Trước khi Charlotte kịp trả lời, cánh cửa mở ra
và một cô gái mảnh mai, tóc đen, đội mũ trắng, đeo tạp dề bước vào, mang theo một khay trà và đặt lên bàn. “Sophie,” Charlotte có vẻ nhẹ nhõm
khi thấy cô gái kia. “Cảm ơn em. Đây là Gray. Cô ấy sẽ làm khách trong
bữa tối của chúng ta hôm nay.”
Sophie đứng thẳng quay sang Tessa và khẽ nhún gối. “Chào cô,” cô ta nói nhưng
cảm giác ngại ngùng khi được người khác nhún gối chào trong Tessa bay
biến sạch khi Sophie ngẩng đầu và Tessa nhìn rõ gương mặt cô gái nọ.
Đáng ra cô ấy rất xinh – đôi mắt màu nâu lục nhạt long lanh, làn da mịn
màng, đôi môi mềm mại và thanh tú – nhưng một vết sẹo trắng bệch chạy
dọc từ khóe miệng bên trái tới tận thái dương, khiến gương mặt cô ta
lệch và biến dạng như đeo một chiếc mặt nạ méo mó. Tessa cố giấu đi sự
khiếp đảm, nhưng bằng nét mặt cô gái kia, cô biết mình đã thất bại.
“Sophie,” Charlotte nói. “em có mang cái váy đỏ sậm vào đây như chị yêu cầu
không? Em phủi bụi rồi giúp Gray mặc nhé?” Chị quay sang Tessa khi người hầu gái gật đầu và tới tủ đựng đồ. “Chị mạn phép mang chiếc váy cũ của
Jessamine cho em. Bộ đồ em mặc bị hỏng rồi.”
“Cảm ơn chị,” Tessa ngại ngùng nói. Cô ghét phải nhận ân huệ của người khác. Hai Chị Em đã giả bộ giúp cô, và xem chuyện đã ra sao đấy!
“Gray.” Charlotte nghiêm túc nhìn cô. “Thợ Săn Bóng Tối và cư dân Thế Giới Ngầm không phải kẻ thù. Hiệp Định có thể hà khắc, nhưng chị biết chị có thể
tin tưởng cư dân Thế Giới Ngầm – rằng họ chính là chìa khóa giúp bọn chị chiến thắng quỷ dữ. Chị có thể làm gì để chứng minh rằng chị không lợi
dụng em không?”
“Em…” Tessa hít một hơi sâu. “Khi Chị Em Hắc Ám lần đầu nhắc tới quyền năng
của em, em nghĩ họ bị điên.” Cô nói. “Em đáp rằng những thứ đó không tồn tại. Rồi em nghĩ mình bị kẹt trong một cơn ác mộng, nơi những thứ siêu
nhiên đó tồn tại. Sau đó anh Herodale tới. Anh ấy biết làm phép, có viên đá phát sáng và em đã nghĩ, Người có thể giúp mình tới rồi. Cô ngước
nhìn Charlotte. “Nhưng có vẻ chị không biết sao em lại ra thế này, hoặc
em là ai. Và kể cả nếu chị không…”
“Có thể… em thấy khó để chấp nhận dáng vẻ thật sự của thế giới này,”
Charlotte nói. “Hầu hết con người sẽ chẳng bao giờ biết. Hầu hết không thể chấp
nhận nổi. Nhưng chị đã đọc những bức thư của em và chị biết em rất mạnh
mẽ, Gray ạ. Em đã sống sót sau những việc có thể giết chết bất cứ cô gái nào, dù cho cô ta có tới từ Thế Giới Ngầm hay không.”
“Em không được lựa chọn. Em làm vì anh mình. Nếu không họ sẽ giết anh ấy mất.”
“Vài người,” Charlotte nói, “sẽ mặc kệ. Nhưng đọc thư của em, chị biết em sẽ không bao giờ để anh mình chết.” Chị vươn người tới trước. “Em có biết
anh ấy ở đâu không? Em có cho rằng anh ấy đã chết không?”
Tessa hít một hơi dài.
“Cô Branwell!” Sophie, hiện đang dùng chải chà diềm váy màu đỏ vang ngước
lên và nói với giọng quở trách khiến Tessa ngạc nhiên. Những cuốn sách
Tessa đọc luôn nói rõ, ở vương quốc Anh này, người hầu không được phép
nhắc nhở chủ nhân của mình.
Những Charlotte chỉ tỏ vẻ hối lỗi. “Sophie là thiên thần lương thiện của
chị,” chị nói. “Chị hay hơi vô tâm. Chị chỉ nghĩ biết đâu em biết gì đó
nhưng không viết trong thư, một điều có thể cho bọn chị biết anh trai em đang ở đâu.”
Tessa lắc đầu. “Chị Em Hắc Ám bảo anh ấy bị nhốt ở nơi an toàn. Chắc anh ấy vẫn ở đó. Nhưng em không biết cách tìm anh mình.”
“Vậy cho tới lúc đó, em nên ở lại Học Viện.”
“Em không cần lòng hảo tâm của chị,” Tessa ương bướng. “Em có thể tìm một nhà trọ.”
“Chị khuyên em ở lại không phải vì lòng hảo tâm. Luật buộc bọn chị phải hỗ
trợ và giúp đỡ cư dân Thế Giới Ngầm. Kệ cho em đi sẽ là phá vỡ Hiệp Định thiêng liêng của bọn chị.”
“Và chị không đòi hỏi gì sao?” Tessa chua chát hỏi. “Chị không đòi em sử dụng… khả năng của em? Chị không muốn em Biến Hình?”
“Nếu,” Charlotte nói, “em không muốn sử dụng quyền năng, bọn chị sẽ không ép
em. Nhưng nếu em biết cách kiểm soát và sử dụng nó, bản thân em cũng
được lợi…”
“Không!” Tiếng hét của Tessa quá lớn khiến Sophie nhảy dựng lên và làm rơi bàn
chải. Charlotte liếc nhìn cô hầu gái rồi lại nhìn Tessa. Chị nói, “Tùy
em thôi, Gray. Em có thể giúp bọn chị bằng cách khác. Chị chắc chắn
những gì em biết nhiều hơn những gì em viết trong thư. Đổi lại, bọn chị
sẽ giúp em tìm anh trai mình…”
Tessa ngẩng đầu. “Thật sao?”
“Chị hứa.” Charlotte đứng dậy. Cả hai đều không đụng tới cốc trà trong khay. “Sophie, em có thể giúp Gray mặc đồ rồi xuống ăn tối chứ?”
“Ăn tối?” Sauk hi nghe hàng lô lốc thứ về Nephilim, Thế Giới Ngầm, thần
tiên, ma cà rồng và quỷ dữ, khái niệm bữa tối thật quá đỗi bình thường.
“Tất nhiên rồi. Giờ đã gần bảy giờ rồi. Em đã gặp Will; em có thể gặp những người khác. Biết đâu em sẽ tin tưởng bọn chị hơn.”
Tới đó, Charlotte gật đầu và rời phòng. Khi cánh cửa đóng lại, Tessa im
lặng lắc đầu. Dì Harriet có thể hách dịch, những vẫn không bằng một phần của Charlotte Branwell.
“Cô chủ tuy nghiêm khắc nhưng tốt bụng lắm,” Sophie nói và đặt chiếc váy
Tessa sẽ mặc lên giường. “Tôi chưa từng gặp ai tốt hơn.”
Tessa chạm vào tay váy. Đúng như Charlotte nói, nó được may bằng vải sa-tanh
màu đỏ sậm, với đường ruy băng đen viền quanh eo và diềm váy. Cô
chưatừng mặc thứ gì đẹp thế này.
“Cô có cần tôi giúp mặc váy đi ăn tối không?” Sophie hỏi. Tessa nhớ điều dì Harriet thường nói – rằng bạn có thể hiểu một người không phải qua điều bạn người đó nói, và qua cách người đó đối xử với kẻ hầu người hạ. Nếu Sophie nghĩ Charlotte tốt bụng, vậy có lẽ chị tốt thật.
Cô ngẩng đầu. “Cảm ơn Sophie.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT