Trường An mấy ngày nay đổ tuyết lớn, lúc tuyết rơi là lúc lạnh lẽo nhất. Trời càng lạnh làm tuyết hóa thành băng, Lý Tâm Ngọc đến tâm tư muốn nặn người tuyết cũng không có, cả ngày ôm lò sưởi tay nằm trên nhuyễn tháp, ăn chút đồ ăn vặt lại xem sách, thỉnh thoảng cùng Bùi Mạc vui đùa mấy câu, trò chuyện cho hết ngày. Một ngày sau giờ ngọ, ngày đông nắng ấm mỏng, tuyết tan thành nước theo hàng ngói tí ta tí tách chảy xuống, dưới ánh mặt trời vẽ ra từng đường cong trong suốt.

Lý Tâm Ngọc tỉnh dậy, liền nghe Tuyết Cầm đến báo, nói là Bùi Mạc ở bên ngoài cầu kiến. Vừa nghe đến Bùi Mạc, Lý Tâm Ngọc lập tức tỉnh táo tinh thần, khoác lên áo choàng hồ cừu ngồi nghiêm chỉnh, lại cho người để hắn tiến vào. Tuyết Cầm ra cửa thông báo, chỉ chốc lát sau, liền thấy Bùi Mạc người cao chân dài mặc một thân võ bào tay áo hẹp màu xanh, ôm một túi giấy dầu vào cửa.

“Khó có khi ngươi chủ động tới tìm ta, thật là hiếm lạ.”

Lý Tâm Ngọc tiếng nói mềm nhẹ, mang theo một chút khàn khàn mới ngủ dậy, lại như mèo con lười biếng tự phụ, híp mắt cười nói: “Trong tay ngươi là cái gì?”

Bùi Mạc tiến về phía trước, đem túi giấy dầu đưa tới, nhét vào trong tay Lý Tâm Ngọc. Túi giấy nặng trịch, có chút phỏng tay. Lý Tâm Ngọc tò mò mở, chỉ thấy trong gói to chứa đầy hoa quả khô tròn vo, vỏ màu nâu tách ra, lộ ra thịt quả vàng óng, như là đứa trẻ to béo mở miệng cười oa oa.

“Đây là cái gì?” Lý Tâm Ngọc ăn quen sơn hào hải vị, lại chưa từng thấy trái cây nào như vậy.

“Hạt dẻ rang đường.” Bùi Mạc đến chân mày cũng đều đang nhảy nhót, cười đến vô cùng có tính xâm lược, đáp: “Nghe Bạch Linh nói, công chúa yêu thích hạt dẻ rang đường, nên ta cố ý mượn phòng ăn làm.”

“Ngươi làm?”

Lý Tâm Ngọc kinh ngạc, cảm giác hương vị hạt dẻ càng mê người. Kiếp trước Bùi Mạc cũng mua cho nàng hạt dẻ rang đường, nhưng chính mình tự làm cho nàng ăn, đây lại là lần đầu tiên. Nàng không thể chờ đợi được, hào hứng cầm lên một viên hạt dẻ ấm áp, nhưng vỏ hạt dẻ cứng rắn, cùng thứ hạt dẻ nàng ăn thường ngày không giống nhau, nghiên cứu nửa ngày cũng không biết nên nói ra như thế nào, đành phải nhìn về phía Bùi Mạc, nhỏ giọng hỏi: “Thứ này, ăn như thế nào vậy?”

Bùi Mạc hiển nhiên bị nàng hỏi đến ngơ ngẩn, một lát mới nói: “Người không phải… thích ăn nhất thứ này sao?”

“Hạt dẻ rang đường mà ta thường ăn là loại không có vỏ. Thịt quả chưng mềm, trộn thêm sữa bò đem rang lên vàng óng, lại tạo thành viên, đem trộn với nước đường hoa quế, chờ khi hong khô nước đường bên ngoài mới ăn được a!” Nói xong, Lý Tâm Ngọc cười ra tiếng, vẻ mặt mới lạ nói: “Hôm nay ta mới biết, hóa ra hạt dẻ lại có vỏ cứng như vậy.”

Nói xong, nàng lại rơi vào trầm tư. Kiếp trước sở dĩ ăn hạt dẻ không có vỏ, chắc hẳn là do Bùi Mạc thay nàng bóc hết vỏ rồi mới trình lên. Bao nhiêu năm rồi, Lý Tâm Ngọc chỉ nhớ rõ hắn là kẻ tặc cướp đoạt chính quyền bức vua thoái vị, lại đã quên mất hắn từng chôn giấu thù hận dưới thâm tình…

Bùi Mạc cũng có chút cảm khái. Cho đến giờ phút này, hắn mới cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch giữa hắn cùng với Lý Tâm Ngọc, tuyệt nhiên không chỉ là mối quan hệ con trai tội thần cùng đế cơ tôn quý đơn giản như vậy. Giữa bọn họ, là thứ dân cùng hoàng tộc, thế tục cùng đào nguyên khác nhau.

Lý Tâm Ngọc còn đang nghiên cứu vỏ hạt dẻ, Bùi Mạc buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đưa cho ta, để ta bóc vỏ cho điện hạ.”

Lý Tâm Ngọc đem túi giấy đưa tới, Bùi Mạc liền ngồi dựa sau án kỷ, cẩn thận nghiêm túc bóc vỏ hạt dẻ cho Lý Tâm Ngọc. Không chờ đến lúc thịt hạt dẻ đầy dĩa, Lý Tâm Ngọc kiềm chế không được, ngón tay nhặt lấy một hạt, đem bỏ vào miệng nhai nhai. Hạt dẻ mềm mại thơm ngọt, vào trong miệng lập tức tan ra, ánh mắt nàng sáng lên, khen: “Ngon quá!”

Bùi Mạc khóe miệng giật giất, động tác bóc vỏ trên tay không ngừng, đáp: “Không thể tinh tế bằng hạt dẻ hoa quế ngào đường của người.”

“Nhưng mùi vị này ta chưa bao giờ ăn qua, tuy giản dị một chút, nhưng ăn vào trong bụng lại ấm áp chưa từng có, so với những món ăn quý và lạ kia ngon hơn nhiều.”

Lý Tâm Ngọc nói, lại nhịn không được ăn nhiều thêm mấy viên, không đến một khắc, toàn bộ một đĩa hạt dẻ đều nằm trong bụng nàng. Bùi Mạc lại chậm chạp chà tay, không lột nữa.

“Như thế nào không lột vỏ nữa?” Lý Tâm Ngọc giương mắt nhìn, còn có chút tham. Bùi Mạc đáp: “Ăn nhiều sẽ chướng bụng, nếu như điện hạ thích, qua mấy ngày nữa ta lại làm cho người.”

Lý Tâm Ngọc đành phải thôi. Nàng dùng khắn ướt tẩm huân hương chậm rãi xoa xoa đầu ngón tay, chợt như nghĩ đến thứ gì, ngoắc ngoắc ngón tay với Bùi Mạc nói: “Tiểu Bùi Mạc, bản cung gần đây vẫn đang suy tư một việc, ngươi cùng ta nghiên cứu thảo luận một chút.”

“Là chuyện đại đỉnh bị nổ vào ngày tế tự sao?” Bùi Mạc lạnh nhạt nói.

“Thông minh.” Lý Tâm Ngọc thoáng ngồi thẳng người, theo thói quen híp mắt suy tư nói: “Ngươi nói xem, nếu như vụ nổ đó thật sự là có người ôm ý định mưu hại, như vậy cả triều văn võ bá quan ai có thể là kẻ bị tình nghi?”

Bùi Mạc trầm ngâm trong khoảnh khắc, đáp: “Đại đỉnh nổ, trực tiếp uy hiếp tính mạng hoàng thượng, gián tiếp gán tội cho Hạ Tri Thu. Lễ tế tự liên quan đến quá nhiều người, nếu muốn loại trừ xem ai là kẻ chủ mưu, nhất định phải biết rõ được mục tiêu của hắn rốt cuộc là hoàng thượng hay là Hạ Tri Thu.”

“Vậy nếu như nói, kẻ địch đã muốn loại bỏ Hạ Tri Thu, lại muốn lấy tính mạng của phụ hoàng thì sao?” Thấy ánh mắt Bùi Mạc nghi hoặc, Lý Tâm Ngọc cười cười: “Chúng ta không ngại thiết lập một giả thiết, giả thiết vụ án năm đó mẫu hậu ta bị đâm cùng với việc đại đỉnh bị nổ lần này là do cùng một người làm, vậy có thể khoanh vùng phạm vi những kẻ tình nghi không?”

Trong con ngươi Bùi Mạc thoáng qua vẻ kinh ngạc, đáp: “Hai vụ án cách nhau tận mấy năm, công chúa vì sao lại phỏng đoán như vậy?”

Lý Tâm Ngọc đáp: “Chỉ là trực giác mà thôi. Cho dù là bốn năm trước hoàng hậu bị ám sát, hay là đại đỉnh bị nổ trong lễ chiêu hồn, một vụ khiến phụ hoàng chết tâm, một lại uy hiếp tính mạng của người, nếu là cùng một người làm, vậy người này đối với phụ hoàng nhất định có mối hận khắc cốt ghi tâm.”

Phỏng đoán như vậy, cũng không phải là không có lý. Bùi Mạc gật gật đầu, trầm tư đáp: “Ta cũng không phải chưa từng nghĩ đến phương diện này, có lẽ Bùi gia, đều là vật hi sinh thế tội thay cho kẻ thủ ác.”

“Không tệ, ngay cả phụ hoàng cũng bị che đậy quá khứ. Đích thân người loại bỏ đi cánh tay trái của mình, triều dã không có người chống đỡ, đợi người hoàn toàn tỉnh ngộ, lại phát hiện không thể thay đổi…” Chỉ có thể lay lắt chờ chết, thống khổ bất kham.

Cho nên, phụ hoàng trước khi lâm chung mới căn dặn chính mình đủ kiểu: Đừng điều tra chân tướng! Bởi vì chân tướng tàn khốc đến mức không người nào có thể gánh chịu.

Ý cười trong mắt Lý Tâm Ngọc dần dần tiêu tan, ngưng trọng nói: “Tiểu Bùi Mạc, nếu quả thật có một người như thế tồn tại, vậy cũng không tránh khỏi quá đáng sợ, chúng ta đều sống dưới thế lực của hắn, bị hắn giám thị, bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.”

“Ta chưa từng đặt chân vào triều đình, cũng chưa từng hiểu biết hết những kẻ quyền quý, công chúa nghĩ thử xem, trong triều ai là kẻ quyền thế như vậy, có thể ra tay với thiên tử?”

“Cứ theo phương pháp suy luận ở trên, nếu như hai vụ án đều có cùng một người sai khiến, vậy phạm vi hoài nghi của chúng ta nhỏ đi rất nhiều. Thứ nhất, thích khách có thể lẻn vào tầng tầng lớp lớp ngự lâm quân gác quanh khu vực săn bắn, có thể thấy…”

“Người này nhất định có quản lý quân binh, đối với quân doanh rất quen thuộc.” Lý Tâm Ngọc còn chưa nói xong, Bùi Mạc liền hiểu ý, tiếp lời đáp: “Cùng là võ tướng, sẽ không khó để nghĩ ra hắn vì sao phải mượn chuyện này diệt trừ Bùi gia tay đang nắm binh quyền.”

“Không tệ. Một núi không thể chứa hai hổ, đại ý là như vậy.” Lý Tâm Ngọc một tay chống cằm, một tay dùng ngón trỏ đập nhẹ trên tháp mềm có tiết tấu: “Nếu như người này thực sự oán hận người Lý gia, lại tự nuôi dưỡng quân riêng, nhưng cho đến bây giờ trong triều không có phản loạn, ta đoán có hai nguyên nhân: Thứ nhất, là trên tay hắn tuy có binh quyền, nhưng binh lực thưa thớt mệt mỏi, không đủ để chống đỡ để hắn tự lập vương vị; thứ hai, thời cơ phản loạn chưa tới, hắn còn đang ẩn nấp chờ đợi... Kết hợp hai điều kiện trên, những trọng thần có thể thỏa mãn không có mấy người.”

Dừng một chút, Lý Tâm Ngọc tự tin câu môi cười: “Thống lĩnh ngự lâm quân Vương Kiêu, Vũ An hầu Quách Trung, Đại tướng quân Phạm Sóc, Trung Nghĩa bá Triệu Mẫn Thanh, còn có Lang Gia vương Lý Nghiễn Bạch.”

Riêng cái tên “Lý Nghiễn Bạch” bị nàng nghiến răng nghiến lợi nói ra, Bùi Mạc nghe xong lắc đầu nói: “Không, Lang Gia vương tuyệt đối không có tâm tư này.”

“Nga? Ngươi khẳng định như vậy?” Lý Tâm Ngọc mắt cười mị hoặc, như cười như không nhìn hắn: “Chẳng lẽ, ngươi cùng hắn có qua lại?”

Bùi Mạc ngẩn ra, hình như đang kinh ngạc vì sao nàng lại hoài nghi như vậy. Một lát sau, hắn rũ mắt xuống, hiện ra mấy phần cô đơn, thấp giọng nói: “Ta chưa từng qua lại với hắn. Hắn trước đây đã giúp ta, ở nô lệ doanh cũng từng được hắn chăm sóc, nhưng ta tuyệt đối không qua lại sâu rộng cùng hắn, chỉ là thấy qua vài lần mà thôi.”

“Thấy qua vài lần, lại có hiểu biết như thế về hắn?”

“Hắn đích thực là muốn nhận về ta làm phụ tá, nhưng ta không muốn để người khác khống chế, nên không có đồng ý. Nhưng mà, ta ngẫu nhiên từng nghe hắn nói qua về lý tưởng chính trị, đơn giản là muốn chỉnh đốn triều đại mất tinh thần, ngôn từ khẳng khái, không giống như là kẻ thích mưu quyền đùa bỡn người khác. Huống chi, hắn ở Lang Gia đất phong, muốn nhúng tay việc ở hoàng thành, xác thực là quá khó khăn.”

“Khó khăn, cũng không phải là hắn làm không được.” Lý Tâm Ngọc tự cao có trí nhớ kiếp trước, đem Lang Gia vương liệt vào vị trí tình nghi số một. Lý Tâm Ngọc ít khi quyết giữ ý mình, Bùi Mạc liếc mắt nhìn nàng một cái, bĩu bĩu môi, chung quy lựa chọn trầm mặc. Lý Tâm Ngọc nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Bùi Mạc lắc lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Chỉ là muốn nói, công chúa hình như còn để lọt một người.”

“Ai?”

“Hàn quốc công Vi Khánh Quốc.”

“Hàn quốc công?” Lý Tâm Ngọc nhớ tới quả thật có một người như thế, nhưng cảm giác tồn tại của hắn quá thấp, Lý Tâm Ngọc mất một phút hồi tưởng mới nhớ ra thân phận Hàn quốc công, lẩm bẩm: “Ta nhớ ra rồi, hắn là ca ca của Trần thái phi, nhờ ân tình với tiên đế và muội muội hắn, mới được phong tước vị quốc công.”

“Không, hắn được phong tước không chỉ bởi vì muội muội là sủng phi của tiên đế. Hắn từng là đồng liêu với cha ta, chiến công hiển hách, sau đó bị hãm hại căn cốt trong chiến dịch, mới từ trong quân doanh lui ra.” Bùi Mạc nói: “Người này luôn luôn hạ thấp sự tồn tại, nhưng dù sao cũng từng nắm trong tay quân đội hùng hậu, tạm thời xếp hắn trong danh sách hoài nghi đi.”

Lý Tâm Ngọc gật đầu: “Được rồi, kẻ chủ mưu phía sau có lẽ là một hoặc mấy người trong đây, nhưng đáng nghi nhất, không thể lơ là với Lý Nghiễn Bạch và Vương Kiêu, phải tăng cường phòng bị.”

Dù sao, hai người này đều là túc địch của nàng kiếp trước... Ân, đương nhiên rồi, còn một túc địch khác đang ở trước mắt, chính là người mà mình đang bồi dưỡng trở thành trung khuyển đây. Nàng đang nghĩ ngợi, lại cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Bùi Mạc, liền ngẩng đầu lên cười hỏi: “Nhìn ta làm gì?”

Bùi Mạc thu về tầm mắt, lấy mu bàn tay để ở trên chóp mũi, như là đang che giấu điều gì, nói: “Người ngoài đều nói công chúa bên ngoài vàng ngọc…”

Lý Tâm Ngọc rất biết tự mình hiểu lấy mình, nói thêm một câu: “Bên trong thối rữa?”

Bùi Mạc cười lắc lắc đầu: “Nhưng hôm nay khi điện hạ phân tích thế cục, lại không khác gì mưu sĩ khác, có thể thấy điện hạ chỉ là đang khiêm tốn, trái lại ánh mắt thế nhân vụng về.”

“Cũng chỉ có ngươi khen ta thông minh. Bản cung cũng chỉ là từng trải hơn so với người bình thường mà thôi, nếu không có chút đầu óc, chẳng phải sống uổng một đời.”

Dù vậy, ngồi lâu suy nghĩ nhiều chuyện vẫn có chút mệt, Lý Tâm Ngọc lập tức ôm hồ cừu áo choàng quay về giường, rầm rì than: “Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, đau đầu quá.”

Bùi Mạc mỉm cười nhìn Lý Tâm Ngọc. Đó là người hắn đặt trên đầu quả tim, nàng có nét ngây thơ rực rỡ đặc hữu của thiếu nữ, nhưng trước mặt luôn phân trái phải rõ ràng; vừa có vẻ ung dung cùng thông suốt trước thế sự xoay vần, như là giữa sương mù thấy được hoa, vừa mỹ lệ vừa thần bí. Hắn thích nàng, càng ngày càng thích nàng, không thể kiềm chế mà thích nàng. Nhưng khi ánh mắt trong suốt của Lý Tâm Ngọc cũng nhìn về phía hắn, hắn lại không tự chủ chuyển khai tầm mắt, hình như ở nơi có nàng, đến tầm mắt cũng đều cháy bỏng. Bất tri bất giác, chỉ cần nhìn đến Lý Tâm Ngọc, ánh mắt lành lạnh xa cách của hắn đều bị ánh nắng gay gắt làm ấm, đem lộ ra nét dịu dàng mà ngay cả hắn cũng chưa từng phát hiện.

Lý Tâm Ngọc lại có một chút mệt rã rời, hư mở suy nghĩ, lông mi mảnh khảnh run rẩy, lười biếng cười nói: “Cám ơn hạt dẻ rang đường của ngươi, ngươi đi luyện võ đi, không cần ở đây cùng ta.”

“Đã luyện ban ngày rồi, chiêu thức mà Bạch Linh truyền thụ ta sớm đã luyện đến thành thục.” Nói đến đây, hắn nghiêm túc nhìn về phía Lý Tâm Ngọc: “Bạch Linh bị thương, chuyện hộ vệ thiếp thân bảo hộ an toàn cho công chúa vốn nên do ta làm.”

Lý Tâm Ngọc suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, liền gật đầu đáp: “Đi đi, sự an toàn của bản cung, tạm thời do ngươi phụ trách.”

Trong mắt Bùi Mạc xẹt qua một tia cười, nói: “Canh giữ cho người ngủ vào ban đêm cũng là nhiệm vụ của ta.”

“Ừ ừ ừ, ngươi dễ nhìn, ngươi định đoạt.”

Lý Tâm Ngọc lấy tay che miệng, ngáp một cái, đang buồn ngủ lại bị tiếng gõ cửa giật mình tỉnh giấc. Gian ngoài, nha hoàn Hồng Thược thông báo: “Công chúa, thái sử lệnh Hạ đại nhân cầu kiến bên ngoài.”

Thái sử lệnh... Hạ đại nhân? Lý Tâm Ngọc mắt lim dim bỗng nhiên mở lớn, kinh ngạc nói: “Hạ Tri Thu? Hắn sao lại đến đây?”

Bùi Mạc bên cạnh nghe thấy tên của Hạ Tri Thu, nhướng mày, thấp giọng hừ lạnh một tiếng không thể nghe thấy. Lý Tâm Ngọc mang giày, chỉnh trang dung nhan đáp: “Dẫn hắn đi phòng khách, chiêu đãi cho tốt, bản cung sẽ tới ngay.”

Nàng đem gương đồng trước sau soi một phen, thấy không có chỗ thất lễ, lúc này mới chậm rãi hướng phòng khách bước đi, Bùi Mạc cầm lên Thanh Hồng kiếm, theo sau lưng nàng. Ánh mặt trời chiếu lên tuyết đọng, đem băng tuyết nhỏ nước, trong viện hàng trúc nhiễm tuyết cũng trở nên thanh lịch. Lý Tâm Ngọc quay đầu lại nhìn Bùi Mạc, trêu ghẹo nói: “Chỉ có vài bước mà thôi, ngươi cũng muốn đi theo bảo hộ ta?”

Bùi Mạc đáp: “Ta không yên lòng Hạ Tri Thu. Có người muốn diệt trừ hắn, hắn lại quang minh chính đại đến Thanh Hoan điện, không sợ đem tới cho người tai bay vạ gió hay sao?”

Đương nhiên, hắn càng không yên lòng để Lý Tâm Ngọc và Hạ Tri Thu ở cùng một chỗ. Lý Tâm Ngọc cười nói: “Có ngươi ở đây, trời sập cũng không đến lượt ta chống đỡ.” Chỉ một lời này, đem sương lạnh trong mắt Bùi Mạc thổi tan, hóa thành một chút ý cười.

Tới phòng khách, quả nhiên thấy Hạ Tri Thu một thân bạch y đứng yên, mang mặt nạ, từ rất xa liền hướng Lý Tâm Ngọc chắp tay thi lễ nói: “Thần Hạ Tri Thu không mời mà tới, bái kiến Tương Dương công chúa điện hạ.”

Lý Tâm Ngọc dừng lại bước chân, liếc nhìn Bùi Mạc, lại liếc nhìn Hạ Tri Thu, cả kinh nói: “Hạ đại nhân rốt cuộc cũng nhận biết được bản cung rồi?”

Hạ Tri Thu mang mặt nạ đen, nhìn không rõ biểu tình của hắn lúc này, nhưng Lý Tâm Ngọc cảm thấy hắn hẳn là có chút khẩn trương hoặc chút ý tứ, bởi vì ngón cái cùng ngón trỏ của hắn không tự chủ vuốt ve đường viền tay áo trắng thuần.

Hắn thành khẩn đáp: “Thực không dám giấu giếm, thần từ nhỏ đã mắc chứng mù mặt, có lúc cùng đồng liêu gặp thoáng qua, lại không nhớ hắn tên họ là gì, vì tránh đồng liêu hiểu lầm, thần mới đeo mặt nạ trở thành người kì dị. Nhưng ngày ấy ở trên đàn tế, công chúa điện hạ với thần có ân cứu mạng, vì vậy không dám quên.”

Cho dù trước kia mấy lần thấy qua Lý Tâm Ngọc, trong đầu Hạ Tri Thu cũng không lưu lại ấn tượng quá sâu. Nhưng ngày ấy trên đàn tế, Lý Tâm Ngọc hăng hái đứng ra, dăm ba câu đã tha tội chết cho hắn. Người ở chỗ đó nhiều như vậy, chỉ có một mình nàng biện giải cho mình. Một khắc kia, trong mắt Hạ Tri Thu nàng bỗng nhiên trở nên rõ ràng, hình như những người khác đều là cùng một gương mặt, chỉ có một mình nàng là sáng rõ, không giống người thường. Từ đó, hắn không dám quên mất dung nhan của nàng.

Mặc kệ thế nào, có thể được người như Hạ Tri Thu nhớ kỹ vẫn là rất vui vẻ. Lý Tâm Ngọc sai người đem lên trà bánh, đối với Hạ Tri Thu cười nói: “Hạ đại nhân là khách ít đến, mời ngồi.”

Hạ Tri Thu lại lần nữa khom mình hành lễ, tiếng nói lành lạnh đáp: “Thần không dám ngồi, lần này đến đây, là để tạ ơn cứu mạng của công chúa điện hạ.” Bùi Mạc ôm cánh tay, lạnh nhạt nhìn hắn. Hạ Tri Thu trực tiếp lờ đi địch ý trong ánh mắt Bùi Mạc, ung dung bình tĩnh từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ cổ hình chữ nhật, hai tay trình lên nói: “Một phần lễ mọn, nhưng có thể tiêu tai tị nạn, công chúa xin vui lòng nhận cho.”

Một màn quen thuộc này làm Lý Tâm Ngọc không khỏi nghĩ đến kiếp trước. Mặc dù thời gian có chênh lệch, nhân vật liên quan đến cũng có khác nhau, nhưng nàng tình cờ cứu Hạ Tri Thu, lại bình thường giống như kiếp trước. Có thể thấy vận mệnh đang liều mạng ngoan cố muốn trở lại quỹ đạo vốn có.

Lý Tâm Ngọc một bên than thở, một bên nhận lấy hộp gỗ cung tỳ trình lên, hỏi: “Để bản cung đoán xem, đồ vật Hạ đại nhân muốn đưa bản cung, là một vòng dây đỏ xuyên hai kim linh?”

Hạ Tri Thu ngồi thẳng lên, trong giọng nói mang theo vẻ kinh dị rõ ràng: “Kim linh kia là vật tổ truyền, được cung phụng trong quan tinh lâu chưa bao giờ để người lạ thấy, công chúa làm thế nào biết được?”

“Nói như vậy, là bản cung đoán trúng?” Lý Tâm Ngọc cười mở hộp gỗ, lại có một chút sửng sốt. Trong hộp gỗ là một khối bảo ngọc đỏ rực êm dịu, dùng kim tuyến xuyên qua, cũng không phải vòng tay kim linh quen thuộc kiếp trước. Bùi Mạc bên cạnh khóe miệng khẽ cong, Lý Tâm Ngọc có chút lúng túng cười cười: “Ngọc? Ngọc cũng rất tốt, Hạ đại nhân phí tâm.”

“Không dối gạt điện hạ, thần vốn nên đem kim linh tặng cho công chúa, thế nhưng mấy tháng trước không biết xảy ra chuyện gì, kim linh đột nhiên rơi xuống đất vỡ vụn, lại không hàn gắn được…”

“Mấy tháng trước?” Lý Tâm Ngọc nhạy bén bắt được then chốt, hỏi tới: “Ngươi có nhớ rõ ngày mấy tháng mấy?”

Hạ Tri Thu suy nghĩ trong khoảnh khắc, đáp: “Hẳn là ngày mười bảy tháng tám, giờ ngọ.”

Tám tháng ngày mười bảy, giờ ngọ... Ngày đó nàng trùng sinh trở về. Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy? Hay là nên nói trong sương mờ ắt có số trời? Lý Tâm Ngọc thần sắc phức tạp khép lại hộp, cười nói: “Từ chối thì bất kính, bản cung nhận. Nhưng bản cung nhất thời cũng không chuẩn bị cái gì đáp lễ…”

Nói, nàng nhìn qua cung tỳ bên cạnh: “Hồng Thược, đi đến đầu giường kia đem ngân túi thơm lấy đến, đưa cho Hạ đại nhân.”

Hồng Thược rất nhanh mang tới ngân túi thơm bọc trong lụa đỏ, đưa đến trong tay Hạ Tri Thu. Hạ Tri Thu hai tay nhận lấy, lại lần nữa bái tạ, đứng lên nói: “Quấy rầy lâu ngày, thần xin cáo lui.”

Hắn bước qua cửa trước hai bước, tựa như lại nghĩ đến thứ gì, chợt dừng bước, quay đầu lại nói: “Thần có một chuyện, liên quan đến an nguy của bệ hạ, cam đoan đúng sự thực muốn bẩm báo cho công chúa.”

Lý Tâm Ngọc đem hộp gỗ để qua bên cạnh, nói: “Xin mời nói.”

Hạ Tri Thu đáp: “Ngày ấy ở trước Trường Lạc môn, thần thấy trên đan dược kia có mùi hương khác thường, hương vị kia lại hết sức quen thuộc, là ta từng thấy qua ở đội buôn lạc đà tây vực, chính là bích lạc tử hương.”

Nghe hắn nói, ánh mắt Bùi Mạc trở nên sắc bén lên. Lý Tâm Ngọc cũng ngưng lại tươi cười, nghiêm mặt nói: “Hương khí có độc?”

“Bích lạc tử hương không độc, lại có công hiệu an thần, thường được dùng làm dược liệu quý báu. Nhưng không thể ăn nhiều, dùng quá liều ngược lại sẽ khiến tâm mạch ngưng trệ không thông, tuy không đến mức giảm thọ, nhưng một khi uống quá nhiều thì u buồn giận dữ, nhẹ thì dẫn đến liệt nửa người, nặng thì…” Hạ Tri Thu dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Nặng thì dẫn đến đột tử.”

Lý Tâm Ngọc chậm rãi đứng dậy, âm thanh trầm thấp: “Ngươi chắc chắn?”

Hạ Tri Thu yên ổn lắc đầu: “Đan dược kia chỉ ở trong tay thần một khoảnh khắc, thần cũng không nắm chắc đầy đủ, cũng không có chứng cứ, chỉ có thể tới trước báo cho công chúa biết.”

Lý Tâm Ngọc cùng Bùi Mạc liếc mắt nhìn nhau, hai miệng một lời hô: “Ngô Hoài Nghĩa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play