Ngoài trời đã tối, và chiếc đèn của Sophie tạo
nên những cái bóng kỳ lạ nhảy nhót trên các bức tường khi cô ấy dẫn
Tessa xuống hết tầng này tới tầng khác. Những bậc thang đã cũ, hơi lõm ở giữa do hàng bao nhiêu bước chân đã mài mòn chúng. Tường bằng đá thô
nhám, những ô cửa sổ nhỏ xíu cách nhau từng quãng không cho chút ánh
sáng lọt vào cho thấy họ đã ở dưới lòng đất.
“Sophie ơi,” cuối cùng Tessa nói vì quá căng thẳng trước bóng tối và sự im
lặng, “có lẽ nào chúng ta sắp vào hầm mộ của nhà thờ không?”
Sophie cười khúc khích, và ánh sáng từ ngọn đèn tỏa lên tường khẽ rung động.
“Nơi đó từng là hầm mộ, trước khi anh Branwell sửa nó thành phòng thí
nghiệm. Anh ấy luôn ở đó nghiên cứu các món đồ chơi và làm đủ loại thí
nghiệm. Cô Branwell chưa điên là may lắm rồi.”
“Anh ấy làm gì?” Tessa suýt ngã nhào khỏi bậc thang không bằng phẳng và phải tóm lấy tường để đứng vững. Sophie có vẻ không để ý.
“Đủ loại,” Giọng Sophie vang vọng lạ thường qua những bức tường. “Chế tạo
vũ khí, bộ đồ đi săn kiểu mới cho Thợ Săn Bóng Tối. Anh ấy thích đồng
hồ, đồ cơ khí và những thứ tương tự. Cô Branwell đôi lúc nói anh ấy sẽ
yêu cô ấy hơn nếu cô ấy kêu tích tắc như đồng hồ.”
Sophie không nói gì, nhưng tấm lưng cô ấy ưỡn thẳng đầy tự hào. “Dù gì cũng
hơn em thích Will,” Tessa nói, mong sự hài hước sẽ làm tâm trạng cô gái
kia nhẹ bớt. “Cậu ta ấy à.” Sự khó chịu hiện rõ trong giọng Sophie. “Cậu ta… cậu ta xấu tính, đúng không? Làm tôi nhớ tới con trai người chủ cũ. Hắn kiêu căng hệt như cậu Herodale. Từ ngày sinh ra, hắn đều muốn gì
được đó. Và nếu không có, hắn…” tới đó, cô ấy vô thức đưa tay chạm vết
sẹo chạy từ miệng lên thái dương.
“Hắn làm sao?”
Nhưng vẻ cộc cằn của Sophie đã trở lại. “Vậy hắn sẽ ăn vạ, thế thôi” Chuyển
cây đèn sang tay kia, cô ấy nheo mắt nhìn bóng tối. “Cẩn thận nhé cô.
Cầu thang trơn trượt lắm đấy.”
Tessa tới gần tường hơn. Đá lành lạnh dưới bàn tay cô. “Chị có nghĩ nó đơn
giản vì Will là Thợ Săn Bóng Tối không?” cô hỏi. “Và họ… ờ, họ thích
nghĩ mình hơn người khác, phải không? Jessamine cũng vậy.”
“Nhưng anh Carstairs và vợ chồng Branwell không giống vậy.”
Trước khi Tessa kịp nói thêm, họ đột nhiên dừng lại tại chân cầu thang. Có
một cánh cửa gỗ sồi nặng nề gắn lưới sắt, Tessa không thấy gì qua tấm
lưới sắt ngoài bóng tối. Sophie đưa tay với thanh sắt bản rộng chạy
ngang cửa và kéo mạnh xuống.
Cánh cửa mở ra một vùng không gian rộng rãi sáng trưng, Tessa tròn mắt bước
vào; nguyên bản của nơi này đúng là hầm mộ của nhà thờ. Những hàng cột
to bè đỡ cái mái khuất trong bóng tối. Sàn nhà lát đá phiến sạm màu
phong sương; một vài được khắc chữ và Tessa đoán mình đang đứng trên
những tấm bia mộ - và xương - của những người được chôn ở nơi đây. Ở đây không có cửa sổ, và Tessa đoán nguồn ánh sáng trắng rực rỡ kia hẳn là
do đèn phù thủy tỏa xuống từ những vòng đai cố định bằng đồng thau đính
trên hàng cột. Ở giữa phòng là rất nhiều những chiếc bàn lớn bằng gỗ đặt đủ loại link kiện cơ khí - bánh răng bằng đồng và sắt; các đoạn dây
đồng dài; những chiếc cốc thủy tinh đựng chất lỏng đủ màu và một vài còn đang bốc khói hoặc mùi đắng nghét. Không khí sặc mùi sắt giống như thời tiết trước bão. Một bàn nữa vương vãi đầy những thứ vũ khí lóe sáng
dưới ánh đèn phù thủy. Có một bộ đồ đã hoàn thành phân nửa trông giống
một dạng áo giáp mắt kim loại mỏng treo trên khung dây cạnh chiếc bàn đá chất đầy chăn len dày cui.
Đằng sau cái bàn đó là Henry với Charlotte bên cạnh. Henry đang cho vợ xem
một vật trong tay - hình như là một bánh răng bằng đồng – và thì thầm.
Anh ấy choàng cái áo vải thô rộng thùng thình giống áo của cánh ngư dân
bên ngoài. Nó dính đầy đất và những chất lỏng đen đúa. Nhưng điều khiến
Tessa ngạc nhiên nhất là cách anh ấy an ủi Charlotte. Thường thì anh ấy
không có vẻ mặt này. Anh ấy trông tự tin và thẳng thắn, đôi mắt nâu lục
nhạt khi ngước nhìn Tessa rất trong sáng và kiên định.
“Gray! Sophie đưa em xuống đây đúng không? Rất tốt!”
“À vâng, cô ấy…” Tessa mở miệng và liếc nhìn ra sau, nhưng Sophie không
còn ở đó. Hẳn cô ấy đã im lặng ra cửa và trở lên tầng rồi. Tessa thấy
mình thật ngốc vì không nhận ra. “Cô ấy đưa em xuốn,” cô nói hết câu.
“Anh muốn gặp em ạ?”
“Ừ,” Henry nói. “Vợ chồng anh cần em giúp. Em có thể qua đây một lát không?”
Anh ấy ra hiệu cho cô đến bên mình và Charlotte. Khi Tessa tới, cô thấy
gương mặt Charlotte trắng bệch và mang vẻ dằn vặt, đôi lông màu đượm vẻ ủ ê. Chị nhìn Tessa, cắn môi, nhìn cái bàn phủ vải… và kéo xuống.
Tessa chớp mắt. Có phải cô tưởng tượng ra không? Nhưng không, có gì đó vừa
chuyển động - và giờ khi ở gần hơn, cô thấy trên bàn không chỉ có một
đống vải. Nó đang phủ lên gì đó xấp xỉ kích cỡ và hình dáng cơ thể
người. Cô khựng lại khi Henry nắm lấy góc vải và kéo, để lộ cái bên
dưới.
Xác cô gái kia nằm trên bàn, tay buông thõng, mái tóc nâu xỉn đổ xuống hai
vai. Đôi mắt khiến Tessa sợ sệt đã biến mất. Giờ đó là hai hốc đen sâu
hoắm trên gương mặt trắng bệch. Cái váy rẻ tiền bị cắt dọc mặt trước, để lộ bộ ngực trần. Tessa nhăn mặt nhìn đi chỗ khác - và rồi vội nhìn lại
vì shock. Dưới đó không có da, không có máu, dù ngực Miranda bị xé mở,
làn da bóc ra như vỏ cam. Bên dưới vết cắt xẻ xấu xí ấy lóe lên… ánh kim loại ư?
Tessa
tiến tới đối diện cái bàn Miranda nằm. Ở nơi đáng ra phải có máu, lớp da bị cắt rạch chỉ có hai mảnh da trắng bị kéo sang, bên dưới là lớp vỏ
kim loại. Những tấm đồng được lắp ráp khá công phu tạo nên bộ ngực, đổ
xuống dưới là một cái lồng bằng đồng dẻo tạo nên phần eo của Miranda.
Một miếng đồng hình vuông bằng cỡ nắm tay Tessa bị lấy ra khỏi giữa ngực cô gái kia, để lại một khoảng trống.
“Tessa.” Giọng Charlotte nhẹ nhàng nhưng giục giã. “Will và Jem đã tìm thấy… thi thể này trong căn nhà giam giữ em. Căn nhà đó chẳng còn gì ngoài cô gái này.”
Tessa vẫn trố mắt ra nhìn và gật đầu. “Miranda. Cô hầu gái của Chị Em Hắc Ám.”
“Em biết gì về ả không? Ả là ai? Tiểu sử thế nào?”
“Không. Không. Em nghĩ… Ả ít nói lắm, và nếu mở miệng cũng chỉ lặp lại mệnh lệnh của Hai Chị Em thôi.”
Henry móc ngón tay vào môi dưới Miranda và kéo. “Ả có cái lưỡi bằng kim loại
thô, nhưng đôi môi được tạo hình để nói, hoặc để ăn uống. Ả không có
thực quản, nên chắc cũng không có dạ dày. Miệng ả kết thúc bằng một
miếng kim loại sau răng.” Anh ấy quay đầu ả sang hai bên và nheo mắt.
“Nhưng ả là gì?” Tessa hỏi. “Một dạng cư dân Thế Giới Ngầm, hay là quỷ?”
“Không.” Henry thả hàm Miranda ra. “Ả không phải sinh vật sống. Ả là một cỗ máy
tự động. Một tạo vật cơ khí có thể cử động và có hình dáng cũng như cách di chuyển giống con người. Leonardo da Vinci đã thiết kế ra một người
máy như vậy. Em có thể thấy trong bản vẽ của ông ấy - một cỗ máy cơ khí
có thể đi đứng và quay đầu. Ông ấy là người đầu tiên đưa ra luận điểm
rằng con người chỉ là những cỗ máy phức tạp, bên trong chúng ta cũng có
các bộ phận tựa như bánh răng, pít-tông, thanh cam tạo nên cơ và da. Vậy sao các bộ phận của cơ thể không thể được thay thế bằng đồng và sắt
chứ? Sao chúng ta không thể tạo ra một con người? Nhưng cái này thì đến
Jaquet Droz và Maillardet cũng chẳng thể nghĩ ra. Một người máy cơ sinh
học thực sự, có hình dáng giống con người, có thể tự di chuyển và tự
điều hướng.” Đôi mắt anh ấy sáng lên. “Qúa tuyệt vời.”
“Henry.” Charlotte gắt. “Cái lớp da anh đang ngưỡng mộ đến từ một nơi nào đó.”
Henry áp mu bàn tay lên trán, ánh sáng vụt tắt khỏi mắt anh ấy. “Đúng… những xác chết trong tầng hầm.”
“Nhóm Tu Huynh Câm đã kiểm tra chúng. Hầu hết đều thiếu các nội tạng như tim, phổi. Một vài mất xương và sụn, thậm chí cả tóc. Có thể Chị Em Hắc Ám
đã dùng những thi thể đó để tạo nên các tạo vật cơ khí giống Miranda.”
“Và gã xà ích nữa,” Tessa nói. “Em nghĩ hắn cũng là người máy. Nhưng sao có người làm chuyện này chứ?”
“Còn chuyện này nữa,” Charlotte nói. “Đống linh kiện cơ khí trong tầng hầm
của Chị Em Hắc Ám được sản xuất bởi công ty Mortmain. Anh trai em từng
làm cho công ty đó.”
“Mortmain!” Tessa thôi không nhìn cô gái trên bàn. “Chị đã tới gặp ông ấy, đúng không? Ông ta nói gì về Nate?”
Charlotte lưỡng lự một lát và nhìn Henry. Tessa biết ánh mắt đó. Đó là kiểu khi
người ta chuẩn bị báo tin buồn. Cái nhìn cô và Nathaniel nhìn nhau khi
họ có chuyện giấu dì Harriet.
“Chị có chuyện giấu em,” cô nói. “Anh trai em đâu? Mortmain biết gì?”
Charlotte thở dài. “Mortmain có dính dáng tới thế giới huyền học. Ông ta là thành viên câu lạc bộ Xứ Quỷ. Tổ chức này được một nhóm cư dân Thế Giới Ngầm
điều hành.”
“Nhưng chuyện đó có liên quan gì tới anh trai em?”
“Anh trai em đã biết và thích câu lạc bộ đó. Anh ấy làm việc cho một ma cà
rồng tên de Quincey. Một cư dân Thế Giới Ngầm có tầm ảnh hưởng rộng. De
Quincey chính là kẻ đứng đầu câu lạc bộ Xứ Quỷ.” Charlotte có vẻ cực kỳ
chán ghét. “Có vẻ có cái tên gọi cho vị trí đó”
Đột nhiên thấy chóng mặt, Tessa lại nắm mép bàn. “Ông Chủ?”
Charlotte nhìn Henry đang cho tay vào ngực tạo vật kia. Anh lôi ra một trái tim
người còn tươi đỏ nhưng cứng và sáng như được phủ véc-ni. Xung quanh nó
là những dây đồng và dây bạc. Cứ một lát, nó lại đập một nhịp yếu ớt.
Không hiểu sao nó vẫn còn đập. “Em muốn cầm không?” Anh ấy hỏi Tessa.
“Em phải cẩn thận nhé. Những ống đồng này dẫn đi khắp cơ thể sinh vật
kia, mang dầu và những chất lỏng dễ cháy khác. Nhưng anh chưa xác định
được tất cả.
Tessa lắc đầu.
“Được rồi.” Henry có vẻ rất thất vọng. “Có cái này anh muốn xem. Nếu em nhìn
vào đây…” Anh ấy cẩn thận xoay trái tim trong những ngón tay dài, để lộ
một miếng kim loại ở phía đối diện có khắc một con dấu – một chữ Q hoa
và một d thường bên trong.
“Dấu hiệu của De Quincey,” Charlotte nói. Chị có vẻ ủ rũ. “Chị từng thấy nó
trong những bức thư hắn gửi. Hắn luôn là đồng minh của Clave, hoặc đó là chị nghĩ. Hắn đã ở đó khi Hiệp Định được kí. Hắn rất mạnh. Hắn kiểm
soát tất cả những Đứa Con của Màn Đêm thuộc khu tây thành phố. Mortmain
nói De Quincey mua những linh kiện cơ khí từ ông ta, và thế là đủ hiểu.
Có vẻ em không phải là người duy nhất trong ngôi nhà của Chị Em Hắc Ám
được huẩn bị cho Ông Chủ. Họ còn tạo ra những tạo vật cơ khí này cho
hắn.”
“Nếu ma
cà rồng đó là Ông Chủ,” Tessa chậm rãi nói, “vậy hắn là người sai Chị Em Hắc Ám bắt cóc em, và hắn là kẻ buộc Nate viết thư. Hắn phải biết anh
trai em ở đâu.”
Charlotte khẽ cười. “Em suy nghĩ đơn giản thật.”
Giọng Tessa cương quyết. “Đừng tưởng em không muốn biết Ông Chủ định làm gì
với em. Sao hắn bắt cóc và huấn luyện em. Sao hắn biết em có… có sức
mạnh. Và đừng nghĩ em không muốn trả thù nếu có thể.” Cô thở một hơi run rẩy. “Nhưng giờ em chỉ còn có anh trai. Em phải tìm ra anh ấy.”
“Chúng ta sẽ tìm ra anh ấy mà Tessa,” Charlotte nói. “Tất cả những chuyện này – Chị Em Hắc Ám, anh trai em, khả năng của em, sự dính líu của de Quincey – có liên quan mật thiết với nhau. Chúng ta chỉ chưa tìm ra những mảnh
còn thiếu mà thôi.”
“Anh rất mong chúng ta sẽ sớm tìm ra anh ta,” Henry buồn bã liếc nhìn cơ thể trên bàn. “Một ma cà rồng muốn làm gì với đám người nửa cơ khí này chứ? Anh không hiểu.”
“Chưa thôi,” Charlotte nói và hất cao cái cằm nhỏ. “Nhưng rồi anh sẽ hiểu.”
Henry ở lại trong phòng thí nghiệm kể cả khi Charlotte nói đã quá giờ ăn tối. Anh ấy bảo cần ở lại thêm năm phút rồi hờ hững đuổi họ đi trong khi
Charlotte lắc đầu.
“Phòng thí nghiệm của Henry – em chưa từng thấy gì giống vậy,” Tessa nói với
Charlotte khi họ đi được nửa cầu thang. Cô đã thở không ra hơi, nhưng
Charlotte vẫn đi nhịp nhàng và như không hề biết mệt.
“Đúng,” Charlotte buồn buồn đáp. “Henry sẽ dành cả ngày lẫn đêm ở đó nếu chị cho phép.”
Nếu chị cho phép. Từ đó khiến Tessa bất ngờ. không phải chồng mới có quyền
quyết định cái gì được phép cái gì không, và ngôi nhà của anh ta ra sao
ư? Nhiệm vụ của vợ là làm theo ước nguyện và cho anh ta bến đỗ bình yên
giữa những hỗn độn của cuộc đời. Và nơi để anh ta né đời. Nhưng Học Viện không như vậy. Nó vừa là nhà, vừa là một trường tư thục, vừa là một
trại luyện binh. Và người điều hành nó chắc chắn không phải là Henry.
Reo lên một tiếng ngạc nhiên, Charlotte dừng lại ngay trước Tessa. “Jessamine! Có chuyện gì thế này?”
Tessa ngước lên. Jessamine đứng ở đầu cầu thang, ngay ngưỡng cửa. Cô nàng vẫn mặc bộ đồ cũ, dù mái tóc, giờ là những lọn xoăn nhỏ cầu kỳ, rõ ràng đã
sẵn sàng dự bữa tối. Gương mặt cô nàng cau có khó tả.
“Đó là Will,” cô nàng nói. “Anh ấy đang làm trò lố trong phòng ăn kìa.”
Charlotte có vẻ bối rối. “Thế trò lố của cậu ấy ở đó khác với ở thư viện, trong kho vũ khí, hay bất cứ nơi nào khác thế nào?”
“Vì,” Jessamine nói như thể đã quá rõ ràng, “chúng ta phải ăn trong đó.” Cô
nàng quay người rao bước trong hành lang, đôi lúc lại liếc ra sau để
chắc chắn Tessa và Charlotte đi theo mình.
Tessa không thể không cười. “Chị như mẹ của bọn họ ấy nhỉ?”
Charlotte thở dài, “Ừ,” chị đáp. “Trừ việc họ buộc phải quý chị.”
Tessa không biết phải trả lời ra sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT