Bùi Mạc lui ra một chút, ngồi ở trên giường
nghiêng đầu đi, chỉ chừa cho Lý Tâm Ngọc một bên sườn mặt thanh cao. Hắn thật nhanh lau mặt, lúc quay đầu lại, trừ mắt còn có chút ướt hồng, đã
không còn chút nào dấu vết thất lễ. Lý Tâm Ngọc lúc này mới hắng giọng
một cái, mở cửa trước hô: “Vào đi.”
“Két” một tiếng, cửa mở, Hồng Thược đem thuốc đặt trên án kỷ, lại quay mặt
hướng Lý Tâm Ngọc, hỏi: “Công chúa có muốn nô tỳ trải giường khác cho
người không?”
Lúc trước Bùi Mạc bỗng nhiên ngất ở trong phòng nàng, Lý Tâm Ngọc để cho
tiện liền sai người trực tiếp đỡ hắn tới trên giường của chính mình. Thế nhưng bây giờ, hai người mỗi người mang theo ký ức kiếp trước mà đến,
kiên quyết không thể giống như trước kia thân mật, huống chi, Lý Tâm
Ngọc cũng cần yên lặng suy nghĩ một chút. Nghĩ đến chỗ này, nàng nói:
“Đi thiên điện đốt lò sưởi, tối nay ta đi chỗ ấy ngủ.”
“Điện hạ.”
Bùi Mạc đột nhiên lên tiếng, xưng hô quen thuộc khiến trong lòng Lý Tâm
Ngọc ấm áp. Nàng xoay người lại, Bùi Mạc hơi ngửa đầu nhìn nàng, trong
mắt mang theo ba phần ủy khuất bảy phần mong đợi, dường như lại trở
thành thiếu niên cố chấp mười tám tuổi kia.
“Điện hạ.”
Bùi Mạc dựa ở trên giường, tóc dài đen như mực rũ xuống, lướt qua bả vai,
nhẹ giọng nói: “Ta không có khí lực, điện hạ đút cho ta uống có được
không?”
Thuốc
trên án kỷ tỏa ra hơi nóng mờ mịt, sương trắng trên không trung tụ lại
rồi tản ra. Đây là Bùi Mạc mười tám tuổi, lại cũng không phải Bùi Mạc
mười tám tuổi. Tiểu Bùi Mạc của nàng thẳng thắn đáng yêu, không có khả
năng là kẻ tâm địa gian xảo giả vờ đáng thương như vậy...
Lý Tâm Ngọc nhất thời tâm tình phức tạp, tránh tầm mắt của hắn đáp: “Bản cung mệt mỏi, để Hồng Thược đút cho ngươi thôi.”
“Điện hạ…” Âm thanh có thể nói mười phần ủy khuất. Hồng Thược không biết hai
người náo loạn cái gì, vội hòa giải, mỉm cười nói: “Bùi công tử cùng
công chúa cảm tình tốt nhất, trừ công chúa ngài, sợ là đám nô tỳ không
có phúc phận đút hắn uống thuốc đâu.”
Bùi Mạc gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ không lại tức giận với điện hạ, ở lại đây, có được không?”
Lý Tâm Ngọc chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như vậy! Một khắc trước
còn là hung thần sát ác, một khắc sau liền biến thành kẻ đáng thương chờ đợi người khác thương tình... Bùi Mạc có ký ức của hai kiếp quả nhiên
đáng sợ!
Kỳ phùng địch thủ của bản cung!
Nàng tức giận, nhưng lại bận tâm có người ngoài ở đây, sợ bị Hồng Thược nhìn ra điều gì dị thường, lại sợ tin đồn náo đến tai hoàng huynh và phụ
hoàng, đến lúc đó có mười cái miệng cũng không thể giải thích chuyện dây dưa không rõ kiếp trước kiếp này một đoàn dây rối.
Trái lại Hồng Thược rất thức thời, đem thuốc vừa sắc xong cùng đĩa trà ngăn
trở nửa gương mặt, cười nói: “Buồng lò sưởi bên thiên điện đã rất lâu
không dùng, tạm thời hồi lâu cũng thu thập không tốt. Hay là nô tì nghĩ, công chúa ngài cùng Bùi công tử từ từ nói chuyện, nếu như mệt nhọc,
gian ngoài còn có giường nhỏ, ngài để Bùi công tử ngủ gian ngoài thôi!
Bên ngoài mưa to gió lớn, quay lại rất bất tiện.”
Nói xong, Hồng Thược đứng dậy phúc lễ, trước khi đi còn tri kỷ khép lại cửa phòng. Nha đầu này, lúc nên biết điều lại không hiểu chuyện, lúc không
nên biết điều lại vô cùng biết điều! Lý Tâm Ngọc quả thực không nói gì,
thẳng thắn ra sau án kỷ ngồi xuống, hừ giọng nói: “Ngươi muốn uống hay
không uống thì tùy ngươi, đừng vọng tưởng bản cung sẽ hầu hạ ngươi uống
thuốc.”
Bùi Mạc thật sâu nhìn nàng liếc mắt một cái, bước tới bên án kỷ, ngửa đầu uống
một hơi cạn sạch, để lộ đường cằm cùng cổ họng tốt đẹp lưu loát. Lý Tâm
Ngọc nhìn hắn không đề phòng như vậy, hận không thể nhào tới hung hăng
cắn lên môi hắn một ngụm. Một lát, tay nàng chống trên án kỷ, ôm má nói: “Vẫn cảm thấy ngươi trước đây đáng yêu nhất.”
Bùi Mạc rõ ràng một trận, đem bát thuốc trống không đặt trên án kỷ, dùng
ngữ khí coi như yên ổn hỏi: “Ngươi không hi vọng ta nhớ ra tất cả?”
“Đó là tự nhiên.”
Lý Tâm Ngọc không chút nghĩ ngợi nói: Kiếp trước chúng ta hiểu làm vướng
mắc không ít, một khoản sổ nợ rối tung rối mù, đa số là thống khổ, huống chi ngươi và Lý Nghiễn Bạch ghét ta như vậy…”
“Ta chưa từng ghét người.” Bùi Mạc cắt ngang nàng, ánh mắt sáng quắc: “Người cũng không cần ghét ta.”
“Bản cung luôn luôn là người nội liễm, sẽ không miễn cưỡng chính mình làm
chuyện mình không thích, bản cung nếu như ghét ngươi, kiếp này cũng sẽ
không cùng ngươi ở cùng một chỗ. Trái lại ngươi... Ai!”
Lý Tâm Ngọc thở dài một tiếng: “Mà thôi mà thôi, mặc dù kiếp trước ta có
lỗi với ngươi, nhưng cũng đã bị trừng phạt thích đáng, việc này liền cho qua thôi, thế nào?”
Ai ngờ Bùi Mạc lại nhất quyết không tha, trầm giọng nói: “Không thể cho qua.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT