“Con có thể xếp lại học sinh trong lớp học không?” Ánh mắt cô lóe sáng
“Con làm gì để làm gì?” Ông Lưu Viễn nghi hoặc hỏi.
“Cho có thêm một ít drama thôi mà ba. Con muốn xếp Hàn Tuyết, Tần Khải cùng
một số người nữa chung lớp với con và anh hai” Thiên Vũ cười hì hì.
Lưu Viễn suy nghĩ một tí. Ông khá chắc rằng việc Thiên Vũ xếp Tần Khải
chung lớp với cô sẽ có liên quan đến chuyện cô từng nói sẽ trả lại cho
Tần gia những gì họ đã làm. Còn về Hàn Tuyết thì là đứa con gái được Lưu nam đưa về nửa tháng trước. Ông thật ra không có thiện cảm với cô bé
đó.
Có ai đời gãy chân thôi mà chấp nhận về nhà người khác. Trừ khi có dã tâm thôi. Chắc là Thiên Vũ con ông cũng đã nhận ra.
“Nghịch ngợm” Lưu Viễn cười cười gõ đầu Thiên Vũ khiến cô phồng má bĩu môi.
“Được, rồi. Chút nữa ba sẽ cầm danh sách học sinh qua cho con xếp lại.”
“Cảm ơn ba!” Thiên Vũ cười rất tươi.
[Hồi tưởng kết thúc]
Thế nên trong lớp bây giờ có rất nhiều cái tên quen thuộc: Phùng Cẩn Hiên,
Tần Khải, Hàn Tuyết, Lam Ngân, Lưu Nam, Nguyệt Khắc, một vị tiểu thư rất thích Lưu Nam và thậm chí là người Lam Ngân thích, Vương Trí.
Khi nghe Lam Ngân nói cái tên này, cô chắc chắn đã nghe nó ở đâu rồi nên đã mở cuốn sách tiểu quỷ cho ra để coi. Kết quả phát hiện Vương Trí được
liệt kê là một trong những người thích Hàn Tuyết.
Cô lúc đó đã định khuyên Lam Ngân từ bỏ nhưng cuối cùng Thiên Vũ vẫn không nỡ để bạn mình phải buồn nên cô vẫn nhờ người điều tra anh ta.
Mặc dù cô cũng không có hi vọng gì nhiều vào lần điều tra thông tin nhưng kết quả Thiên Vũ thu được lại hết sức bất ngờ.
Thiên Vũ phát hiện thật ra tuy Vương Trí biết Hàn Tuyết trước cả khi nhập học nhưng lại không gặp gỡ Hàn Tuyết nhiều. Mỗi lần chưa tới 15 phút liền
đã đi.
Bây giờ
gặp anh ta, thấy ánh mắt Vương Trí nhìn Hàn Tuyết không có chút cảm xúc
nào. Cô lại càng tin vào trực giác của mình hơn.
Nếu chuyện này có ẩn tình, cô sẽ không ngần ngại tác hợp cho Lam Ngân cùng Vương Trí.
Khi cô vừa định thần lại, một giọng nói đáng ghét giả tạo vang lên bên tai cô:
“Chào em, Thiên Vũ” Tần Khải cười thật ấm áp nhìn Thiên Vũ. Nhưng trong mắt cô lại rất giả tạo.
Nếu là bình thường, có lẽ Thiên Vũ sẽ vì câu chào này của Tần Khải mà đỏ
mặt, ăn nói cũng lắp bắp. Thế nhưng cô có phải là nguyên chủ đâu. Thiên
Vũ tự động làm lơ Tần Khải khiến mặt cứng đờ.
Vốn dĩ Tần Khải còn định nói thêm mấy câu nhưng cô giáo đã bước vào lớp.
“Chào các em, cô là giáo viên chủ nhiệm của các em. Giờ thì các em tự ghép cặp rồi đôi với nhau nhé”
Liếc mắt thấy Vương Trí đang ngồi một mình. Không xa là Lam Ngân. Thiên Vũ
không ngại bước tới gần Lam Ngân. Lắc hông đẩy cô bé ngồi xuống cùng
Vương Trí.
“A a, cậu làm gì vậy Thiên Vũ?” Mặt Lam Ngân đỏ lên.
Thiên Vũ không nói gì chỉ âm thầm giơ dấu like nên cho Lam Ngân.
Kế tiếp cô xoay mắt tìm Phùng Cẩn Hiên, nam phụ cần cô bảo kể để tránh hắc hóa.
Tài liệu điều tra của cậu năm trong tay cô, có vô số hình ảnh của cậu.
Không khó để thấy cậu đang ngồi ngay góc lớp đang đeo tai nghe. Cô liền
không ngần ngại bước tới.
Từ chỗ đứng của Thiên Vũ tới bàn của Phùng Cẩn Hiên phải đi qua chỗ của
Tần Khải khiến anh cứ tưởng Thiên Vũ rốt cuộc nhịn không được, muốn ngồi gần anh.
Khiến Tần Khải vô cùng đắc ý, chuẩn bị cả một bụng chữ để từ chối nhẹ để Thiên Vũ phải cầu xin để được ngồi gần mình.
Nhưng giây phút Thiên Vũ lướt qua bàn Tần Khải ngồi, mặt anh cứng lại. Tất cả số chữ trong bụng đều trôi sạch sành sanh.
Thiên Vũ bước tới bàn Phùng Cẩn Hiên, chưa kịp mở miệng hỏi thì Phùng Cẩn Hiên đã nói trước:
“Tôi là một kẻ điên rất cuồng máy tính, lại có chơi với băng đảng các kiểu.
Chịu không nổi liền tránh ra. Dang tiếng rất xấu. Đừng ngồi cùng tôi,
coi chừng bị vạ lây” Vẻ mặt Phùng Cẩn Hiên lạnh như băng.
“Okay” Thiên Vũ nhún vai gật gật đầu. Lúc Cẩn Hiên tưởng cô sẽ đi tìm chỗ khác ngồi thì lại thấy cô rồi phịch xuống. Mày anh nhíu lại, vốn còn định
nói tiếp thì bị lời của Thiên Vũ chặn họng:
“Xin chào, tôi cũng là một kẻ điên rất cuồng máy tính. Hân hạnh được chỉ
giáo. Còn việc anh chơi cùng băng đảng thì nếu rảnh dắt tôi đi cùng được không. Tôi lâu rồi không được đánh nhau” Thiên Vũ nở nụ cười rất tươi
khiến Cẩn Hiên ngẩn người.
Mãi đến khi phát hiện mình nhìn người ta đến ngẩn người mới quay đầu đi chỗ khác, che đi vệt đỏ trải dài trên gương mặt.
“Lạnh lùng mà lại dễ bị xấu hổ? Thật là một người đáng yêu” Thiên Vũ cười thầm.
“Vậy tôi ngồi đây được chứ?”
“Tùy cô” Cẩn Hiên ho nhẹ một tiếng rồi mới trả lời.
“Cảm ơn”
“Ừ” Chữ ừ này tuy đơn giản nhưng Cẩn Hiên khó lắm mới nói được. Lòng anh bỗng thấy dao động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT