Tim cô như loạn nhịp, dường như nó cũng bắt đầu lạnh đi như tấm sắt ốp ở cạnh bàn.
Đây là công sức của cô, có hai món ăn cô vừa học vừa làm, tay cô bị dao cứa đến rỉ máu, vết thương vẫn còn đang nhức nhối. Mỗi món ăn cô làm, đều chứa đựng tình cảm cô dành cho anh, nhưng đến bây giờ cô mới hiểu ra, thì ra anh đợi đến giây phút này chỉ để nhẫn tâm hủy hoại sự cố gắng của cô.
Tim cô chua xót đến lạ, cô cắn chặt răng, nhìn anh: "Tại sao?"
"Loại đàn bà nham hiểm như cô, tôi sợ cô cho độc vào đồ ăn, Thẩm Ý Ngôn, cô ngu quá, tôi nào dám ăn đồ cô làm chứ?"
Lý Ảnh Xuyên dùng lực bấu chặt cằm Thẩm Y Ngôn, như muốn giật nó ra khỏi gương mặt cô, "Đừng tưởng dùng mấy chiêu trò này tôi sẽ bỏ qua cho cô, những gì cô nợ Tâm Ngải, tôi phải bắt cô dùng cả đời mình để trả lại."
Thẩm Y Ngôn nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh, cô giận đến run người, "Anh đã điều tra chưa? Anh dựa vào gì mà cho rằng đó là tôi, tôi tuyệt vọng vì không được ở bên anh, nhưng tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với chị ấy."
"Tôi không muốn nghe cô giảo biện." Lý Ảnh Xuyên rít lên từng chữ một, "Thẩm Ý Ngôn, cô còn có ý định trốn tội trước mặt tôi một lần nữa, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."
Thẩm Y Ngôn nhắm chặt mắt, ừ, cô có nói gì cũng thế thôi, nếu đã như vậy, từ nay về sau cũng chẳng cần phải mở miệng làm gì nữa.
Chuông điện thoại của Lý Ảnh Xuyên vang lên, giọng nói õng ẹo của Hứa Khả Huyên từ đầu dây bên kia vọng lại, "Ảnh Xuyên, anh đừng quên cuộc hẹn dưới ánh nến của chúng ta tối nay nhé, em đến Tinh Mộng đợi anh."
Cô ta cố ý cao giọng, như muốn Thẩm Y Ngôn nghe được.
Tim cô như lạnh đi, thì ra, anh ta đã hẹn trước với em họ cô rồi, nhưng lại bảo cô làm cơm, anh ta chỉ muốn trừng phạt cô mà thôi.
Cô bất giác cười nhạt, Thẩm Y Ngôn, tại anh ta quá tàn nhẫn, hay tại cô lỡ yêu sai người rồi?
Cô đợi đến nửa đêm, Lý Ảnh Xuyên vẫn không trở về, cô ngồi chờ mòn mỏi, lòng đầy xót xa, đáng lẽ cô phải biết sớm hơn, sao anh lại muốn nhìn thấy người đàn bà khiến anh cảm thấy ghê tởm cơ chứ?
Không chịu nổi cơn buồn ngủ, cô nằm thiếp đi trên sofa từ lúc nào. Ngày hôm sau Lý Ảnh Xuyên quay về biệt thự, nhìn cô co mình trên ghế say giấc, anh chững lại, cô đang đợi anh ư? Cô nghĩ rằng anh sẽ động lòng sao? Nực cười!
"Ôi, không ngờ chị họ lại ngủ trên sofa cơ đấy, sao chị khổ quá vậy, người ta không biết lại tưởng chị là người ở nhà này." Người đàn bà ưỡn ẹo theo sau Lý Ánh Xuyên lên giọng cợt nhả.
Thẩm Y Ngôn nghe thấy tiếng động, dụi dụi mắt tỉnh dậy, cô nhìn thấy Lý Ảnh Xuyên, và Hứa Khả Huyên.
Hai người họ tối qua chắc phải xảy ra chuyện gì, đã vậy, anh còn đường đường chính chính đưa Hứa Khả Huyên về biệt thự.
"Hứa Khả Huyên, tôi nghĩ có nên lo cho bản thân cô trước đi, đừng đi cướp chồng người khác, người thứ ba chẳng bao giờ có kết cục tốt đâu." Thẩm Y Ngôn tức giận đứng bật dậy gằn giọng.
"Bốp!"
Một cái tát thật mạnh giáng thẳng lên mặt cô, cô co thắt người, ôm khuôn mặt còn đang nóng ran, cô không thể nào tin được, ngẩng đầu nhìn lên, phản chiếu trong đôi mắt cô là ánh nhìn lạnh như băng của Lý Ảnh Xuyên, "Thẩm Y Ngôn, cô nên nhớ, cô mới là người muốn làm kẻ thứ ba, chỉ có Tâm Ngải mới xứng làm vợ tôi, cô ở đây để đền tội, lấy tư cách gì làm vợ tôi?"
Dường như có một lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào tim cô, máu tươi ứa ra đầm đìa, Thẩm Y Ngôn chua chát.
"Ảnh Xuyên, chị ấy vì yêu anh quá mới nói và làm những việc trái với lương tâm, anh so đo với chị ấy làm gì." Hứa Khả Huyên làm bộ khuyên nhủ, nhưng lại lộ rõ vẻ mặt đắc ý.
"Khả Huyên, em không cần phải nhân từ với loại đàn bà này, kệ cô ta, mình đi thôi, hôm qua em ngủ muộn, chắc em mệt lắm đúng không?" Lý Ảnh Xuyên ôm chặt eo Hứa Khả Huyên ôn tồn hỏi, vẻ hạnh phúc lộ rõ trên gương mặt Hứa Khả Huyên.
Thẩm Y Ngôn nhìn hai người họ bước vào phòng, cô như rơi vào hố băng, toàn thân lạnh toát, anh lại có thể đối xử ấm áp với một người chẳng có chút liên quan gì là Hứa Khả Huyên, nhưng lại tệ bạc với cô đến vậy.
Ngay sau đó, tiếng cười của hai người từ trong phòng vọng lại, rồi tiếng rên rỉ của Hứa Khả Huyên, càng lúc càng dâm đãng.
Thẩm Y Ngôn ngồi co ro dưới chân ghế sofa, để nỗi đau không ngừng giày xéo tâm trí cô, gương mặt trắng bệch đến tuyệt vọng, tại sao, tại sao lại làm những việc như vậy ngay bên cạnh cô chứ? Lý Ảnh Xuyên, anh có biết em đau khổ đến thế nào không? Anh có biết là, em thà để anh tự tay giết chết mình không?
Sau đó, Lý Ảnh Xuyên thường xuyên đưa Hứa Khả Huyên về, căn phòng ấy thường xuyên vọng lại những âm thanh khiến người ta khó chịu vô cùng, Thẩm Y Ngôn cứ nghĩ cô có thể làm ngơ, nhưng thật ra ngày nào cô cũng đau đến mức tỉnh giấc, không những thế, ngày nào cô cũng phải đến quỳ trước mộ của chị gái mình để sám hối. Hơn một tháng sau, vào một ngày bình thường như mọi khi, vừa quỳ được nửa tiếng đồng hồ, cô đã cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, cô choáng váng, và ngất đi từ lúc nào.