Lý Tâm Ngọc đỡ đầu: “Ngươi còn muốn thế nào?
Chẳng lẽ lại muốn đến cậy nhờ Lý Nghiễn Bạch, đi lại con đường xưa?”
Nghĩ nghĩ, nàng chua xót nói: “Vậy cũng tốt. Ngươi đã nhớ lại tất cả, đi hay ở hoàn toàn phụ thuộc ý ngươi... Dù sao, kiếp trước ngươi quyền
khuynh thiên hạ, thê thiếp thành đàn, sao phải ở lại đây làm tiểu nô lệ
của bản cung chứ.”
“Ta nói không thể cho qua, là vì kiếp trước người cùng ta đã bái đường
thành thân, tính là vợ chồng.” Bùi Mạc nhìn nàng, nhếch miệng lên: “Thù
cũ thù mới đều có thể buông, duy chỉ có danh phận phu thê này, quyết
không thể cho qua.”
Vạn vạn không ngờ đến hắn nói chính là việc này, Lý Tâm Ngọc ngẩn người, có chút lúng túng. “Ngươi đó là cướp hôn, không tính!”
“Cướp hôn cũng là hôn lễ, thế nào lại không thể tính?”
Nghe hắn nói, Lý Tâm Ngọc quả thực chán nản.
“Nga, ta biết.” Bùi Mạc cúi người, một tay vòng qua eo nàng, đem nàng ôm đến
bên giường, thâm trầm đáp: “Bởi vì chúng ta kiếp trước chưa từng động
phòng, cho nên công chúa vẫn có khúc mắc?”
“Ai lại đi khúc mắc cái loại sự tình này!”
Lý Tâm Ngọc cảm giác tất cả tức giận của mình trong đời này đều đã dùng
hết trong hôm nay rồi. Nàng bấm tay, ở trên cái trán trơn bóng của hắn
búng lên: “Nói thực sự, kiếp trước sau đó thế cục như thế nào? Lý Nghiễn Bạch làm tân quân?”
Bùi Mạc gật đầu.
“Vậy hoàng huynh ta thì sao?”
“Lý Nghiễn Bạch không đụng đến hắn, hắn tuy là vua mất nước, nhưng áo cơm không lo.”
Lý Tâm Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Lý Nghiễn Bạch coi như có chút lương tâm,
nhưng ta vẫn như cũ không thể tha thứ hắn... Hừ, hắn chờ mong thái bình
thịnh thế, có thực hiện được không?”
Lần này, Bùi Mạc trầm mặc rất lâu mới nói: “Ta không biết.”
“Không biết? Ngươi không phải là quyền khuynh thiên hạ, bảo dưỡng tuổi thọ
sao?” Lý Tâm Ngọc hồ nghi nói: “Ngươi sống nhiều năm như vậy mà không
biết, không cảm thấy sống quá uổng phí sao?”
“Chậc, ngươi đang làm gì đó?” Lý Tâm Ngọc giãy ra khỏi cái ôm ấp của Bùi Mạc,
giơ tay lên lau ánh nước trên môi, ngoài mạnh trong yếu nói: “Đừng tưởng rằng ngươi cũng nhớ được tất cả kiếp trước là có thể muốn làm gì thì
làm đối với bản cung.”
“Sống càng lâu, thống khổ nhận được càng nhiều.” Bùi Mạc dùng ngón cái vuốt
qua khóe môi, ý do vị tẫn đáp: “Nếu như công chúa nhắc lại việc kiếp
trước, nhắc một lần ta sẽ hôn một lần.”
Lý Tâm Ngọc bị tức cười: “Có gì không thể nhắc? Bản cung tất cả đều đã buông xuống, lẽ nào ngươi còn không bỏ được?”
“Lý Tâm Ngọc.”
“Không được gọi thẳng đại danh của bản cung!”
“Điện hạ.” Bùi Mạc đổi giọng, hỏi: “Lúc ta vừa mới tỉnh lại, người nói người
nguyện ý một lần nữa cùng ta bắt đầu, giờ vẫn tính chứ?”
Thần sắc hắn vô cùng nghiêm túc, còn mang theo một tia thấp thỏm không dễ
phát hiện. Lý Tâm Ngọc nhất thời sững sờ không cho phép mình tin ý nghĩ
của hắn, cũng không dám đơn giản biểu lộ chính mình, cũng nghiêm mặt
nói: “Thế nào? Không tìm Lang Gia vương, không tạo phản?”
Bùi Mạc cười, dường như gió xuân phất qua tuyết trắng. Hắn nói: “Không làm, ta không muốn lại đi con đường phản tướng, muốn đổi con đường đi một
chút.”
Lý Tâm Ngọc vô thức truy vấn: “Đường gì?”
“Nói thí dụ như…” Bùi Mạc giảm thấp tiếng nói xuống, giọng đầy mê hoặc: “Làm nịnh thần của điện hạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT