Lý Tâm Ngọc mặt đầy lo lắng, chỉ huy ngự y kiểm
tra thương thế cho hoàng đế cùng thái tử. Nữ hầu vệ Bạch Linh cũng bị
thương rất nặng, y phục lẫn da thịt phía sau lưng đều bị phỏng cùng va
đập, máu tươi nhễ nhại, cũng may ngự y nói cũng không ảnh hưởng đến tính mạng. Đợi đến khi tình hình đã ổn định, nàng mới phát hiện văn võ bá
quan hoặc ít hoặc nhiều đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Hạ Tri Thu.
Thái tử Lý Tấn tìm được đường sống từ trong chỗ chết, lại vừa sợ vừa giận,
nghe thấy được đám quan gia nghị luận lại càng thêm lửa giận, chợt quát
lên: “Hạ Tri Thu mưu hại phụ hoàng, người đâu? Bắt hắn cho ta!”
Ngự lâm quân nghe lệnh, nhất tề đem hai tay Hạ Tri Thu bắt chéo sau lưng,
đè áp hắn xuống bãi tế đầy đất. Hạ Tri Thu vốn là người quái gở, đột
nhiên gặp đại nạn, mà ngay cả một câu biện giải cũng không có, mặc cho
ngự lâm quân thô bạo đè hắn trên mặt đất, y phục trắng nõn nhiễm tro
đen, mặt nạ quỷ bị lột ra, lộ ra một khuôn mày thanh mắt đẹp. Lý Tâm
Ngọc chưa bao giờ nghĩ đến dưới tình huống như thế, nhìn thấy khuôn mặt
thật của Hạ Tri Thu.
Hắn có khuôn mặt trẻ tuổi sạch sẽ, nhìn qua cũng mới hơn hai mươi, con
ngươi đạm màu nâu rất có phong thái dị tộc, lộ ra thái độ lành lạnh xa
cách. Hắn cứ như vậy mở mắt nhìn, không đau khổ không vui, như là con
nai dịu ngoan vô hại trong rừng.
“Chờ đã!”
Lý Tâm Ngọc đứng dậy, đem thân mình ngăn cản ngự lâm quân đang giữ Hạ Tri
Thu: “Hạ đại nhân chính trực trung thành, cũng không cùng người khác kết thù kết oán. Bản cung dùng thân phận Tương Dương công chúa đảm bảo, Hạ
Tri Thu tuyệt đối không có dị tâm! Khẩn cầu phụ hoàng và hoàng huynh xét rõ!”
Lý Tâm
Ngọc luôn luôn không hỏi thế sự, đây là lần đầu tiên nàng nhúng tay vào
chuyện triều dã. Trong lúc nhất thời, Lý Tấn và Bùi Mạc đồng thời nhìn
về phía nàng, thần sắc khác nhau.
“Tâm nhi, lễ tế tự là do Hạ Tri Thu chưởng quản, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, cùng hắn không khỏi có liên quan!”
Lý Tấn nắm chặt hai tay, cổ hơi nghiêng nổi gân xanh, cơn giận còn sót lại nói: “Muội muội đừng thấy trông hắn tuấn tú, liền sinh ra thiên vị, đến cả tính mạng phụ hoàng cùng huynh trưởng cũng không quan tâm!”
Lý Tấn dưới cơn nóng giận khó tránh khỏi nói ra lời khó nghe, dù vậy Lý
Tâm Ngọc vẫn có chút bi thương. Mặc kệ là lúc nào, nàng thủy chung đều
đem sự an toàn của người nhà đặt ở vị trí đầu não, vừa rồi nếu không
phải Bùi Mạc đúng lúc đem nàng kéo ra, nàng chắc chắn sẽ dũng cảm quên
mình nhào tới bảo vệ phụ hoàng huynh trưởng, mà cũng không phải như ca
ca nói, vì sắc đẹp có thể thiên vị người ngoài. Viền mắt nàng có chút
chua xót, khóe miệng lại treo lên nụ cười bất cần đời, kiêu căng đáp:
“Hoàng huynh nói không sai. Tục ngữ nói “tướng do tâm sinh”, bản cung
tin mặt mũi Hạ đại nhân sáng sủa, tâm nhãn cũng nhất định sạch sẽ lương
thiện.”
Vừa rồi khi lời ra khỏi miệng, Lý Tấn đã có chút ăn năn, nhưng thấy Lý Tâm Ngọc lần này trông mặt mà bắt hình dong, lập tức lại vừa bực mình vừa buồn
cười đáp: “Tâm nhi, muội quả thực không phân phải trái, trong mắt chỉ có đẹp xấu.”
Lý Tâm Ngọc mở to mắt, làm ra bộ dáng sợ hãi đáp: “Phụ hoàng, đại đỉnh bị nổ, sợ là mẫu hậu đã mất muốn chúng ta nhìn rõ…”
Lý Tấn hỏi: “Nhìn rõ cái gì?”
Lý Tâm Ngọc vô tội nói: “Nhìn rõ năm đó mẫu hậu bị ám sát, có oan tình
khác nha.” Nói xong, lại rất nhanh che miệng mình, một bộ dáng hối hận
mình nói sai. Nhưng dưới đài đã có tiếng gió, đám quan lại ồ lên, hướng
gió trong nháy mắt chuyển từ chuyện Hạ Tri Thu mưu phản đến thế lực thần bí loạn thần. Đại đỉnh đồng đen trong lễ tế tự nứt ra, chúng quan đều
nghi hoặc: Chuyện Uyển hoàng hậu bị ám sát nghịch tặc không phải đã đền
tội rồi sao? Chẳng lẽ đúng như công chúa nói, việc này có ẩn tình khác?
Dưới đài nghị luận hỗn loạn, Lý Thường Niên trên cánh tay quấn băng vải, cố
gắng chống thân thể đứng lên. Tầm mắt hắn đục ngầu mệt mỏi rơi vào đàn
tế cùng đại đỉnh, rất lâu sau mới khàn giọng thở dài nói: “Mà thôi mà
thôi, hơn phân nửa là thê tử ta oán trẫm không có năng lực, dưới hoàng
tuyền đợi lâu không có người làm bạn, muốn ta đi cùng! Chiêu hồn lễ dừng ở đây đi, nể tình mặt mũi của công chúa, lần này không truy cứu Hạ
khanh tội chết, phạt thái sử lệnh Hạ Tri Thu một năm bổng lộc, giáng
chức xuống một cấp.”
Nói xong, hắn tập tễnh bước đi, cả người dường như già đi không ít, hướng
dưới đàn tế phất tay một cái nói: “Trẫm mệt mỏi rồi, các khanh lui ra.”
Lý Tâm Ngọc và Lý Tấn khom mình, hành lễ hô: “Cung tiễn phụ hoàng.” Dưới
đài đủ loại quan lại dập đầu: “Cung tiễn bệ hạ.” Một hồi thanh thế chiêu hồn nghi thức, tàn lửa đầy đất bừa bãi qua loa xong việc. Hôm nay mặc
dù mọi người chưa từng chỉ ra, nhưng trong lòng lại biết rõ ràng, đồng
đen đại đỉnh nổ là một chuyện, sợ là còn kéo ra một màn đấu đá...
Trên đường trở về Thanh Hoan điện, Lý Tâm Ngọc nằm sấp trên tay vịn liễn xa, chớp mắt nhìn Bùi Mạc chẳng ừ chẳng hử, hỏi: “Tiểu Bùi Mạc, ngươi vẫn
khỏe chứ? Vừa rồi lúc đỉnh đồng đen phát nổ, mảnh vụn rơi xuống không ít trên lưng ngươi, có bị thương không?”
Nói đến đây, nàng nghĩ tới lần trước Bùi Mạc bị thương trên đấu thú tràng
còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, không khỏi càng thêm lo lắng. Con ngươi Bùi Mạc phản chiếu cảnh Trường An phủ tuyết, càng lộ vẻ lành lạnh, trầm mặc đáp: “Ta không sao.”
Bùi Mạc chính là như vậy, dù có muôn vàn nỗi lòng, ở trước mặt Lý Tâm Ngọc, lại vĩnh viễn là thiếu niên chưa trưởng thành, mừng giận đều viết ở
trong mắt. Lý Tâm Ngọc đáp: “Tiểu Bùi Mạc, ngươi nói chuyện với ta một
chút nha. Bạch Linh hộ giá bị trọng thương, trở về Thanh Hoan điện an
dưỡng trước, hiện tại chỉ có ngươi bồi ở bên cạnh ta, ngươi nếu như
không mở miệng, ta lại buồn muốn chết.”
Tầm mắt Bùi Mạc nhìn linh lung bảo tháp, mấp máy môi, lại ngậm miệng. Lý
Tâm Ngọc lệnh cho thị nô dừng liễn xa hạ kiệu, chính mình mang ủng bước
xuống, cùng Bùi Mạc sóng vai mà đi, âm thanh mềm nhũn nói: “Chuyện hôm
nay, ngươi cảm thấy là thiên tai hay là nhân họa? Bản cung hiện tại ở
trong lòng vẫn còn sợ, nếu là nhân họa, vậy cũng quá đáng sợ, ngay cả
thiên tử cũng dám ra tay, lỡ như mục tiêu kế tiếp là bản cung thì làm
sao bây giờ…”
“Có ta ở đây, công chúa không cần sợ.” Lời vừa nói ra, Bùi Mạc chợt mở
miệng. Hắn chính là đang ăn giấm, còn muốn giận dỗi, kết quả Lý Tâm Ngọc tỏ vẻ đáng thương, chính mình liền mềm lòng đến lộn xộn. Rốt cuộc cũng
không đành lòng ngoan tâm, hắn thẳng thắn vứt bỏ giận dỗi, trầm giọng
nói: “Có lẽ mục tiêu của đối phương cũng không phải là hoàng đế, mà là
Hạ Tri Thu.”
Thực sự là một câu đánh thức người trong mộng, Lý Tâm Ngọc hồi tưởng cảnh
tượng vừa rồi dưới đàn tế, có người cố ý đem đề tài dẫn dắt theo hướng
“Hạ Tri Thu mưu hại thiên tử”, xác thực khả nghi...
“Thế nhưng Hạ Tri Thu thứ nhất không kết bè kết cánh, thứ hai không kết giao quyền quý thân hào, tính cách quái gở hướng nội, toàn tâm toàn ý chỉ
nghiên cứu thiên văn lịch pháp, tinh tượng bói toán, tự nhiên không có
cơ hội đắc tội chính đảng, hãm hại hắn có gì tốt?”
Nghe thấy Lý Tâm Ngọc đặt câu hỏi, Bùi Mạc ôm kiếm nói giễu: “Quan trường
hắc ám, công chúa không phải là lần đầu tiên biết. Có đôi khi bọn họ hãm hại đồng liêu cũng không cần phải có thâm thù đại hận gì, chỉ một câu
nói không dễ nghe, một chuyện nhỏ cãi vã, đều có thể dẫn tới họa sát
thân. Huống chi Hạ Tri Thu ngu dốt cổ hủ, lại càng không thân thiết, có
lẽ đã sớm gây thù hằn vô số.” Lúc nhắc tới cái tên Hạ Tri Thu này, ánh
mắt hắn luôn luôn mát lạnh, mang theo ghét bỏ.
“Ngươi không thích hắn?” Lý Tâm Ngọc đi mau hai bước, quay người lại đem hai
tay chắp sau lưng, bước lùi đi, tay áo trắng thuần cùng dây cột tóc cơ
hồ cùng tuyết trắng mịt mùng hòa làm một thể. Nàng nhìn Bùi Mạc cười
nói: “Cũng có thể nói, ngươi không thích ta cứu hắn?”
“Tuyết lại rơi rồi.” Bùi Mạc thử nói sang chuyện khác.
“Ngươi nói thật đi, có phải thế không?” Lý Tâm Ngọc cũng không bị lừa, rất có
khí thế truy cứu đến cùng, chống nạnh nói: “Ngươi và ta là người cùng
một chiến tuyến, không cho ngươi nói dối bản cung, không cho ngươi ngậm
miệng giấu giếm!”
“Ta đã từng…” Dừng một chút, Bùi Mạc di chuyển tầm mắt, thản nhiên nói:
“Lúc trước ở Bích Lạc cung nô lệ doanh, sau khi ta được người cứu, trong lòng vẫn còn nghi vấn, cũng nghĩ đến người mang theo mục đích không tốt mới tới gần ta, thí dụ như... nuôi dưỡng nam sủng các loại. Sau đó lúc
thái tử điện hạ làm khó dễ ta, công chúa lại đứng ra giúp ta giải nạn,
ta mới dần dần yên tâm, trong lòng rất là vui vẻ, bởi vì công chúa đối
với ta là thực sự tốt.”
Hắn thình lình bộc bạch tâm tư, Lý Tâm Ngọc sững sờ trong chớp mắt, có một
luồng nước ấm chua ngọt trong lòng tràn ra. Trầm ngâm trong khoảnh khắc, Bùi Mạc tự giễu cười: “Nhưng ta hôm nay mới biết, hóa ra điện hạ không
chỉ đối tốt với một mình ta, phàm là nam tử tướng mạo xuất sắc, công
chúa đều có tâm sinh lòng trắc ẩn. Thịnh An như vậy, Hạ Tri Thu cũng là
như thế, ta cùng bọn họ không có gì khác biệt.”
Dòng nước ấm kia còn chưa kịp trào ra, nàng lại tựa như ngã vào hầm lạnh,
đông cứng thành băng. Lý Tâm Ngọc chợt có chút khó chịu, trước đây nhìn
Bùi Mạc ghen chỉ cảm thấy thú vị, bây giờ nhìn hắn hao tổn tinh thần,
lại khó chịu muôn phần. Ghen, đã nói lên hắn quan tâm nàng. Quan tâm
nàng, đã nói lên hắn động tình... Động tình a... Thật không biết đây là
trời cao ban tặng, hay là do vận mệnh nguyền rủa, vòng vòng vo vo, lại
trở về chỗ cũ.
Lý Tâm Ngọc tướng mạo mỹ lệ, thân phận tôn quý, từ nhỏ chính là sống trong niềm hâm mộ ngưỡng vọng của người khác mà lớn lên, có được mọi thứ quá
dễ dàng, sẽ không biết thế nào là quý trọng; thế nào là nhận được một
tình yêu bình đẳng; làm sao để giống như một cô nương bình thường chiếu
cố tình lang?
Vấn đề này, nàng suy nghĩ hai đời cũng không thể hiểu được. Nàng không biết nên làm thế nào để trấn an Bùi Mạc, hình như lúc này làm cái gì cũng
đều là dư thừa, nói cái gì cũng đều giống như là trêu chọc, nhưng nội
tâm của nàng sôi trào, khó dằn nổi muốn nói ra chút gì đó. Từ sau chuyện kim kê trâm kia, nàng mắc nợ Bùi Mạc quá nhiều, không đành để hắn thất
vọng khi gặp lại.
“Sao lại nói ngươi cùng bọn họ giống nhau?”
Ngày đông gió lớn phất qua tường cung lạnh lẽo, phất qua dây cột tóc cùng
mái tóc dài của Lý Tâm Ngọc. Nàng nghiêm túc nhìn Bùi Mạc, không mang
theo một tia ngả ngớn, nghiêm túc nói: "Ít nhất, ít nhất hiện tại người ở bên cạnh bản cung chính là ngươi, mà không phải bọn họ a.”
Bùi Mạc mâu quang lóe ra, bước về phía trước một bước hỏi: “Lời này của công chúa là có ý gì?”
“Không có gì.”
Lý Tâm Ngọc xoay người, để lại cho Bùi Mạc một bóng lưng thanh lệ, đáp:
“Thịnh An là người thái tử ca ca đưa tới, ta không tiện cự tuyệt; Hạ Tri Thu coi ta như tri kỷ…” Còn chưa có nói xong, Bùi Mạc vô tình vạch trần nàng: “Hắn ngay cả gương mặt người cũng không nhớ, khi nào thì coi
người là tri kỷ ?”
“...”
Cũng không thể nói là chuyện cũ trước kia? Kiếp trước sau cung biến, cũng
không biết Hạ Tri Thu thế nào? Tiếp tục ở thái sử cục làm quan, hay là
từ quan về quê ở ẩn? Lý Tâm Ngọc dùng đầu ngón chân đá đá vào tường cung đọng tuyết, đáp: “Nói chung, Hạ Tri Thu bị vu cáo hãm hại, làm ta nhớ
tới người bị vu cáo hãm hại ám sát hoàng hậu năm đó - Bùi Hồ An, cũng là phụ thân của ngươi, vì vậy không thể ngồi coi mặc kệ. Nhưng nếu ta tuỳ
tiện cứu Hạ Tri Thu, sợ là sẽ khiến kẻ địch trong bóng tối ghi hận, do
đó rước lấy họa sát thân, dưới tình thế cấp bách, mới làm bộ dựa theo
hoàng huynh nói, là do thương tiếc tướng mạo Hạ Tri Thu mới cứu hắn. Như vậy cho dù ta giúp Hạ Tri Thu, kẻ địch trong bóng tối chắc chắn sẽ cho
rằng ta là kẻ ngốc ham mỹ sắc, chưa đủ gây sợ hãi.”
Bùi Mạc thần sắc hơi đình trệ hình như nghĩ ra cái gì, Lý Tâm Ngọc quay đầu lại, xinh đẹp cười nói: “Huống chi, Hạ Tri Thu không biết võ công,
không như ngươi thông minh, cũng không dễ nhìn như ngươi. Trong mắt bản
cung, ngươi hơn hắn rất nhiều.”
Bùi Mạc rõ ràng ngẩn người, lập tức cúi đầu, bước chân nhanh hơn bình thường đi đến.
“Aiz, ngươi chậm một chút!” Lý Tâm Ngọc chạy chậm đuổi theo, phát hiện khóe
miệng Bùi Mạc không kiềm được giơ lên, mới biết tiểu tử này là đang vụng trộm vui vẻ. Trong một cái chớp mắt, dường như sự việc ngoài ý muốn
cùng kinh hoảng trên đàn tế đều bị gió nhẹ nhàng cuốn đi. Lý Tâm Ngọc
cũng tươi cười, hỏi: “Tiểu Bùi Mạc, ngươi đang cười sao?”
Bùi Mạc nhanh chóng thu lại tươi cười, bình tĩnh nói: “Không có.”
“Ngươi chính là đang cười.”
“Không có.” Hắn một thân bạch y, cầm trong tay ô sao bảo kiếm, bước đi nhanh
trong làn tuyết mỏng rả rích, khóe miệng cong lên một đường nhẹ nhàng,
ấm áp mà lại tự nhiên. Mà xa xa ở trong góc đình viện thành Trường An,
một tràng gió bão khác đang nổi lên.
“Ngu xuẩn! Hôm nay đàn tế gặp nạn, Hạ Tri Thu lẽ ra là tử tội, nửa đường lại để mặt nạ rơi xuống, khơi dậy bản tính ham nam sắc của Tương Dương công chúa! Nàng dăm ba câu liền thay đổi hướng gió, đem lực chú ý của mọi
người dẫn đến nghi án bốn năm trước, tình thế với chúng ta bất lợi.”
Trong bóng tối, nam nhân phẫn nộ phất tay áo, lạnh lùng nói: “Hôm nay lỡ tay, sau này sợ là khó có cơ hội loại bỏ tên họ Hạ.”
Một thích khách áo đen ôm quyền nói: “Chủ công, nghe nói Tương Dương công
chúa gần đây canh chừng Ngô Hoài Nghĩa rất chặt, còn từng bức bách Ngô
Hoài Nghĩa đổi phương thuốc luyện đan dược, chắc hẳn là đã bắt đầu sinh
nghi.”
“Nàng? Nàng và thái tử cùng một giuộc, đều là những kẻ không có đầu óc.”
Toàn thân nam nhân ngồi trên ghế gỗ lim, suy nghĩ rất lâu, mới âm trầm nói:
“Nhưng mà nàng đã làm lỡ kế hoạch của ta, tất nhiên phải có lưu ý.”
“Nhưng muốn thuộc hạ trong bóng tối hạ độc…”
“Không, không thể nóng vội. Hôm nay xảy ra chuyện của Hạ Tri Thu, chúng ta có
thể dùng ba chữ “ngoài ý muốn” qua loa tắc trách, nhưng nếu ngay sau đó
Tương Dương công chúa bị ngộ hại, hai cọc sự kiện kết hợp cùng một chỗ,
như thế nào cũng không thể coi là trùng hợp. Không vội, chờ trận gió này qua đi, lại nghĩ biện pháp loại bỏ bọn họ.”
Tia sáng theo khe hở khung cửa sổ len vào phòng, chiếu vào trên mắt nam
nhân hung ác nham hiểm. Hắn chậm rãi nói: “Còn có, chuyện đan dược phải
xử lý sạch sẽ cho ta, không thể lưu lại dấu vết nào!”
“Vâng.” Hắc y nhân nhận lệnh mà làm. Nam nhân hình như nhớ ra cái gì đó, suy
ngẫm nói: “Đúng rồi, thiếu niên thị vệ hôm nay nhảy vào đài tế cứu Tương Dương công chúa nhìn rất quen mắt, ta hình như đã thấy qua hắn ở đâu…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT