảnh sát phải không?”

“Cũng không phải.”

Lam Diệu Dương lại hôn cô một cái.

“A, lần này có thể thực khiến cho mấy chú cảnh sát tức giận rồi.” Nghê Lam nháy mắt mấy cái.

Lam Diệu Dương lại hôn cô một cái, “Thôi, vậy hôn thêm nhiều lần cho bọn họ quen đi.”

Nghê Lam cười ha ha, ôm cổ Lam Diệu Dương dùng sức hôn anh một cái. “Em rất thích anh, Lam Diệu Dương.”

Lam Diệu Dương liền như vậy khom người ôm cô. “Anh cũng vậy, Lam Lam, anh cũng vô cùng thích em. Em đừng rời khỏi anh.”



Nghê Lam im lặng một hồi, nói: “Em sẽ không.”

Lam Diệu Dương lập tức an tâm, anh biết câu trả lời này Nghê Lam đã suy nghĩ qua, sự im lặng kia cho thấy thái độ nghiêm túc của cô.

Lam Diệu Dương toét miệng cười, anh ngồi trở lại vị trí, hưng phấn nói với Nghê Lam: “Em yên tâm, chuyện lần này anh đã cho bên PR theo sát, áp xuống toàn bộ tin tức, sẽ không để cho người ta bôi đen em. Còn có chuyện làm khách mời phim điện ảnh kia của Phan Kính, anh cũng nhận giúp em. Chờ em ra ngoài, bắt xong Tần Viễn và Paul, cuộc sống của em muốn sống thế nào thì sống thế đó. Em muốn làm tổng giám đốc hệ thống bảo an máy tính cho em làm, hoặc là mở công ty cho em. Em muốn đi diễn, anh giúp em chọn vai, em muốn tham gia game show anh giúp em chọn tiết mục, chính chúng ta tự đầu tư cũng được. Nếu em không muốn làm gì vậy thì không cần làm.”

Nghê Lam ngây ngô cười, vùi mặt vào trong lòng bàn tay Lam Diệu Dương. Cô sợ sẽ rơi lệ, nhắm mắt lại rồi.

Lam Diệu Dương nâng cô lên, nghe thấy cô nói: “Rất tốt nha, Lam Diệu Dương, rất tốt. Những thứ này em nghe thấy liền rất hạnh phúc. Anh biết không? Em chính là vì có thể sống một cuộc sống như vậy mới trở về, tự do tự tại, muốn làm gì thì làm. Em chính là vì vậy mới trở về.” Cô không có tâm lý anh hùng, cô chỉ muốn làm một cô gái bình thường.

“Anh biết, Lam Lam, anh biết.” Lam Diệu Dương thấp giọng trả lời cô.

Nghê Lam từ trong lòng bàn tay anh hơi hơi nâng đầu, mở mắt chống lại đôi mắt anh.

Anh thật sự hiểu cô, anh thật sự hiểu.

Nghê Lam cười hì hì, bỗng nhiên ngồi mạnh dậy, vỗ bàn rất có tinh thần hô, “Được, vậy định như vậy đi.”

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Lưu Tống gọi cho Âu Dương Duệ, thuật lại chuyện bên này cùng tình huống Nghê Lam nói cho anh nghe.

“Cô ấy khôi phục trí nhớ rồi à?”

“Ừ.” Lưu Tống tức giận, “Lam Diệu Dương nói với cô ta mấy câu, cô ta đã nói cô ta nhớ ra rồi.”

Âu Dương Duệ im lặng hai giây, “Thôi, cũng hết cách so đo.”

Lưu Tống không nói chuyện, là không cách nào khác so đo, chính là cực kỳ khó chịu.

Âu Dương Duệ nói: “Phía bên tôi không thuận lợi, La Văn Tĩnh đi công tác, tôi không gặp được người.”

“Đi công tác thật hay giả?”

“Tôi sẽ lưu lại điều tra. Trước khi Nghê Lam bị bắt La Văn Tĩnh có gọi điện cho cô ấy, đồng ý nói chút chuyện với cô ấy, nhưng lúc ấy Nghê Lam vội đến bệnh viện. Kết quả về sau liền xảy ra chuyện. La Văn Tĩnh đồng ý nói chuyện vào thời điểm này đột nhiên đi công tác rất kỳ quặc.” Âu Dương Duệ nói: “Nhưng chúng tôi không có lệnh điều tra và lệnh bắt, bên này Phong Phạm cũng không phối hợp lắm. Vừa rồi thư ký của La Văn Tĩnh hỏi tôi một đống vấn đề, bảo tôi đưa ra giấy tờ liên quan.”

Vốn dĩ Âu Dương Duệ tính tóm lấy cơ hội La Văn Tĩnh ‘đồng ý nói một chút’ này, hơn nữa dùng an toàn của La Văn Tĩnh mời cô về. Nhưng người không có, những lý do này đều vô dụng.

“Thật phiền phức, Khương Thành bên này chúng ta cũng không có chứng cứ động anh ta. Danh sách kia đã không còn, chúng ta không thể dựa vào câu nói của Nghê Lam mà bắt người. Nghê Lam mất trí nhớ và điều trị não bộ còn chờ xác định, lời chứng của cô ấy cực kỳ dễ dàng bị đối phương tóm được cán chuôi này để phản kích. Máy tính và internet ở Phong Phạm khẳng định cũng bị Tần Viễn xử lý qua rồi, cho dù phái người đi thăm dò cũng vô dụng.”

“Hơn nữa chúng ta không thể lộ ra Nghê Lam khôi phục trí nhớ. Không thể để cho Tần Viễn và Paul biết.”

“Đúng vậy.” Lưu Tống cũng suy xét như vậy.

Hai người im lặng hồi lâu, Lưu Tống nói: “Tôi sẽ điều tra sổ sách của Khương Thành và Phong Phạm, bắt đầu với tiền vốn, những chuyện khác cậu có cách gì không?”

“Trợ lý Khương Thành, Thôi Canh kia, anh ta cực kỳ trung thành. Phái người bắt tay điều tra từ trên người anh ta thử xem.”

“Được.”

“Còn nữa.” Âu Dương Duệ dừng một chút, “Muốn trực tiếp dụ Tần Viễn xuất hiện bắt tại chỗ còn có một biện pháp.”

“Quan Phàn.” Lưu Tống kỳ thật cũng có chủ ý này, nhưng ông muốn để cho Âu Dương Duệ đề xuất ra trước.

“Ừm, anh ta muốn giết Quan Phàn, hơn nữa anh ta sẽ tới hiện trường.”

Nếu chuyện Nghê Lam khôi phục trí nhớ bị Tần Viễn biết, cái mồi Quan Phàn này liền không dùng được rồi.

“Dùng kế này nhất định phải chu đáo chặt chẽ chút.” Âu Dương Duệ nói.

Lưu Tống trở lại phòng thẩm vấn, không trực tiếp đi vào, đi tới phòng theo dõi. Ông hỏi nhân viên cảnh sát phụ trách theo dõi: “Hai người này có nói thêm gì không?”

“Vẫn đang nói.” Nhân viên cảnh sát vẻ mặt xấu hổ, bị ép xem người ta nói chuyện yêu đương cũng cực kỳ thê thảm, anh còn chưa có bạn gái nha.

Lưu Tống hồ nghi nhìn biểu tình của anh, nói: “Chiếu lại cho tôi xem.”

Nhân viên cảnh sát liền tua băng ghi hình lại cho Lưu Tống xem, từ lúc bọn họ rời khỏi phòng thẩm vấn. Lúc này trong phòng thẩm vấn, Lam Diệu Dương còn đang tán dóc với Nghê Lam, hai người thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười nhẹ, hai gương mặt trẻ tuổi nhìn đối phương tràn đầy ngọt ngào.

Lưu Tống cau mày, quét mắt một vòng hiện trường lại tiếp tục xem băng ghi hình.

Lúc chiếu đến cảnh hai người dùng sức hôn nói muốn cho cảnh sát xem, nhân viên cảnh sát ở một bên cúi đầu, giả bộ mắt mù tai điếc. Lưu Tống đen mặt coi hết, sau đó ông bảo nhân viên cảnh sát đi vào kêu Lam Diệu Dương ra.

Nhân viên cảnh sát có chút khẩn trương, chẳng lẽ muốn vì vậy mà giáo huấn Lam Diệu Dương sao? Như vậy không thích hợp, sẽ bị khiếu nại. Bọn họ làm cảnh sát quả thật thường xuyên bị khinh bỉ nhưng là nhịn được. Nhưng nhìn biểu tình của đội trưởng, nhân viên cảnh sát cũng không dám khuyên, đi kêu Lam Diệu Dương ra ngoài.

Lam Diệu Dương vào phòng theo dõi, Lưu Tống bảo nhân viên cảnh sát đi ra ngoài. Nhân viên cảnh sát do dự, trong phòng theo dõi không có camera, đội trưởng sẽ không thật sự muốn dạy dỗ người chứ?

Lưu Tống quét mắt nhìn nhân viên cảnh sát, nhân viên cảnh sát nhanh chóng rời đi.

Lam Diệu Dương nhìn biểu tình nhân viên cảnh sát kia cũng sinh lòng cảnh giác. Nhưng hiện tại Nghê Lam đồng ý khôi phục trí nhớ, lại ám chỉ Alex sẽ không phải phiền toái, lại còn hứa hẹn sẽ ở lại, những chuyện khác đối với Lam Diệu Dương mà nói không phải chuyện lớn. Anh có lòng tin với Nghê Lam.

“Lam Diệu Dương, đừng khiêu khích cảnh sát.” Lưu Tống bắt đầu nói chuyện, thái độ thật sự nghiêm túc.

“Yêu đương không phải khiêu khích chứ?” Lam Diệu Dương có phần chột dạ, cố tình nghiêm túc nói: “Cảnh sát ông hẳn là kết hôn rồi đi.” Tuổi này đoán chừng con cái đã biết đi rồi.

“Không phải.” Lưu Tống khoát tay, “Tôi không so đo chuyện động trời Nghê Lam che giấu việc khôi phục trí nhớ trước kia. Nhưng hiện tại cậu tốt nhất có thể nói cho tôi biết cái thẻ nhớ giả kia là chuyện gì, cậu biết cái gì, đã xảy ra chuyện gì, Nghê Lam có thể có cách nào chứng minh trong sạch hay biện pháp thoát tội không?”

“Tôi không biết a.” Lam Diệu Dương trấn định nói.

“Cậu rất rõ ràng phiền phức lớn nhất của Nghê Lam không phải là việc mất trí nhớ mà là vụ án ở Paris. Nhưng cô ấy khôi phục trí nhớ rồi cậu vẫn không quan tâm lúc trước cô ấy giết người, không hỏi cô ấy có cách chứng minh không có ở hiện trường không, lại cùng cô ấy nói chuyện tương lai cái gì?”

Lam Diệu Dương sửng sốt, mẹ kiếp, quả nhiên là cảnh sát.

Trong Phong Phạm, trên màn hình máy tính, một người đang gõ bàn phím.

‘Cảnh sát vừa rồi tới Phong Phạm tìm La Văn Tĩnh rồi. Tôi sẽ xử lý sạch sẽ, yên tâm.’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play