Editor: Lạc Du

Lý Lệ được người nhà họ Ngũ thu nhận, Vương Tự Dũng chẳng thể nào chen ngang vào được. Hắn ta đã bị lợi dụng! Hắn ta đã bỏ thuốc ngủ vào trong điểm tâm sáng, giúp Từ Hạo lấy được chìa khoá kho hàng. Vậy mà bọn họ lại ném hắn ta sang một bên, mỗi ngày chỉ có ba bữa cơm trong nhà ăn. Lần này người thôn Từ đều dọn lên tầng trên còn hắn ta thì vẫn ở tầng sáu.

Hắn thật sự sợ sẽ bị bỏ lại.

Những người ở tầng dưới cũng bị tình hình của thôn Từ gia làm cho lo lắng, không hẹn mà cùng nhau thu dọn đồ đạc chuyển lên tầng trên. Tầng mười, tầng mười một hết chỗ thì ở tầng tám, tầng chín cũng được, càng cao càng tốt. Thậm chí có người dọn thẳng lên hành lang tầng mười, tầng mười một để ở.

Mới được hai hôm, bầu không khí ở mấy tầng trên đã ngột ngạt, bức bối.

Vương Tự Dũng bị bỏ lại bên dưới, cơm cũng không được ăn. Hắn ta đi lên trên hỏi nhưng chỉ nhận được ít cháo loãng rồi bị đuổi đi. Hắn bắt đầu thấy nhớ những ngày tháng ở cùng với mấy người Ngô Xuân Nghiên. Không biết xuất phát từ suy nghĩ nào hắn lại chạy đến căn phòng nơi Ngô Xuân Nghiên bị giam, phá cửa thả người ra ngoài.

Tầng sáu chỉ còn một căn phòng là có người ở, hai ngày hôm nay không thấy người thôn Từ gia xuống lầu nên không có ai ngăn cản, hắn không nghĩ mọi chuyện lại thành công dễ dàng như thế.

Trước kia, nhóm người Ngô Xuân Nghiên mang oán hận với Vương Tự Dũng, nói hắn ăn cây táo rào cây sung, vong ân phụ nghĩa. Vậy mà hiện tại người cứu họ ra lại là hắn, điều này khiến tâm tình họ trở nên phức tạp.

Trần Xảo vui vẻ dạo một vòng, ngờ vực nói: “Này, sao lại yên tĩnh thế nhỉ?” Cửa phòng đối diện đang mở, cô ta bước vào xem thì thấy một đống lộn xộn, không có ai ở.

“Mọi người đi đâu hết rồi?”

Nghe thế Vương Tự Dũng liền căm giận kể lại mọi chuyện.

“Thật là quá đáng!!” Ngô Xuân Nghiên nghe xong tức giận nói: “Sao có thể ngang ngược như thế? Tôi đi tìm bọn họ nói cho ra lẽ.”

Trần Xảo lôi kéo Liễu Quốc Huy quay về phòng phía sau, đem gạo và mì chia thành năm phần, tự mình cùng Liễu Quốc Huy lấy ba phần, cô ta nói: “Chị muốn đi thì tự đi một mình đi, chúng ta phần của ai người nấy tự lấy đi (chúng ta cái này liền các quá từng người đi).” nói rồi cùng Liễu Quốc Huy trở lại phòng của họ ở tầng sáu.

Trang Tiểu Yến nhìn tình hình sau đó cầm một phần của mình rồi nói: “Chị Ngô, em về phòng thay quần áo, em đi trước đây.”

Sắc mặt Ngô Xuân Nghiên chợt thay đổi, Vương Tự Dũng cũng không nghĩ rằng cuối cùng chỉ còn lại một mình Ngô Xuân Nghiên. Thế nhưng một người cũng được, dù sao cô ấy cũng là người quản lí khách sạn, lời nói ắt có trọng lượng.

“Chị Ngô?”

Ngô Xuân Nghiên lấy lại tinh thần, cắn răng nói: “Bây giờ tôi sẽ đi lên đấy, nhóm người bị đuổi xuống đang ở tầng nào?”

“Điều này tôi cũng không rõ lắm, không phải tầng tám thì là tầng chín. Còn hai tầng dưới này không có ai ở cả, không hiểu là phát điên cái gì, mọi người đều chen nhau lên ở tầng cao nhất.”

“Đi thôi, lần này tôi nợ ân tình này của cậu.”

Ngô Xuân Nghiên đi thẳng lên tầng, Vương Tự Dũng lén lút cầm một phần lương thực còn lại đem về phòng mình cất.

“Dũng à! Con lấy gạo ở đâu ra vậy?”

“Mẹ cất nhanh đi!! Mẹ chờ đi, chúng ta cũng có thể lên tầng trên ở rồi.”

Bà Vương lại thấy không sao cả, bà nói: “Chỗ này cũng tốt mà! Ở cao như thế làm gì hả con? Leo cầu thang cũng mệt lắm.”

“Mẹ thì biết cái gì? Được rồi, con ra ngoài đây.”

Nói rồi Vương Tự Dũng vội vàng đuổi theo Ngô Xuân Nghiên, hắn muốn xem chị ấy xử lí chuyện này thế nào.

Thế nhưng Ngô Xuân Nghiên có thể xử lí như thế nào đây?

Cô ấy tìm đến chỗ mấy người khách bị dọn xuống tầng dưới, họ thấy cô ấy thì vừa giật mình kinh ngạc vừa vui mừng, có người hỏi: “Chị Ngô, chị đã đi đâu vậy? Chị không biết đám người thôn Từ gia kia kiêu ngạo thế nào đâu. Lúc đầu tôi với chị cũng đã nói chuyện xong xuôi rồi, tiền thuê tôi cũng đã trả, bây giờ lại phát sinh chuyện như thế này, chị giải thích đi.”

Nhận được tin, mọi người đều vây quanh lại đây, một hai đều muốn Ngô Xuân Nghiên đưa ra lời giải thích.

Cô cố gắng làm cho bọn họ bình tĩnh lại, nói: “Tôi lên trên tìm bọn họ nói chuyện, mọi người đi cùng tôi nhé.”

Vậy mà chỉ có vài người dám đi.

“Sao vậy? Mọi người đừng sợ, có tôi ở đây mọi người làm chứng cho tôi là được.”

Trong nhóm người, có người lắc đầu nói: “Bọn họ rất hung dữ, thôi bỏ đi, gia đình tôi cũng không bị tổn thất gì, chỉ là chỗ ở hơi chật hẹp, không cần thiết phải liều mạng như thế.”

Rất nhiều người có cùng suy nghĩ này, cuối cùng cũng chỉ có ba người nguyện ý đi cùng Ngô Xuân Nghiên. Nhà họ đều có nhiều người, chỗ ở bây giờ thì quá nhỏ, tách ra ở lại không thuận tiện. Hiện tại thấy Ngô Xuân Nghiên muốn đứng lên, bọn họ liền muốn đi theo thử xem sao. Nếu như mấy người kia nhìn thấy Ngô Xuân Nghiên mà còn dám động thủ thì bọn họ cũng đành nhịn.

Ngô Xuân Nghiên đi lên tầng mười một, mấy người thôn Từ gia phụ trách chuyện của bọn họ bị doạ cho giật nảy mình, trong đó có người vội vàng đi báo cáo cho Hà Ngụ.

Hà Ngụ nói: “Cô ta có thể làm ra chuyện gì được chứ? Đừng để ý đến cô ta.” Ông ta rất bận rộn quá nên nhất thời quên mất bốn người đã nhốt lại. Chỉ là ông ta cũng tính được, bây giờ cho dù ra ngoài thì bọn họ có thể làm gì được.

Lúc trước, ông ta sợ sức ảnh hưởng của mấy người Ngô Xuân Nghiên quá lớn nên mới nhốt bọn họ lại. Không nghĩ rằng, trước khi người của thôn Từ gia đến ở nhóm người ở đây đã chia năm sẻ bảy, sợ là không chịu nổi một đòn của ông ta. Hiện tại kho hàng, đồ vật đều nằm trong tay ông ta, toàn bộ người trong thôn cũng đã đến đây ở, vậy thì còn sợ cái gì?

Ngô Xuân Nghiên mang theo người lên nhưng đến mặt Hà Ngụ cũng không thấy được. Mấy người đi cùng anh ta thấy Ngô Xuân Nghiên giữ lại một người của thôn Từ gia bắt đầu nói đạo lí, nhưng người kia cũng chẳng chịu nể mặt mũi.

Vậy là đi một chuyến uổng công.

Nhân lúc Ngô Xuân Nghiên không để ý, mấy người kia đã đi xuống lầu.

Nhóm người Ngô Xuân Nghiên xuất hiện hoàn toàn không gây lên chút gợn sóng nào. Mà Hà Ngụ luôn tâm niệm đời trước hắn chết là do lũ lụt đến bất ngờ.

Kỳ thật bên ngoài mực nước vẫn đang dâng lên, chỉ là sau khi dâng lên đến tầng ba thì càng ngày càng chậm lại.

Từ tuần trước đến hôm nay, tuyết rơi nhiều đã làm mặt nước đóng băng nên không thấy được sự thay đổi của mực nước. Chỉ là hôm qua khi mặt băng nứt ra mới thấy được dòng nước bắt đầu chuyển động mạnh. Những người chứng kiến cảnh đó, kể cả Du Hành cũng chỉ nghe qua rồi không quan tâm nữa. Không ai ngờ chỉ qua hai ngày ngắn ngủi, nước đã dâng lên đến tầng bốn.

Đây cũng là nguyên nhân làm cho mọi người sống ở tầng dưới hoảng loạn dọn lên trên.

Điều đáng sợ nhất chính là bọn họ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm rất mạnh.

Du Hành cũng bừng tỉnh, ho nhẹ đứng dậy.

Trong hàng lang chật kín người.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi là tiếng gì thế?”

“Động đất ư?”

“Chắc không phải đâu! Dưới đất không có chấn động.”

Đêm hôm nay, tổng cộng họ đã nghe được ba lần âm thanh cực lớn giống như quái vật khổng lồ vùng vẫy trong nước.

“Không phải cá mập từ biển vào đây đấy chứ?”

Có người nói đùa làm cho vài người nhát gan sợ khiếp vía.

Đến rạng sáng ngày hôm sau, bọn họ nhao nhao ra ban công, ra cửa sổ nhìn xem. Lúc ấy mới phát hiện nơi cách khác sạn khoảng 200m, một toà nhà đã biến mất, trụi lủi trên khoảng nước trống, giống như hàm răng sứt bị một cái.

Trương Thao hỏi: “Âm thanh tối hôm qua là do toà nhà đó sụp phải không? Thế nhưng tối hôm qua rõ ràng nghe được ba tiếng…”

Lý Lệ nói: “Đó là do ba toà nhà bị sụp, hai toà nhà khác có thể là chúng ta không nhìn thấy.”

Ngũ Thường Hân cẩn thận dậm dậm chân xuống sàn nhà nói: “Toà nhà này của chúng ta sẽ không sụp chứ?”

Những người khác cũng rất lo lắng về vấn đề này, Ngô Xuân Nghiên chậm rãi thêm củi vào bếp. Cô ấy nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt rằng: “Chắc chắn sẽ không sụp, toà nhà này mới xây được sáu năm, mấy người ở chắc cũng biết, tường và cửa sổ còn rất mới. Ngoại trừ hạn hán hai năm trước thì hàng năm đều có kiểm tra định kỳ.”

Những lời này khiến mọi người an tâm không ít.

Sau sự kinh ngạc, Du Hành suy đoán toà nhà này chắc là sẽ an toàn. Trước mắt mối nguy hiểm lớn nhất không phải vấn đề nhà sụp mà là vấn đề nước lũ.

Du Hành có ý định mang thuyền nhựa từ toà nhà B đến đây. Cậu hy vọng là hai chiếc thuyền nhựa giấu trong phòng tắm kia không bị người thôn Từ gia lấy đi.

Trương Thao đi lấy cùng cậu.

Bên ngoài gió tuyết rất lớn, mấy năm trải qua khí hậu bất thường đã làm Trương Thao bình tĩnh hơn nhiều. Thế nhưng anh ta cảm nhận được sự giá rét khủng tiếp ở bên ngoài không nhịn được mở miệng nói: “Cũng may năm đó tôi học hành không tốt, nếu không gặp phải cảnh này chắc là lo lắng chết mất.”

Khuôn mặt của Du Hành được chiếc khăn quàng cổ quấn quanh chỉ lộ ra đôi mắt. Đôi mắt ấy đang cong lên vì lời nói của Trương Thao.

Mực nước trên tầng bốn đã chạm đến đầu gối, ngay cả khi họ đi giày chống nước cũng cảm thấy từng đợt lạnh lẽo chui vào.

Khi đến cầu vượt, đường càng không dễ đi, hai người vịn vào rào chắn, di chuyển từng bước một.

Chỉ là cũng may gian khổ này cũng đáng giá, cánh cửa của phòng tắm để thuyền nhựa vẫn đóng chặt. Du Hành thuần thục mở cửa ra, hai chiếc thuyền nhựa đều ở bên trong.

Du Hành kéo chiếc khăn quàng cổ ra, cậu hít một hơi lớn không khí lạnh buốt, cảm thấy mũi thông một chút nói: “Đem về thôi, lỡ như cầu bị ngập lúc cần dùng lại không lấy được thì tiếc lắm.”

Trương Thao đáp lại một tiếng, kéo con thuyền lớn đến rồi nói: “Mấy người thôn Từ gia kia cũng thật là, tất cả thuyền đều bị họ lấy rồi, lòng tham cũng lớn thật.”

“Không phải chúng ta đã có hai cái sao?”

Trương Thao cười ranh mãnh: “Cũng là do cậu thông minh, biết trước nên đã giấu đi, đầu óc cậu tốt thật đấy. Nếu năm xưa cậu chăm chỉ học hành, được đi học đại học danh tiếng thì tốt biết bao.”

Du Hành cười, thật sự Ngũ Hằng Nhạc vốn là người thông minh, năm đó học hành cũng rất tốt. Nhưng sau khi cha mẹ mất, miếng cơm ăn hàng ngày cũng là vấn đề thì còn học hành thế nào? Ngũ Thường Hân thì ngược lại, sau này được Ngũ Hằng Nhạc chăm sóc, chu cấp cho đi học nhưng cô không có khiếu học hành vậy nên tuổi còn trẻ mà đã kết hôn.

Nghĩ đến đây, Du Hành liền nghĩ đến nhiệm vụ kế tiếp. Chờ mọi thứ ổn định lại một chút, ít nhất cũng phải đợi nước rút, cậu định đem Ngũ Thường Hân và đứa bé về quê. Nơi ấy cũng nằm trong tỉnh này nhưng ở huyện kế bên, cha mẹ của Ngũ Hằng Nhạc cũng được chôn cất ở đó.

Mấy năm nay, Ngũ Hằng Nhạc ban đầu phải nuôi gia đình, không có thời gian nhàn rỗi về cúng bái, sau này lại bị đi tù, một mình Ngũ Thường Hân cũng không tiện trở về.

Lá rụng về cội, con cái về bái cha mẹ, cháu chắt chạy quanh chân song thân vui mừng.

Cậu tự mình đưa Thường Hân và Bình An trở về, con gái, cháu trai đều có đủ, lúc ấy bái xong là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ sợ là tro cốt của cha mẹ Ngũ Hằng Nhạc còn đó hay không. Mấy năm này hết hạn hán lại ngập lụt, hy vọng tro cốt vẫn còn nguyên vẹn.

Hai người đi xuống tầng, phát hiện nước lại sâu thêm. Khi bước chân xuống nước đã lên đến đùi. Hai người dứt khoát chèo thuyền đi thẳng về toà nhà A. Kỹ thuật chèo thuyền của Trương Thao cực kỳ tệ, cũng may cầu vượt có rào chắn chống đỡ không thì chẳng biết thuyền đã sớm trôi về nơi nào.

Bọn họ khiêng thuyền lên nhà, lúc người của thôn Từ gia ở tầng mười một nhìn thấy còn hỏi: “Thuyền này mấy người lấy ở đâu?”

Trương Thao hừ một tiếng nói: “Liên quan gì đến anh.” Nói xong liền đi thẳng làm cho người kia cực kỳ tức giận.

Người đó chạy đi báo tin cho Hà Ngụ, Hà Ngụ còn đang vì chuyện mực nước mà khó chịu, nghe thế nói: “Chuyện nhỏ như thế này đừng phiền đến tôi.”

Người đàn ông ủ rũ đi ra ngoài. Tuy rằng trong kho hàng có thuyền, nhưng nhiêu ấy thì đủ cho mấy người ngồi? Chỉ là chú Ngụ không nói gì, anh ta cũng không thể làm gì. Hơn nữa người đó còn có súng.

Hai chiếc thuyền để ở phòng khách.

Hai ngày sau, mực nước đã dâng lên đến sàn nhà tầng sáu. Mọi người không ngừng dọn lên tầng bảy, tầng tám. Hành lang tầng mười một hoàn toàn chật kín người.

Chỉ khi ở tầng cao nhất họ mới cảm thấy an toàn.

Điều khiến mọi người sợ hãi nhất chính là những toà nhà đối diện từ năm tầng trở xuống đã hoàn toàn bị nhấn chìm.

Ngoài ra, ở tầng cao nhất của những toà nhà còn lại đều chật kín người hướng về các toà nhà cao hơn kêu cứu.

Gió tuyết thổi từ hai phía hòa cùng tiếng kêu cứu làm cho âm thanh càng thêm nhốn nháo, hỗn loạn.

Những người ở trong toà nhà này cảm thấy thật may mắn vì lúc trước đã chọn nơi đây, nếu không giờ người đang đứng trong gió kêu cứu chính là bọn họ. Cho dù ở ngoài hành lang cũng may mắn hơn những người kia.

“Cứu người!” Ngô Xuân Nghiên dậm chân nói: “Thuyền đâu rồi? Không phải các người giữ thuyền sao? Mau đi cứu người đi.”

Mấy người thôn Từ gia đứng nhìn, không ai có thể làm chủ. Mà chú Ngụ đã nói không được đến làm phiền ông ta. Ông ta trông có vẻ rất hung dữ, bây giờ ngoại trừ đưa cơm ra thì không ai dám đến gõ cửa phòng ông ta.

Ngô Xuân Nghiên tìm đến phòng Du Hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play