Cơ thể không mảnh vải che thân của Thẩm Y Ngôn lần đầu bị đàn ông nhìn thấy, cô có che ở đâu cũng bị hở, sắc mặt lộ rõ vẻ sợ sệt đan xen xấu hổ, “Hay là, mặc đồ của người làm cũng được.”
“Hử, thân là Lý phu nhân, mà muốn mặc đồ người ở, tôi không ngờ là cô lại có thể hèn mọn đến thế.” Ánh mắt của Lý Ảnh Xuyên chất đầy sự khinh bỉ, ba chữ “Lý phu nhân” phát ra từ miệng anh mang cảm giác châm biếm đến đáng sợ.
Cô nhói lòng, hai mắt nhắm lại, chỉ kịp che những phần kín nhất, toàn thân run lên bần bật.
Ừ thì, trong mắt của anh, cô còn chưa bằng sợi tóc của chị cô.
Nhìn cô cứ che trái đậy phải, Lý Ảnh Xuyên cười nhạt, “Người đàn bà như cô mà cũng biết xấu hổ ư? Lúc Tâm Ngải bị cưỡng bức, không phải cô cũng thưởng thức một cách đầy thích thú đó sao?”
Anh véo thật mạnh vào đầu ngực cô, thì thầm bên tai: “Tôi phải để cô nếm được sự đau đớn mà Tâm Ngải đã phải chịu đựng.”
Thẩm Y Ngôn đau đến mức thở hắt ra, một dự cảm không lành ùa về, còn chưa kịp nghĩ gì, Lý Ảnh Xuyên đã cởi phăng dây thắt lưng, siết chặt cơ thể cô.
Gương mặt Thẩm Y Ngôn trắng bệnh, đau đến mức mồ hôi chảy ra đầm đìa, “Xin anh, đừng…”
“Cô tính trăm phương ngàn kế mong được gả cho tôi, chẳng phải để được làm tình với tôi sao? Tôi sẽ cho cô được toại nguyện.” Lý Ảnh Xuyên đè chặt cô một cách tàn nhẫn, hai tay giữ cứng đôi vai mỏng manh yếu ớt, máu cô từ trên cơ thể nhỏ từng giọt xuống sàn.
Thẩm Y Ngôn như con rối đứt dây, chỉ có thể phó mặc cho anh thao túng, mỗi giây mỗi phút trôi qua như dài vô tận, cơn đau hành hạ khắp cơ thể, ngày càng sâu hơn, răng cô cắn chặt đến bật máu, nhiều lần tưởng như đã ngất đi.
Cô mộng tưởng vô số lần sẽ được quyện vào anh, nhưng không ngờ lại ở trong tình cảnh nghiệt ngã tủi nhục như thế này.
Tim vỡ tan thành từng mảnh, đây không phải là cuộc sống tân hôn cô mong muốn, đây là địa ngục.
Hai mắt Lý Ảnh Xuyên tối sầm lại, tàn nhẫn chà đạp người đàn bà yếu đuối kia; nếu cô ta chết đi luôn cũng được, coi như anh báo thù cho Tâm Ngải.
Hai tiếng sau, anh gào mạnh một tiếng, đẩy người đàn bà mình vừa hoan ái sang bên cạnh, Thẩm Y Ngôn đau đớn ngã ra sàn, cơ thể co thắt lại không tài nào đứng lên được. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ấy, thấm đẫm nước mắt: “Nếu có một ngày anh biết được, biết được mọi thứ không phải do em làm, anh sẽ phải hối hận.”
Anh xoay mình, nở nụ cười tà ác như một con thú khát máu, “Cô khiến mấy thằng đàn ông cưỡng bức Tâm Ngải đúng không, hay là để tôi cho cô nếm thử mùi vị đấy như thế nào.”
Thẩm Y Ngôn trợn tròn mắt, anh ta muốn làm gì?
Lý Ảnh Xuyên bước đôi chân dài hướng ra ngoài và quay lại ngay sau đó, vứt cho cô chiếc váy body khoét sâu chỉ vừa đủ phủ qua mông, “Cô muốn mặc quần áo mà? Thay ra.”
Thẩm Y Ngôn không biết anh muốn gì, vội vội vàng vàng mặc lên người, chiếc váy hở đến nỗi cô chỉ muốn tìm lỗ nào đó chui xuống cho xong, “Em không quen mặc kiểu này…”
“Hừ, cô sẽ quen ngay thôi.”
Lý Ảnh Xuyên ôm eo nhấc bổng cô lên, vứt vào cốp xe, lái đến khu phố đêm sầm uất nhất của thành phố A.
Thẩm Y Ngôn bị anh đưa đến trung tâm hộp đêm, nơi có bể bơi khiêu vũ khỏa thân, bầu không khí hỗn tạp vô cùng. Cô vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của đám đàn ông bần hèn, gã nào cũng lướt một vòng quanh cơ thể cô, ánh mắt lộ rõ cơn thèm khát của bầy sói hoang, nuốt nước bọt ừng ực, chờ chực được lao vào cấu xé cô.
Thẩm Y Ngôn chưa bao giờ được đến những nơi như thế này, khi định thần lại và muốn bỏ trốn, thì Lý Ảnh Xuyên đã giữ chặt cổ tay cô, “Thẩm Y Ngôn. Cô thành thật cho tôi.”
“Ảnh Xuyên, em không muốn ở lại đây, cho em về có được không?” Thẩm Y Ngôn cảm thấy có điều gì đó không lành, cô khẩn thiết cầu xin.
“Đừng vội, cô cứ từ từ, rồi sẽ thích nơi này thôi.” Lý Ảnh Xuyên vuốt nhẹ khuôn mặt cô lạnh lùng đáp.