Kẻ đổi dạng. Anh ta biết cô là gì. Cô nhìn theo
mà tim đập dồn khi anh ta đi ra và đóng cửa lại. Không hiểu sao Tessa
biết nếu cô lại thử mở cửa, cô sẽ thấy nó bị khóa. Chỉ có điều lần này
cô không còn muốn chạy nữa.
Đầu gối cô mất lực như đã tự dung hóa thành nước. Cô ngồi sụp xuống một chiếc ghế lớn cạnh giường.
“Anh ta nói gì với em?” Branwell hỏi và tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Chiếc váy chị mặc quá rộng so với khổ người nhỏ nhắn, và Tessa không
biết cô ta có mặt áo lót bên trong không, còn cổ tay chị nhỏ như trẻ
con.
Tessa lắc đầu và đan tay đặt lên lòng để Branwell không thấy những ngón tay đang run rẩy của cô.
Branwell tò mò nhìn cô. “Trước hết,” chị nói, “cứ gọi chị là Charlotte nhé Gray. Mọi người trong Học Viện đều gọi vậy. Thợ Săn Bóng Tối bọn chị không
coi trọng lễ tiết lắm đâu.”
Tessa gật đầu và cảm thấy hai má đỏ ửng. Thật khó đoán Charlotte bao nhiêu
tuổi; dáng người chị nhỏ nhắn nên trông có vẻ trẻ trung; nhưng vẻ quyền
uy toát ra từ chị khiến Tessa cảm thấy chị hơn tuổi cô rất nhiều, và cô
không nên gọi chị bằng tên thường gọi. Nhưng như dì Harriet nói, Nhập
gia phải…
“Charlotte,” Tessa thử gọi.
Branwell – Charlotte – mỉm cười và dựa người vào ghế. Tessa hơi ngạc nhiên khi
thấy chị có những hình xăm màu đen. Một người phụ nữ xăm mình! Dấu ấn
của chị giống của Will: ngay bên dưới phần tay áo ôm sát bàn tay trái là một hình xăm con mắt đang mở. “Thứ hai, chị đã biết một chút về em,
Theresa Gray ạ.” Chị vẫn đều đều nói như trước, nhưng đôi mắt hiền lành
lại sáng lên ánh nhìn sắc như mũi kim. “Em là người Mỹ. Em đến từ thành
phố New York tới Luân Đôn để tìm anh trai sau khi anh ta gửi cho em một
tấm vé tàu. Tên anh ta là Nathaniel.”
Tessa ngồi im. “Làm sao chị biết?”
“Chị biết Will tìm thấy em trong nhà của Chị Em Hắc Ám,” Charlotte nói. “Chị biết em đã nhắc tới một Ông Chủ nào đó sắp tới tìm em. Chị biết em
không biết Ông Chủ là ai. Và chị biết trong trận chiến với Chị Em Hắc
Ám, em đã bất tỉnh và được đưa tới đây.”
Những lời nói của Charlotte tựa như một chiếc chìa khóa hé mở cánh cửa. Đột
nhiên Tessa nhớ ra tất cả: Cô nhớ đã cùng Will chạy trong hàhn lang; nhớ cánh cửa sắt và căn phòng bết vết máu khô; nhớ bà Black, đầu bị thương
nặng, nhớ Will đã phi dao…
“Bà Black,” cô thì thầm.
“Chết rồi,” Charlotte nói. “Chết thật rồi.” Chị dựa vai vào lưng ghế, chị quá nhỏ nên chiếc ghế cao vượt lên, khiến chị trông như một đứa trẻ ngồi
trong ghế của bố mẹ.
“Còn bà Dark?”
“Trốn mất. Bọn chị đã tìm khắp nhà và khu vực lân cận, nhưng không thấy dấu vết của bà ta.”
“Khắp nhà ạ?” Giọng Tessa hơi run. “Và không ai ở đó? Không ai còn sống, hay… hay đã chết ư?”
“Bọn chị không tìm ra anh trai em, Gray ạ,”Charlotte nói. Giọng chị rất nhẹ
nhàng. “Không có trong nhà hay bất kỳ tòa nhà kế cạnh nào.”
“Chị… chị đã tìm anh ấy?” Tessa bối rối.
“Bọn chị không đi tìm anh ta,” Charlotte nói. “Nhưng bọn chị tìm thấy những bức thư của em.”
“Thư của em?”
“Những bức thư em viết nhưng chưa từng gửi cho anh trai,” Charlotte nói. “Được gấp đặt dưới đệm.”
“Chị đọc chưa?”
“Bọn chị phải đọc” Charlotte vẫn nói bằng giọng dịu dàng như cũ. “Chị xin
lỗi. Bọn chị không thường mang cư dân Thế Giới Ngầm, hay bất cứ ai không phải Thợ Săn Bóng Tối về Học Viện. Điều đó có thể khiến bọn chị gặp
họa. Bọn chị cần biết em không hề nguy hiểm.”
Tessa quay đầu sang bên. Khi biết người phụ nữ lạ mặt này đã đọc những suy
nghĩ thầm kín nhất, những mơ mộng, hi vọng và sợ hãi của cô, trong cô
dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Mắt cô cay cay, nước mắt trực trào ra và cô cố kìm lại bằng bất cứ giá nào.
“Em đang cố không khóc,” Charlotte nói. “Nếu nhìn vào vùng sáng em sẽ thấy
dễ kiềm nước mắt hơn. Thử nhìn đèn phù thủy xem nào.”
Tessa quay sang chăm chú nhìn viên đá trong tay Charlotte. Ánh sáng của nó
chiếu lên mặt cô tựa như một vầng thái dương đang lớn dần.
“Vậy,” cô nói qua cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, “vậy chị đã quyết định rằng em không hề nguy hiểm rồi chứ?”
“Có lẽ bản thân em không nguy hiểm,” Charlotte nói. “Nhưng em sở hữu khả
năng thay đổi hình dạng hiếm có. Chính vì thế mà Chị Em Hắc Ám muốn có
em. Những người khác cũng vậy.”
“Như chị?” Tessa nói. “Hạy chị định vờ rằng chị thu nhận vào Học Viện quý hóa của chị chỉ vì lòng tốt?”
Vẻ tổn thương thoáng hiện trên gương mặt Charlotte. Dù chỉ trong khoảnh
khắc nhưng nó quá rõ ràng và khiến Tessa thêm tin rằng có thể cô đã nghĩ sai về Charlotte. “Không phải vì lòng tốt,” chị nói. “Đó là thiên hướng của chị. Của bọn chị.”
Tessa bối rối.
“Có lẽ,” Charlotte nói, “sẽ tốt hơn nếu chị giải thích cho em hiểu bọn chị là gì… và bọn chị làm gì.”
“Nephilim,” Tessa nói. “Chị Em Hắc Ám đã gọi anh Herodale như vậy.” Cô chỉ vào
những dấu ấn màu đen trên tay Charlotte. “Chị cũng là một Nephilim, đúng không? Vì thế mà chị có những… những hoa văn đó?”
Charlotte gật đầu. “Chị là một Nephilim… một Thợ Săn Bóng Tối. Em có thể nói bọn chị là một… một chủng tộc người, là những con người có khả năng đặc
biệt. Bọn chị mạnh hơn và nhanh nhẹn hơn. Bọn chị có thể ẩn thân nhờ
phép che mờ. Và bọn chị rất giỏi diệt quỷ.”
“Qủy. Ý chị là… Sa-tăng hả?”
“Qủy là những sinh vật độc ác. Chúng từ rất xa tới để xâm chiếm thế giới
này. Nếu không có bọn chị ngăn cản, chúng sẽ biến thế giới này thành cát bụi và tiêu diệt mọi cư dân sống trên đó.” Giọng chị sôi nổi hơn. “Cũng như cảnh sát có nhiệm vụ bảo vệ công dân của thành phố khỏi những kẻ
ác, bọn chị có trách nhiệm bảo vệ họ khỏi lũ quỷ và những mối nguy hại
siêu nhiên khác. Khi có kẻ tội phạm nào dám làm ảnh hưởng đến Thế Giới
Bóng Tối, khi luật của bọn chị bị xâm phạm, bọn chị phải điều tra. Bọn
chị bị Luật ràng buộc phải điều tra bất cứ lời đồn nào rằng Hiệp Ước đã
bị xâm phạm. Will nói với em về cô gái đã chết tại hẻm; nhưng ngoài ra
bọn chị còn nghe được lời đồn đại về nhiều trai gái người phàm đã biến
mất trong những khu ổ chuột của thành phố. Sử dụng phép thuật để giết
người là trái Luật, và vì thế bọn chị có trách nhiệm phải điều tra.”
“Anh Herodale hình như quá trẻ để làm một cảnh sát.”
“Thợ Săn Bóng Tối trưởng thành nhanh, và Will không một mình điều tra.”
Charlotte không có vẻ muốn nói thêm về chuyện này. “Công việc của bọn
chị không chỉ dừng lại ở đó. Bọn chị phải bảo vệ Luật Hiệp Ước và giữ
gìn Hiệp Định – những điều luật đảm bảo sự bình yên trong Thế Giới
Ngầm.”
Will cũng từng sử dụng cụm từ đó. “Thế Giới Ngầm? Đó là một địa danh ạ?”
“Cư dân Thế Giới Ngầm là… người… có một phần nguồn gốc siêu nhiên. Ma cà
rồng, người sói, thần tiên, pháp sư – tất cả đều là cư dân Thế Giới
Ngầm.”
Tessa
nhìn chằm chằm. Thần tiên là nhân vật trong các truyện thần tiên của tụi nhỏ, ma cà rồng là những nhân vật của những cuốn tiểu thuyết kinh dị ba xu. “Những sinh vật đó tồn tại sao?”
“Em là cư dân Thế Giới Ngầm,” Charlotte nói. “Tu Huynh Enoch đã xác nhận
điều đó. Chỉ là bọn chị không biết em thuộc dạng nào thôi. Em thấy đấy,
dạng phép thuật em có thể sử dụng – khả năng của em – không phải điều
người thường có thể làm được. Thợ Săn Bóng Tối cũng không thể. Will nghĩ rất có khả năng em là pháp sư. Chị cũng nghĩ vậy nhưng tất cả các pháp
sư đều có dấu hiệu đánh dấu nguồn gốc của họ. Cánh, móng guốc, móng chân có màng hay như trong trường hợp của bà Black là bàn tay có vuốt. Nhưng còn em, em hoàn toàn bình thường. Và theo như những lá thư em viết, em
biết hoặc tin bố mẹ em là người.”
“Người?” Tessa trố mắt. “Sao họ có thể không phải người chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT