Editer: Bạch Lậm Cv

“Nếu cậu muốn thì tôi để cậu đi. Cậu có thật sự muốn đi không?”

“Sức của phụ nữ như tôi làm sao làm được? Chắc chắn là anh” Cô muốn nói, anh và tôi cùng đi. Trong trí nhớ của cô, Ngũ Hằng Nhạc rất tốt bụng, lúc trước cậu còn đồng ý giúp Lý Lệ hỏa táng con cô ấy.

“Tôi không đi.” Du Hành lắc đầu, “Cô không nhìn thấy bão ở bên ngoài sao? Tôi không thể đem mạng sống của tôi ra để đùa giỡn. Một câu thôi, nếu cô muốn đi, tôi sẽ đưa thuyền cho cô.”

Ở bên ngoài, bão vô cùng đáng sợ. Đôi khi người ở lầu tám có thể thấy đầu sóng bổ nhào vào cửa sổ lầu chín.

Những người còn lại ở lầu tám cũng không dám ở, đều tranh thủ thời gian mà chuyển đi. Ở bên ngoài bây giờ đang náo loạn lên, nhất định là mấy người kia vì gầm xe mà xảy ra tranh chấp với người khác.

Ngô Xuân Nghiên quay đầu nhìn những người khác nhưng không một ai nhìn vào mắt cô.

".... Được rồi." Chị ta quay đầu rời đi, ngồi vào một góc suy tư.

Du Hành thở dài đóng cửa lại, ngăn cản ánh mắt nhìn trộm của những người khác.

"Thật là đáng thương." Ngũ Thường Hân nói: "Chúng ta không thể giúp họ được sao?"

Mắt Du Hành hơi đảo rồi híp lại.

Lý Lệ nhét đứa bé vào tay cô hòng phân tán sự chú ý, nói: "Ngày nào cũng thế, cô ra hay là tôi ra? Hay cô muốn anh trai mình ra ngoài?"

Ngũ Thường Hân bị nghẹn lại, muốn nói gì đó, lại phát hiện mình không nói được. Rõ ràng ở khách sạn nhiều người như vậy, lại có cảm giác như không có ai giúp đỡ.

Lý Lệ lại cảm thấy cô nhất định rất nhàn rỗi, ngay cả sinh hoạt cũng an nhàn rồi, mới dư thừa lòng thương hại này. Anh ruột của cô vừa mới từ chối Ngô Xuân Nghiên, cô đã nói như vậy, không phải làm anh ruột của mình đau lòng sao?

Ánh mắt vừa rồi của Du Hành……

Cô thở dài. Nếu có cách, ai lại không muốn lấy giúp người làm niềm vui? Nhiều người đứng ở bên kia kêu cứu mạng như vậy, cô nghe cũng khó chịu, nhưng mà cô sợ chết, rất sợ chết. Sống gian nan như vậy cũng vì sống sót, cô không muốn chết.

Du Hành không nhìn ra ngoài nữa.

Thói quen ở nhiệm vụ trước của cậu, khi giết zombie, nếu một đao không chết thì tới đao thứ hai, gọn gàng mà linh hoạt. Loại hồi hộp này, trong giây phút liên quan đến mạng sống, hoàn toàn không có thời gian mà đồng tình, đáng thương các loại. Thế nhưng thế giới này vẫn luôn giống như con dao nhỏ từ từ cắt vào thịt người, cho dù cậu tự nhận tâm mình đã như bàn thạch thì cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

Hà Ngụ đang ở trong phòng chờ. Thậm chí anh ta còn đứng ở cửa sổ nhìn những người khác giãy giụa mà trong dâng lên cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Ở đời này, anh ta cũng là người đứng ở cao tầng!

Vào lúc Tử Vi vào gọi anh ta đi ăn cơm, anh ta xoay người lại, cô bị vẻ mặt của anh ta dọa cho giật mình, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, cả người không kìm được mà run lên.

Hà Ngụ bưng cơm lên, ngồi trên ghế trước cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài từ từ ăn cơm, giống như nhìn bên ngoài ấy có thể ăn với cơm.

Trực giác nói cho Tử Vi biết anh ta rất đáng sợ, nhưng lại trong dám nói cho bất kỳ ai. Hiện giờ người trong thôn đều xem anh ta thành Bồ Tát sống, có bản lĩnh cao cường, tất cả đều cảm kích ơn cứu mạng của anh ta.

Sẽ không có ai tin. Có lẽ…… Anh của cô ta sẽ tin, nhưng anh ấy không còn nữa. Cô bới cơm từ từ, nước mắt từng giọt, từng giọt thi nhau rơi xuống.

Hà Ngụ không cần chờ lâu lắm. Sau khi ăn xong cơm trưa không lâu, tiếng gió bên ngoài bắt đầu lớn hơn, đã có cửa sổ ngăn cách nhưng vẫn nghe được tiếng gào thét ở bên ngoài.

Nước gợn một vòng, đẩy ra một vòng, một đám sóng khác đánh lên trên mặt tường, đầu sóng ngày càng lớn hơn, bởi vì lầu sáu không có ai ở, cửa sổ ở hành lang không được đóng chặt, nước lũ đánh phá tiến vào, trong nháy mắt đem lầu sáu lấp đầy. Sóng nước quét qua toàn bộ lầu sáu, như châu chấu vận chuyển đồ, từ bên này tiến vào rồi từ bên kia đi ra, thế nhưng chỉ một lát sau, toàn bộ cửa lầu sáu bị hủy đi không còn tung tích.

Cửa sổ của lầu bảy và lầu tám rung động mạnh, một lúc sau mấy đầu sóng làm thủy tinh bể tan tành, rơi xuống lốp bốp, thủy tinh bị nước cuốn đi không biết khi nào sẽ trở thành vũ khí sắc bén làm người bị thương.

Trận thiên tai chưa từng có này giằng co trong một giờ.

Hà Ngụ híp mắt hưởng thụ mà nhìn, nghe, trong quá khứ, lúc mình bị chết uất ức ở đây cũng là ở trong trận hồng thủy mà biến mất.

Chờ đến lúc tất cả yên bình trở lại, anh ta cười ra tiếng.

Anh ta vẫn còn sống, nhưng những người khác thì không!

Đáng tiếc là những người khác trong khách sạn đều đã dọn lên lầu trên, bằng không anh ta sẽ rất vui lòng nhìn bọn họ chết. Giống như bọn họ nhìn anh ta chết ở kiếp trước.

Ngũ Bình An khóc oa oa lên, Ngũ Thường Hân và Lý Lệ dỗ như thế nào cũng không được.

Trương Thao lùi về sau vài bước: “Trời ạ, chuyện này thật đáng sợ.”

Mặt Du Hành đầy hoảng sợ nhưng vẫn nhìn xem, cho dù cậu đoán được sự việc này có thể xảy ra, nhưng đứng trước trường hợp này tim cậu vẫn đập liên hồi.

Trận thiên tai này đi qua, có bao nhiêu người có thể sống sót? Được bao nhiêu người có thể sớm trốn đến chỗ cao?

Sau đó, suốt một tuần, dòng nước bên ngoài đang dần chậm lại rồi biến mất, cuối cùng là từ từ giảm xuống. Ngày thứ tám giảm xuống đến tầng năm. Cùng lúc đó, hơn hai mươi ngày bão tuyết triền miên cũng ngừng, thậm chí trời cũng không mưa. Hôm nọ Du Hành còn thấy được, đằng sau tầng lớp mây dày đặc đó, mơ hồ thấy được mặt trời.

Ba tháng sau, lần đầu tiên mặt trời xuất hiện. Dù chỉ là hình dáng mơ hồ nhưng cũng đủ xua tan lo lắng trong lòng mọi người rồi.

Ngoại trừ nhiệt độ vẫn dưới không độ C thì tất cả đều đang dần tốt lên.

Mọi người bắt đầu dọn xuống, giành trước những phòng còn tốt, lại là bắt đầu tranh giành. Trong đó có người một nhà về lại phòng ban đầu ở lầu bảy, cửa phòng vẫn còn rất tốt, chỉ là trong phòng ngủ của gã có một thi thể, nhìn có vẻ là bị sóng nước đánh vào. Dáng vẻ sưng tấy của thi thể khiến cho vô số người hét lên.

Du Hành cũng mở cửa sổ đã đóng kín nhiều ngày ra, để khí lạnh từ bên ngoài mang không khí nặng nề ở trong phòng đi.

Ngày tiếp theo lại bắt đầu, nhưng mà đồ ăn trong tay mọi người đều không còn nhiều. Ngay cả đồ ăn của Ngũ gia, cũng chỉ đủ để ăn trong năm ngày còn lại mà thôi. Còn Lý Lệ thì ngược lại, cô vẫn còn dư rất nhiều. Cô ăn rất ít, có đôi lúc một ngày mới ăn hai bữa, tiêu hao rất ít.

Cộng thêm trước đó, vì cô sợ Vương Tự Dũng sẽ đến cướp đồ ăn nên đưa một nửa thức ăn đưa cho nhà họ Ngũ, sau đó nhà họ Ngũ lại trả lại một nửa cho cô. Hơn nữa Vương Tự Dũng cũng không có đến tìm cô, mà đồ ăn cô giữ vẫn còn. Nếu tính như vậy, xét theo lượng cơm cô ăn có lẽ đồ ăn của cô có thể ăn hơn nửa tháng.

Cô là một người phụ nữ khôn khéo, cho dù nhà họ Ngũ không muốn đụng đến đồ ăn của cô thì cô cũng chủ động đem đồ ăn đến.

“Tôi biết, nếu như không có các anh, một người phụ nữ độc thân như tôi rất có thể bị bọn họ thay nhau chà đạp. Nếu các anh không chê tôi thì chúng ta hãy sống chung thành một nhóm đi.”

Trải qua mấy ngày ở chung này, bốn người cũng coi như là hợp nhau thế nên chuyện này liền được quyết định.

Du hành còn từ trong cuộc nói chuyện phiếm của cô và Ngũ Thường Hân mà thay đổi cái nhìn mới về cô.

Lý Lệ nói: “…… Trước khi cùng tôi kết hôn, đám quỷ hút máu ở quê hắn suýt chút nữa thì hút chết hắn. Thế nên sau khi kết hôn, tôi thấy hắn thật sự không làm được việc gì cả, vì thế mới hung ác giúp hắn chỉnh đám cực phẩm thông gia kia. Ai mà lại không muốn làm một người vợ ôn nhu? Thế nhưng, nếu tôi dễ nói chuyện, phòng tân hôn của chúng tôi cũng sẽ bị lấy đi.”

“Thời gian về sau, đều không sai biệt lắm, không có cực phẩm thông gia thì cũng có chuyện vặt vãnh khác, hắn quá mềm yếu, đồng nghiệp chèn ép giành lấy công trạng của hắn, cũng là tôi đến công ty của hắn giúp hắn giành lại……

Đi ra ngoài vay tiền, tổng cộng cỡ chừng mười vạn, cũng vì quản lý của hắn muốn tìm người, cuối cùng người phụ nữ chanh chua là tôi phải đi chửi bóng gió mang tiền trở lại.”

“Mọi người đều nói là hắn quá thành thật còn tôi quá hung hãn không giống phụ nữ. Nếu hắn có thể có một chút khả năng, ai lại không muốn làm con chim nhỏ ép vào người. Sau khi sinh đứa trẻ ra, hắn lập tức ở nhà trông con còn tôi phụ trách nuôi sống gia đình.”

Lý Lệ cười lạnh một tiếng: “Vào lúc hắn lạc lối, không có bất kỳ ai đồng ý với tôi, họ đều nói là ta quá hung hăng. Ngay lúc ấy, tôi nói muốn ly hôn, hắn liền quỳ xuống cầu xin tôi. Vừa muốn có người phụ nữ nuôi sống gia đình lại vừa muốn có người phụ nữ ôn nhu như nước, làm sao lại có chuyện dễ dàng như vậy? Cô nói xem, loại đàn ông như hắn có phải rất đê tiện không?”

Trương Thao nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hân, em như thế nào thì anh cũng thích, em hung dữ với anh, anh cũng không sợ.” Nhìn thấy Du Hành cười như không cười nhìn qua liền gãi gãi đầu, ngồi cách xa cậu một chút.

Lý Lệ và nhà họ Ngũ kết hợp lại sống chung với nhau, nếu một ngày chỉ ăn hai bữa và chỉ ăn năm phần thì bọn họ có thể tiếp tục chống đỡ thêm hai mươi ngày, thế nhưng không thể chống đỡ cho nhiều người.

Trộm cướp công khai, việc này giống như xuân nha nhô ra, ban đầu là những trận đánh người, làm ầm ĩ nhỏ, về sau mâu thuẫn lại nhiều thêm, khi có việc phát sinh đều đánh người đến đổ máu. Sau đó nhờ sự hướng dẫn của người có tâm, người bên trong nhóm liền đoàn kết lại, định tìm thôn Từ gia để cưỡng ép lấy đồ ăn.

Dù sao đám người Ngô Xuân Nghiên và thôn Từ gia đều cùng một phe, mà thôn Từ gia hiểu rõ người lấy thức ăn của bọn Ngô Xuân Nghiên, bọn họ cần phải đòi đồ ăn về.

Vào lúc việc không liên quan đến mình, những người cực khổ khác sẽ làm như không thấy mà chỉ lo cho mình nhưng hiện tại mỗi người bọn họ đều bị chữ chính nghĩa bám vào người, trở thành sứ giả của chính nghĩa.

Nhà họ Ngũ không nhúng tay vào. Không phải cậu không động tâm, mà là do thôn Từ gia có nhiều người như vậy, cho dù kho hàng nhiều đồ ăn đi nữa thì đến bây giờ đã sớm hao đi, không còn thừa lại bao nhiêu. Có lẽ bọn họ cũng nghĩ đến việc muốn người đồ ăn của người khác!

Người đến gọi cậu đều bị cậu từ chối đều đưa đầu vào nhà xem: “Nhà các anh có phải có rất nhiều đồ ăn không?”

Du Hành thò người ra: “Ở đâu ra, ở góc tường kia là nửa túi gạo. Chỉ là tôi nghĩ, bọn họ nhiều người như vậy, đồ ăn chắc chắn không còn thừa lại bao nhiêu, đi cũng như không.”

Người đàn ông kia khịt mũi một cái: “Không đi thì thôi, đợi đến lúc chúng tôi lấy được đồ ăn về, cậu đừng hòng đòi chia phần.” Lúc trở về, gã cùng những người khác nói chuyện và đem Ngũ gia loại khỏi đoàn thể của bọn họ.

Nếu Du Hành biết, chắc chắn sẽ cảm ơn gã.

Kết quả cũng rất rõ ràng. Do là những vụn cát tạm thời tạo thành mà lại đi chống lại thôn Từ gia đoàn kết như chân tay, bọn họ không có phần thắng, vừa tới lầu mười đã bị chặn.

Hà Ngụ nói muốn ném tất cả bọn họ ra ngoài đường nước.

Những lời này so với giết họ còn đáng sợ hơn. Ở bên ngoài có mãnh thú và nước lũ, chuyện này trong lòng họ hình thành nên một ấn tượng sâu sắc. Ở gần đây, sau khi trải qua trận lũ, những công trình vẫn còn giữ được, chỉ có nhà cao tầng này, thế nhưng, ở bên trong tầng cao chắc chắn có người ở. Giống như khách sạn này vậy.

Hơn nữa mực nước bên ngoài đang giảm xuống, ngoài ra còn có năm tầng. những người không biết bơi đều bị dọa đến choáng váng. Bọn họ đều chuẩn bị chu đáo cho mực nước ban đầu của dòng nước, không có Từ gia thôn người ở trung kỳ bơi lội lên đường dũng khí.

Ở nơi này, tốt xấu gì cũng có phiến mái hiên có thể che.

Lập tức mọi người đều khóc lóc cầu xin.

Hà Ngụ nhìn đủ rồi mới nói: “Nếu các anh giúp tôi một việc, tôi sẽ tha cho các anh, để cho các anh xuống lầu, nhưng mà về sau không có việc gì thì đừng lên.”

“Chuyện gì?”

“Bên kia” Hà Ngụ chỉ tay lên lầu, phía nhà Du Hành: “Các anh đều biết Ngũ Hằng Nhạc phải không? Nói thật, anh ta giết một người còn trẻ trong thôn của chúng tôi, tôi muốn tìm hắn để báo thù, các anh giúp tôi được?”

Có người thét lên: “Nhưng hắn có súng!”

Hà Ngụ giận tái mặt nói: “Vậy thì các người cút đi! Người nhà mấy người ở dưới lầu? Yên tâm đi, ném các người xong xong, tao sẽ ném luôn người nhà mày, giúp gia đình tụi mày đoàn tụ.”

Cuối cùng, tất cả mọi người đều đồng ý, kể cả Ngô Xuân Nghiên.

Hà Ngụ lại cười nói: “Vậy thì đêm nay đi, đêm nay tôi muốn thấy xác của cả nhà hắn.”

Nhìn đám người đang lần lượt giúp nhau xuống lầu, một người đàn ông đi tới nói: “Chú Ngụ, người dưới lầu đều đã nhốt lại.”

“Rất tốt, như vậy sẽ không sợ bọn họ không tận tâm nữa. Thù của Từ Hạo, rốt cuộc cũng có thể báo rồi.”

Những ánh mắt xung quanh đang nhìn anh ta, tất cả đều mang theo kính nể, đám người Từ Vi lại càng thêm cảm kích anh ta. Trong lòng Hà Ngụ cảm thấy đắc ý, có người làm thay, còn có thể khiến đám người này kính nể mình, mình đúng thật là thông minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play