Vũ Trạch thật sự là khóc không ra nước mắt, vội vàng chạy xuống đại sảnh gặp Angel, Vũ Trạch nhìn cô lạnh lùng hỏi:" Cô là ai? Rõ ràng là tôi và cô không quen biết nhau tại sao cô lại nói cô mang thai con của tôi?"

" Người này chắc là Vũ Trạch?!" Cô nhìn anh rồi suy đoán, bề ngoài cô khóc lóc thảm thương, tiến đến ghé sát tai anh:

" Nếu bây giờ anh không đưa tôi đi gặp Cung Lạc Hi thì tôi sẽ khiến anh mất mặt hơn nữa, bị người khác nói anh là người đàn ông tệ bạc."

Anh tức giận nhìn cô, nói không nên lời:" Cô..."

Anh bất đắc dĩ dẫn cô đến gặp Lạc Hi, khi cô bước vào Lạc Hi nhíu mày nhìn cô, anh vốn dĩ hiểu rõ tính cách của Vũ Trạch cũng thừa biết rằng Angel làm vậy chỉ là muốn gặp anh, anh nhìn cô bằng ánh mắt rất lạnh lẽo hỏi:" Rốt cuộc là có chuyện gì mà cô phải dùng mọi cách để gặp tôi?"

Cô cười lạnh nhìn anh, hai tay khoanh lại:" Tôi đến đây là để đòi lại công bằng cho Tiểu Tuyết!"

Anh ngạc nhiên khi cô nhắc đến Thiên Tuyết:" Cô có quan hệ gì với cô ấy."

" Tôi là bạn thân của Tiểu Tuyết."

" Trước giờ tôi chưa hề nghe đến cô ấy có bạn thân tên là Angel."

" Dĩ nhiên là anh không biết rồi, anh không có tư cách để biết."

Anh trừng mắt nhìn rồi hỏi:" Vậy cô đến gặp tôi là để đòi lại công bằng cho cô ấy? Mà đòi công bằng cái gì?"

Cô nhẹ nhàng, giọng nói lạnh tanh đáp:" Tất cả! Anh tổn thương cậu ấy bao nhiêu thì tôi sẽ đòi lại bấy nhiêu cho cậu ấy."

" Angel! Cậu đang làm cái gì vậy? Tại sao cậu lại đến đây chứ?" Giọng nói thở gấp vì mệt của Thiên Tuyết.

Angel ngạc nhiên quay người lại nhìn cô:" Tiểu Tuyết! Tớ đến đây là để đòi lại công bằng, trả thù cho cậu, cậu bị anh ta ức hiếp như vậy tớ không thể chịu được."

Vẻ mặt của cô đã tức giận, cô gọi lớn tên của Angel:" Angel!"

Angel nhìn thấy vẻ mặt ấy của cô thì có chút giật mình, sợ hãi rồi im lặng không nói gì vì cô biết mình thực sự đã khiến Thiên Tuyết tức giận thật rồi. Lạc Hi quay người nhìn Vũ Trạch rồi bảo anh:" Vũ Trạch! Cậu mau đem cô ta ra ngoài tôi có chuyện muốn nói riêng với Thiên Tuyết."

Vũ Trạch lập tức kéo Angel ra ngoài bất chấp sự phản kháng của cô, bên trong Lạc Hi nhìn cô chằm chằm từ từ tiến đến gần cô, cô cứ thế từ từ lùi lại không còn đường lui cô đụng vào bàn làm việc của anh, ngã lên bàn làm việc, anh hai tay chống xuống áp sát cô, chằm chú nhìn, cô tròn mắt nhìn anh, lắp bắp hỏi:" Anh... Anh muốn... muốn làm gì?"

Anh mỉm cười tiến sát lại gần cô hơn nữa:" Thiên Tuyết! Tôi muốn hỏi em một chuyện."

Cô khẽ nhướng mày, căng thẳng hỏi anh:" Chuyện... Chuyện gì?"

Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, hy vọng:" Em có từng yêu tôi chưa? Hay chỉ đơn giản là lợi dụng?"

Thiên Tuyết bất ngờ trui người câu hỏi của anh, đầu cô quay nhẹ sang nơi khác dường như cô đang muốn tránh ánh mắt đầy sự hy vọng của anh, cô ấp úng trả lời:" Tôi... Tôi...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play