Vì Charlotte bảo có việc phải làm ở phòng khách trước nên Tessa tự tới phòng ăn. Khi vừa tới đó trong tâm trạng rất ư tự hào vì không lạc đường, cô thấy Will đang đứng trên tủ và gắn gì đó lên trần. Jem ngồi trên ghế và ngước nhìn Will với vẻ ngờ vực. “Bồ làm vỡ là xong chuyện đó nhá,” anh nói và nghiêng đầu khi thấy Tessa. “Chào em,” Nhìn theo ánh mắt cô, anh mỉm cười. “Anh treo đèn khí bị lệch nên Will giúp chỉnh lại.”

Tessa không thấy cái đèn khí bị sao, nhưng trước khi cô kịp nhận xét, Jessamine đã bước vào phòng và lườm Will. “Thật sao? Anh bảo Thomas làm không được à? Một quý ông không cần…”

“Máu dính trên tay áo em hả, Jessie?”Will liếc xuống hỏi.

Jessamine cau mặt. Không nói thêm lời nào, cô nàng quay gót đi tới cuối bàn, ngồi phịch xuống và nhìn thẳng.

“Có chuyện xảy ra lúc em và Jessamine ra ngoài à?” Jem thực sự lo lắng, Khi anh quay đầu nhìn Tessa, cô thấy ánh xanh lam lóe lên trên hõm cổ anh.

Jessamine hốt hoảng nhìn Tessa. “Không.” Tessa nói. “Chẳng có gì cả…”

“Anh làm được rồi!” Henry ngạo nghễ vào phòng, cầm gì đó trong tay. Nó giống một ống đồng có nút đen ở cạnh. “Các em không nghĩ anh làm được, đúng không?”

Will thôi chỉnh cái đèn khí nữa và liếc Henry. “Anh có biết là chẳng ai hiểu anh nó gì không?”

“Mát Lân Tinh của anh hoạt động rồi.” Henry tự hào giơ vật kia lên. “Nó giống đèn phù thủy nhưng sáng gấp năm lần. Chỉ cần ấn nút và em sẽ thấy một luồng sáng chưa bao giờ tưởng tượng nổi.”

Im lặng. “Vậy,” cuối cùng Will lên tiếng, “nó là đèn phù thủy rất rất sáng ạ?”

“Chính xác,” Henry đáp.

“Và nó rất hữu dụng?” Jem hỏi. “Sau cùng, đèn phù thủy chỉ để chiếu sáng. Nó có nguy hiểm gì đâu…”

“Đợi tới khi em nhìn thấy đi!” Henry trả lời. Anh giơ vật kia lên. “Xem này.”

Will định phản đối, nhưng đã quá muộn; Henry đã ấn nút. Có một luồng sáng chói mắt và tiếng ù ù vang lên, và căn phòng chìm trong bóng tối. Tessa kêu lên vì bất ngờ, còn Jem khẽ cười.

“Em bị mù rồi à?” giọng Will trôi trong bóng tối, nhuốm chút bực bội. “Em không vui nếu anh làm mù mắt em đâu, Henry.”

“Không.” Henry có vẻ lo lắng. “Không, cái Máy Lân Tinh hình như… Ờ, nó dường như đã hút sạch ánh sáng của cả phòng.”

“Đáng ra nó không được làm thế?” Jem vẫn hòa nhã như bình thường.

“Ờ,” Henry nói, “không.”

Will lầm bầm gì đó. Tessa không nghe ra, nhưng chắc chắn cô có nghe được “Henry” và “ngu ngốc”. Một lát sau có một tiếng vỡ lớn.

“Will!” Ai đó hốt hoảng ré lên. Ánh sáng rực rỡ tràn ngập căn phòng, thấy Tessa chớp mắt mất một lúc. Charlotte đứng ở cửa, cầm đèn phù thủy trong tay, còn Will đang nằm dưới chân chị cùng đống mảnh sành vỡ từ tủ rơi xuống. “Cái quái gì…”

“Em đang cố sửa đèn khí,” Will bực bội nói, ngồi thẳng dậy và phủi những mảnh vỡ bám trên áo.

“Thomas có thể làm được cơ mà. Và giờ em đã làm vỡ nửa số đĩa rồi đấy.”

“Và chủ yếu là nhờ anh chồng ngu ngốc của chị.” Will nhìn xuống mình. “Em nghĩ em đã bị gẫy gì rồi. Cảm giác đau khó chịu quá.”

“Chị thấy em vẫn bình thường.” Charlotte dửng dưng. “Đứng dậy. Chắc hôm nay chúng ta phải thắp đèn phù thủy mà ăn cơm rồi.”

Jessamine ở mãi cuối bàn, khịt mũi. Đó là tiếng động đầu tiên của cô nàng kể từ lúc Will hỏi cô nàng về vết máu trên ống tay áo. “Em ghét đèn phù thủy. Nó khiến da em trông xanh xao.”

Dù Jessamine trông xanh thật nhưng Tessa lại thích đèn phù thủy. Nó tạo ra thứ ánh sáng trắng bao phủ mọi thứ và khiến đến đậu và hành cũng lãng mạn và bí ẩn. Khi cô dùng dao cắt miếng nem cuộn, cô không thể không nghĩ tới căn hộ nhỏ ở Manhattan, nơi cô, anh trai và dì đã ăn những bữa tối đạm bạc quanh chiếc bàn đơn sơ dưới ánh sáng của vài cây nến. Dì Harriet luôn giữ mọi thứ sạch như lau như li, từ bộ rèm ren trắng ở cửa sổ trước tới cái ấm bằng đồng sáng bóng trên bếp. Dì luôn bảo cháu có càng ít, cháu càng cẩn thận hơn với những thứ cháu có. Tessa tự hỏi liệu các Thợ Săn Bóng Tối có cẩn thận với mọi thứ họ có không?

Charlotte và Henry đang bàn về những thông tin moi được từ Mortmain; Jem và Will dỏng tai nghe trong khi Jessamine lơ đãng nhìn cửa sổ. Jem có vẻ đặc biệt hứng thú với miêu tả về nhà của Mortmain, với những đồ thủ công từ khắp nơi trên thế giới. “Em bảo rồi mà,” anh nói. “Đài Loan. Tất cả dân nước đó đều nghĩ họ là những con người quan trọng. Đứng trên luật pháp.”

“Ừ,” Charlotte nói. “Ông ta cũng có thái độ đó, như thể ông ta đã quen được nghe những điều như vậy. Những người như thể dễ bị kéo vào Thế Giới Bóng Tối. Họ quen sử dụng sức mạnh và mong dễ dàng kiếm thêm sức mạnh mà không tốn chút gì. Họ không biết cái giá để có sức mạnh ở Thế Giới Ngầm đắt đến mức nào.” Cô ta quay sang nhíu mày với Will và Jessamine, người có vẻ đang mải cãi nhau đôm đốp. “Hai em làm sao thế?”

Tessa nhân cơ hội đó để quay sang Jem, người đang ngồi bên phải cô. “Thượng Hải,” cô thì thào nói. “Nghe hay đấy chứ. Em ước được đến đó. Em thích đi du lịch lắm.”

Khi Jem cười với cô, cô thấy có gì lóe lên nơi cổ anh ta. Đó là một mặt dây chuyền bằng đá xanh sẫm. “Và em đã được đi du lịch rồi đấy. Em đã ở đây còn gì?”

“Trước đây em chỉ được biết về các vùng đất khác qua sách vở. Em biết nghe thật ngu ngốc, nhưng…”

Jessamine cắt ngang cuộc nói chuyện của họ bằng cách ném toẹt cái dĩa xuống bàn. “Charlotte,” cô nàng ré lên ra lệnh, “bảo Will để em yên đi.”

Will dựa lưng vào ghế, đôi mắt xanh lóe sáng. “Nếu em ấy nói ra lý do dính máu trên váy, em sẽ để bạn ấy yên. Jessie, để anh đoán nhé. Em tình cờ gặp một người phụ nữ nghèo khổ trong công viên không may mặc bộ váy không tiệp màu với váy của em, và em đã dùng cái dù nho nhỏ đáng yêu để cứa cổ bà ta. Anh nói đúng chứ?”

Jessamine nghiến răng. “Anh thật lố bịch.”

“Đúng thế,” Charlotte bảo cậu.

“Ý em là, em mặc màu xanh dương. Màu xanh dương hợp với mọi thứ,” Jessamine tiếp tục, “anh phải biết điều đó chứ. Thể nào quần áo của anh xấu mù.”

“Màu xanh không hợp với mọi thứ,” Will bảo. “Ví dụ, nó không ăn rơ với màu đỏ.”

“Anh có một cái áo chẹn đỏ sọc xanh đấy,” Henry xen ngang, với đĩa đậu.

“Và nếu đó không phải bằng chứng cho thấy hai màu đó không nên đi cùng nhau thì anh chịu rồi.”

“Will,” Charlotte nạt. “không được ăn nói với Henry thế. Henry…”

Henry ngẩng đầu. “Ừ?”

Charlotte thở dài. “Anh đang ăn đậu trong đĩa của Jessamine đấy. Chú ý chút đi, ông xã.”

Khi Henry ngạc nhiên nhìn xuống, phòng ăn mở ra và Sophie bước vào. Cô ta cúi đầu, mái tóc đen sáng lên. Khi cô ta cúi xuống nói nhỏ vào tai Charlotte, ngọn đèn phủ thủy chiếu ánh sáng gay gắt lên gương mặt cô ta, khiến vết sẹo sáng như ánh bạc.

Vẻ an tâm thoáng qua gương mặt Charlotte. Một lát sau cô ta đứng dậy và vội ra khỏi phòng, chỉ dừng lại để khẽ chạm vào vai Henry.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play