Đang làm việc bỗng Tử Dật nhận được tin nhắn:"
Chúng tôi đang giữ con gái của anh và người con gái năm đó nếu muốn cứu
thì hãy một mình đến ngôi nhà hoang phía Tây."
Tử Dật ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra anh có con gái sao? Anh
dần nhớ lại chuyện năm xưa, vội vàng lái xe đến đó, Âu Mộng Mộng cũng
nhận được tin nhắn liền lập tức lái xe thật nhanh đến đó cứu con gái bé
bỏng của cô.
Tử Dật vừa đến đó thì đã bị Vương Khải kéo vào bên trong, anh ngỡ ngàng,
nhướng mày nhìn Vương Khải, Vương Khải bảo anh im lặng rồi chỉ tay về
hướng một đứa bé gái đang bất tỉnh bị trói trên ghế, Tử Dật nhìn thấy Âu Mộng Mộng đi đến thì vô cùng ngạc nhiên, Lạc Hi mang mặt nạ tay cầm
súng chỉa vào con gái của cô, Âu Mộng Mộng hoảng hốt, nước mắt rơi xuống không ngừng:
"Đừng! Các người muốn gì cũng được tôi đều đáp ứng đừng làm hại Kiều nhi con tôi."
Tử Dật trợn mắt nhìn Vương Khải, Vương Khải nói nhỏ với anh:" Cứ nghe tiếp tục đi."
Lạc Hi giọng nói giả vờ dữ tợn, hung hăng:" Nếu cô thành thật trả lời những câu hỏi của tôi thì tôi sẽ thả con gái của cô ra."
Âu Mộng Mộng gật đầu lia lịa đồng ý, Lạc Hi liền hỏi:" Tôi hỏi cô cha của đứa bé này là ai?"
Mộng Mộng ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, giọng nói ngập ngừng không muốn
nói nhưng khi nhìn thấy anh chỉa súng vào đầu Giai Kiều con gái của cô
thì cô lập tức trả lời:" Là con của tôi và Mặc Tử Dật."
Lạc Hi liền hỏi tiếp:" Vậy anh ta có biết cô có con với anh ta không?"
Mộng Mộng đôi mắt u buồn, bắt đầu ngấn lệ lắc đầu đáp:" Không."
"Tại sao cô lại không nói cho anh ta biết chứ?"
Cô cười một nụ cười đầy sự đau khổ, buồn bã:
"Bởi vì, tôi biết anh ấy không yêu tôi anh ấy yêu một người con gái khác,
người con gái ấy rất tốt tốt hơn tôi rất nhiều lần cô ấy cũng không thủ
đoạn như tôi. Năm đó, chuyện là xảy ra ngoài ý muốn tôi biết anh ấy là
một người rất có trách nhiệm nếu anh ấy biết cô gái năm đó là tôi thì
chắc chắn anh ấy sẽ thương hại tôi mà chịu trách nhiệm. Tôi không muốn
anh ấy bị ràng buộc, tôi muốn anh ấy vui vẻ sống, theo đuổi người con
gái mà anh ấy yêu."
Cô vừa dứt lời, Tử Dật đã chạy đến ôm chặt lấy cô, hai hàng nước mắt chảy dài trên má anh:
"Mộng Mộng! Xin lỗi em."
Cô cố nén nước mắt, đẩy anh ra:
"Anh làm gì ở đây?"
Tử Dật nắm lấy tay cô, nói:" Đừng trốn tránh anh nữa, em và con hãy ở bên
cạnh anh có được không? Không phải là anh thương hại em, tình cảm của
anh dành cho Tiểu Tuyết bây giờ chỉ là tình bạn thôi bây giờ anh chỉ
muốn toàn tâm toàn ý với em và con. Trở về bên anh có được không?"
Mộng Mộng xúc động trước những lời nói ấy, cô bật khóc ôm chầm lấy anh gật đầu đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT