Chỉ chốc lát sau, Từ Thần Vũ liền đi vào, Ôn Hinh Nhã bảo ông ngoại và ông nội về nhà nghỉ ngơi.
Ôn Hinh Nhã nhìn thấy Từ Thần Vũ, cô nhớ rõ sau khi lên xe taxi thì có nhắn tin cầu cứu cho Từ Thần Vũ, nhưng hồi nãy cô mơ hồ nghe được ông ngoại nói người cứu cô là Tư Diệc Diễm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Xem ra cần phải hỏi hắn rõ ràng.
Từ Thần Vũ thấy Ôn Hinh Nhã nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng thấp thỏm lo âu, hoảng loạn không thôi, nếu điện thoại của hắn không bị tắt máy, thì hắn có thể kịp thời cứu được cô, như vậy thì cô cũng sẽ không phải chịu những tra tấn này, hắn vội vàng nói: "Ôn Hinh Nhã, rất xin lỗi, ngày hôm qua điện thoại di động của anh bị tắt máy nên không có nhìn thấy tin nhắn cầu cứu của em, khiến em thiếu chút nữa....."
Ngày hôm qua hắn đã nghe ông cụ Mạc nói qua chuyện đã xảy ra, trong lòng càng thêm chán ghét bản thân, ngay lúc Ôn Hinh Nhã cần mình ra tay cứu giúp thì mình lại không làm được, ngược lại còn đặt cô vào trong nguy hiểm.
"Không phải em không có việc gì sao? Anh không cần nói xin lỗi với em." Ôn Hinh Nhã xua tay không để bụng nói.
"Nhưng mà...." Từ Thần Vũ nghĩ đến chuyện gièm pha lúc trước cũng vì hắn mà cô bị liên lụy, bị công kϊƈɦ bởi giới truyền thông, trong lòng càng thêm khó chịu.
"Được rồi Từ Nhị, anh năm nay mới 17 tuổi, không phải 27 tuổi, là em đã suy xét không chu toàn, lúc ấy tình huống nguy cấp thì nên cầu cứu người nào đó trưởng thành để tới cứu giúp như vậy mới ổn thỏa, ngược lại lại liên lụy đến anh khiến anh phải đi theo chịu tội, em là người phải nói xin lỗi anh mới đúng." Kiếp trước, Từ Thần Vũ là người duy nhất ở bên cạnh cô, cho nên mỗi khi xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên và duy nhất cô có thể tìm là Từ Thần Vũ, cho nên dưới tình huống nguy hiểm như ngày hôm qua, cô theo bản năng nhắn tin cầu cứu cho Từ Thần Vũ.
Ánh mắt của Từ Thần Vũ dần ảm đạm, Ôn Hinh Nhã có thể ngay lúc nguy hiểm nghĩ đến hắn, là đối với hắn vô cùng tín nhiệm, nhưng hắn lại phụ đi lòng tín nhiệm này của cô: "Người đàn ông cứu em hôm qua là ai?"
"Anh ấy gọi là Tư Diệc Diễm, trước kia có học thư pháp, tài nghệ đánh cờ và hội họa từ ông ngoại." Nói tới Tư Diệc Diễm, trong đầu cô mơ hồ hiện lên những đoạn ngắn, ngực cô như bị nghẹn lại, giống như trái Triệu Minh đang trống rỗng của cô được một ai đó bỏ vào thứ gì đó, Tư Diệc Diễm đã cứu cô nhưng tại không lại xuất hiện? Cũng không biết bây giờ hắn thế nào?
Từ Thần Vũ nghe thấy giọng điệu tự nhiên và vẻ mặt bình thường của cô, bất ngờ thở một hơi nhẹ nhõm: "Tại sao lúc trước không nghe em nói về người này?"
Ôn Hinh Nhã theo bản năng trả lời: "Bởi vì không có gì để nói a!"
Trêи mặt Từ Thần Vũ lộ ra ý cười: "Anh ấy thoạt nhìn không có đơn giản như vẻ bề ngoài, anh ấy khiến anh có cảm giác không tốt, em về sau nên chú ý một chút, không nên tiếp xúc thân thiết với anh ấy quá đâu."
Từ Thần Vũ từ nhỏ đã chơi với Cố Quân Lân, đối với những thế lực trong bóng tối cũng hiểu biết chút ít, Tư Diệc Diễm và Cố gia không giống nhau, Cố gia là phát triển ở hắc bạch lưỡng đạo, tại thời điểm tất yếu đều sẽ được hai bên cấp cho mặt mũi, nhưng Tư Diệc Diễm bên kia lại có chút bất đồng, anh ta cho hắn một loại cảm giác rất nguy hiểm, cho nên hắn mới cố ý nhắc nhở Ôn Hinh Nhã.
Xem ra Tư Diệc Diễm đã vận dụng thế lực trong bóng tối của mình để cứu cô, Ôn Hinh Nhã cau mày không nói chuyện.
Từ Thần Vũ thấy cô trầm mặt không tiếp lời liền nói: "Làm sao vậy, có phải thấy không thoải mái ở chỗ nào không?"
"Hả, à không có việc gì, chỉ là em đang suy nghĩ một ít việc." Ôn Hinh Nhã cho hắn một nụ cười trấn an.
Lúc này Từ Thần Vũ mới yên lòng.
"Đúng rồi người bắt cóc em Phó Thiên Dương đâu?" Nhắc tới Phó Thiên Dương, trong đầu Ôn Hinh Nhã không nhịn được mà hiện lên khuôn mặt điên cuồng hận thù của Phó Thiên Dương, cho nên sắc mặt có chút không tốt lắm.
"Người đàn ông đó đã bị người của Tư Diệc Diễm mang đi, đưa tới nơi nào thì anh không biết." Từ Thần Vũ thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, liền biết cô đang nghĩ đến chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, trong lòng như bị ai đó hung hăng kéo mạnh.
Ôn Hinh Nhã thở một hơi nhẹ nhõm, nếu như là bị người của Tư Diệc Diễm mang đi, thì chuyện này hẳn đã kết thúc rồi!
Đang nói chuyện với nhau, thì mấy người Chu Thiên Du, Cố Quân Lân, Hàn Mặc Phong, và Lăng Thanh Hiên đi vào phòng bệnh, trong tay của bốn người, người thì cầm hoa, người thì cầm giỏ trái cây, người thì cầm các sản phẩm dinh dưỡng, nhìn thấy Ôn Hinh Nhã không có việc gì thì mọi người đều sôi nổi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Cậu không có việc gì là tốt rồi." Chu Thiên Du ngồi vào mép giường, đưa tay cầm lấy bàn tay của cô.
Cố Quân Lân cũng thở phào nhẹ nhõm: "Lúc Từ Nhị gọi điện thoại cho anh, anh đã rất hoảng sợ, nhưng may mắn em bình an không có việc gì."
Hàn Mặc Phong nhìn thấy sắc mặt của cô có chút tái nhợt còn có chút sưng đỏ, trêи trán có quấn băng gạc, nhưng nhìn lại thì tinh thần của cô không tồi, nên mới hoàn toàn yên lòng: "Từ Nhị thiếu chút nữa là bị điên rồi, gọi điện thoại cho anh muốn anh nhờ ông nội vận dụng thế lực trong quân đội đi tìm em, anh thiếu chút nữa là bị ông nội nhà anh đánh cho gãy cái chân chó rồi."
Lăng Thanh Hiên cười nói: "Em đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời."
Mọi người đều nở nụ cười, Ôn Hinh Nhã cảm động không thôi: "Chỉ là bị một chút kinh sợ, bây giờ hoàn toàn không còn gì rồi, khiến cho mọi người phải sợ bóng sợ gió một ngày, khi nào em được xuất viện thì sẽ mời mọi người đến Cửu Trọng Thiên ăn một bữa ngon để bồi thường nha."
Sắc mặt của Hàn Mặc Phong bất ngờ trở nên nghiêm trọng: "Hinh Nhã, nếu như em không có việc gì, thì mau chóng xuất viện đi, anh thấy không khí trong bệnh viện có gì đó không đúng, lúc bọn anh tới đây hồi nãy, trong bệnh viện có rất nhiều bác sĩ mặc blouse trắng đi đi lại lại, có một đôi mắt vô hình quét qua từng người tiến vào bệnh viện, dáng vẻ đó giống như là người của thế lực nào đó, hoàn toàn không phải là bác sĩ."
Từ Thần Vũ giống như nghĩ tới chuyện gì đó: "Đêm qua hình như tớ nghe được có rất nhiều tiếng bước chân lộn xộn, mơ hồ còn có tiếng kêu thảm thiết." (Editor: mấy người này tả giống như một cái bệnh viện ma vậy:))))
Đêm qua Ôn Hinh Nhã vẫn còn hôn mê bất tỉnh nên hắn rất lo lắng, cho nên vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh, đứng ở hành lang bên ngoài, cho đến khi buổi sáng bác sĩ lại đây kiểm tra cho Ôn Hinh Nhã và nói cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm và trở về rửa mặt chải đầu một chút, rồi vội vàng chạy lại bệnh viện.
Chu Thiên Du trong lòng lo lắng cho Ôn Hinh Nhã, cho nên vào sáng nay cũng không có chú ý đến tình huống khác thường ở trong bệnh viện, lúc này nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt của cô có chút tái nhợt: "Hinh Nhã, tớ thấy tinh thần của cậu không tồi, nên xuất viện đi! Nếu như còn chỗ nào không thoải mái thì chuyển viện cũng được."
Cố Quân Lân trấn an nói: "Đừng lo lắng, bệnh viện này hẳn đã được một thế lực nào đó kiểm soát, hành động bá đạo như vậy hẳn là có bối cảnh rất cường đại, nếu như người này có bối cạnh lớn như vậy thì sẽ không làm hại người vô tội, cho nên có thể nói bệnh viện còn khá an toàn."
Ôn Hinh Nhã cau mày nói: "Vẫn là nên xuất viện thôi, vốn dĩ em chỉ bị một chút kinh sợ, thân thể cũng không có bị thương gì, cho nên cũng không cần phải ở lại bệnh viện."
Từ Thần Vũ nhanh chóng phản đối: "Nếu như em cảm thấy không yên tâm thì chuyển viện đi! Mặc dù chỉ bị kinh sợ, nhưng bác sĩ có nói em phải ở lại bệnh viện quan sát ba ngày rồi mới được xuất viện, em là bệnh nhân hẳn là nên nghe lời bác sĩ."
Ôn Hinh Nhã tức giận nói: "Anh mới là người bệnh, anh có gặp qua người bệnh nào mà khỏe mạnh như em không?"
Chu Thiên Du không khỏi thấy buồn cười: "Tinh thần mười phần, tớ thấy cậu không có vấn đề gì cả, huống chi trong bệnh viện có mùi thuốc khử trùng, người đến đều là người bệnh, ngốc ở trong nhà vẫn thoải mái hơn."
Cố Quân Lân đương nhiên nói giúp cho Chu Thiên Du: "Từ Nhị, quan tâm quá sẽ bị loạn!"
Từ Thần Vũ cứng họng nói không nên lời, nghĩ tới ngày hôm qua khi hắn chạy tới bệnh viện, nhìn thấy cô nằm trêи giường bệnh, hơi thở mong manh, sắc mặt tái nhợt, trong lòng vẫn lo lắng như cũ.
~Hết Chương 104~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT