Cơn ốm nghén của cô ngày càng nặng khiến cô không ăn được gì nhiều, việc cô che giấu mình đang có thai cũng rất khó khăn, đột nhiên Trình Tiểu Nhu gọi điện hẹn cô ra quán nước, cô đồng ý đến đó gặp Trình Tiểu Nhu.

Vừa đến, cô đã thấy Trình Tiểu Nhu đã đến đó trước, ngồi xuống cô gọi nước, cô ánh mắt lạnh lùng toàn thân cô rất lạnh lẽo:" Có chuyện gì mau nói đi."

Trình Tiểu Nhu vẻ mặt kênh kiệu, ánh mắt đầy sự tức giận, ghen ghét nhìn cô đáp:

" Rõ ràng cô nói là không tiếp cận ve vãn Lạc Hi nữa mà. Tại sao cô bói một đằng làm một nẻo vậy chứ?"

Cô nhíu mày, ánh mắt đầy nộ khí hỏi Trình Tiểu Nhu:" Cô đang nói cái gì vậy? Cô thấy tôi tiếp cận ce vãn anh ta sao?"

Trình Tiểu Nhu đứng bật dậy đập bàn quát lớn:" Vậy tại sao anh ấy trong lúc ngủ với uống say lại gọi tên cô chứ?"

Mọi người ở đó đều dồn ánh mắt về phía hai người các cô.

Cô đứng dậy, cười khinh bỉ nhìn cô ta:" Vậy tại sao cô không đi hỏi anh ta mà lại đi hỏi tôi chứ? Hôn phu của mình không biết giữ lại còn đi trách người khác. Thật là buồn cười mà."

Dứt lời cô quay người đi, cô đang đi xuống Trình Tiểu Nhu tức điên nhìn cô từ phía sau, trong đầu cô ta hiện lên ý nghĩ muốn cô phải chết, hai tay của Trình Tiểu Nhu giơ lên hướng về phía cô, lợi dụng lúc cô không phòng bị dùng lực thật mạnh đẩy cô té xuống cầu thang.

Cô ngã từ cầu thang xuống bụng cô đau đớn không ngừng, cô ôm bụng mình kêu cứu. Bỗng dưng, Lạc Hi xuất hiện gần đó Trình Tiểu Nhu thấy anh gần đi đến liền giả vờ ngã xuống cầu thang kêu la không ngừng.

Anh đi đến nhìn thấy hai người đều nằm trên đường rên la không ngừng, Trình Tiểu Nhu nắm lấy tay anh giả vờ đau như sắp chết nói:

" Lạc Hi! Cứu em! Em bị cô ta đẩy từ trên kia xuống, em đau quá, cô ta thấy anh đi đến mới giả vờ ngã xuống để anh thương hại, anh đừng tin cô ta."

Thiên Tuyết lắc đầu, đôi mắt thảm thương nhìn anh cầu xin anh cứu, anh lại không quan tâm đến cô bế thốc Trình Tiểu Nhu đưa đến bệnh viện.

Bụng cô đã đau đớn dữ dội, lòng cô lại càng đau hơn, anh lại không hề thương xót cô, không tin cô nhẫn tâm bỏ mặc, không màn sự sống chết của cô, hai nỗi đau không ngừng giằn xé cô, nước mắt cô giàn giụa dưới chân cô đã có một vụng máu, mọi người bu quanh hỏi han cô, gọi xe cấp cứu cho.

Đúng lúc, Tuấn Hoàng, Thiên Kỳ, Thiên Minh lái xe ngang qua đó trong đám người nhìn thấy dáng người quen thuộc của cô, ba người họ vội xuống xe, chen vào đám đông nhìn thấy cô mặt trắng bệch, dưới chân là một vũng máu. Ba người vội vã bế cô lên xe lái nhanh đến bệnh viện.

Ba mẹ cô cùng những người khác biết chuyện liền vội tức tốc đến bệnh viện, mọi người đã đến bệnh viện, lo lắng lòng nóng như lửa đốt, Vương Khải lo lắng đi qua đi lại không ngừng, Tuyết Linh, Ngọc Ly cùng Angel khóc nức nở, Lạc Vân biết chuyện cũng vội vã chạy đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play