"Mình, mình phải cải giả nam trang, nếu không Nam Thiên Tước đến tìm nữa thì phiền lắm!".
"Ấy chà chà, vậy cậu và Nam Thiên Tước có gì đó rất mờ ám, khai thật đi, cậu và anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Hồng Tịch Nhan lãng tránh:"Có gì đâu, đơn giản là bạn mà thôi, được rồi, cậu chuẩn bị đi, chúng ta đi tâm nắng".
Bạch Dạ Hủy cả kinh:"Cậu, có bị điên không? Mình muốn tắm biển, mà cậu bắt tắm nắng là sao?"
"Mình phải giả trai, cho nên tắm biển không được"_Hồng Tịch Nhan tay cầm vặn
cửa, xong nhớ gì đó quay lưng lại:"Mình sẽ giả làm bạn trai của cậu, để
tên điên gì đó không đến đeo bám cậu".
"Ừm, cũng khá được đấy, mà mình phải công nhận, cậu giả nam rất đẹp trai đó nha, cứ như là thật vậy?".
"Quá khen".
Hồng Tịch Nhan đóng sầm cửa lại, phòng cô đối diện phòng của Bạch Dạ Hủy, cô đi lấy dụng cụ giả nam của mình, sau một hồi cải gia nam trang, cuối
cùng cô cũng đã xong, thầm nhìn mình trong gương, cô không thể phủ nhận
rằng cô còn không nhận ra mình nữa là?
Nhớ năm còn đi học, có khi cô làm con gái, có khi cô sẽ giả thành con trai, có người bảo cô thuộc hành phi giới tính, nhiều lúc họ còn không nhận
ra cô là ai?
Họ cứ nghĩ, lớp học có thêm một bạn học mới?
- cốc cốc....
"Ai vậy?"_Hồng Tịch Nhan cất dụng cụ đi, nói với ra.
Cô mở cửa đi ra, Bạch Dạ Hủy mặc trên người một bộ bikini hai mảnh màu
hồng, cô nàng này rất thích màu hồng, tựa như sự ngọt ngào đó mà?
"Cậu quyến rũ chết mất!"_Hồng Tịch Nhan nhún vai, cô là con gái mà còn mê
mẫn nữa là, bạn cô có số vòng đo siêu chuẩn, có khi cô còn ghen tị nữa
là?
Bạch Dạ Hủy khoát vai cô:"Cậu cũng đẹo trai mà, hai chúng ta chẳng khác gì tình nhân".
"Haha, em yêu, chúng ta đi tắm biển nào?"_Hồng Tịch Nhan trêu học, sẽ không có ai nhận ra cô, đến cả giọng nói của cô cũng thay đổi bằng máy thay đổi
giọng cô mua, sử dụng nhiều lần rồi!
Cô tất nhiên không mặc bikini rồi, mặc đồ thể theo vừa đặt trên mạnh, ship đến tận chỗ rất nhanh, nếu như ai có cải giả nam tranh sẽ biết, dùng
một loạt băng trắng bó quanh ngực để không lộ ra, đó là điều mà một
người giả nam cần biết.
Hai người ra đến biển, đồng thời cũng trở thành mục tiêu của tâm điểm. Hồng Tịch Nhan rất chán ngấy các ánh mắt nhìn vào bản thân, rất khoa chịu,
bức xúc.
Cô kéo tay Bạch Dạ Hủy vào ghế biển được trang bị sẳn, cô ngồi, tay gác ra sau đầu:"Cậu đi bơi đi, mình nằm ở đây?".
"Ok".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT