Editor + Beta: Jenny Thảo

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Ông cụ Ôn nôn nóng đi đến.

"Ông nội!" Ôn Hinh Nhã khẽ kêu, có lẽ vì tâm trạng đã khác, cho nên khi đối mặt với người ông đã quan tâm lo lắng cho cô, cũng là người đã vứt bỏ cô, cô trở nên bình tĩnh hơn.

"Hinh Nhã, cháu đã tỉnh, còn không thoải mái ở đâu không? Muốn mời bác sĩ đến đây khám một chút không?" Ông cụ Ôn sải bước đến bên mép giường, cẩn thận nhìn cô, thấy khóe mắt cô hồng hồng, sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần thoạt nhìn cũng không tồi, trái tim của ông cũng khẽ thả lỏng xuống.

"Ông nội, cháu không có việc gì, ông không cần lo lắng." Ôn Hinh Nhã mỉm cười an ủi ông.

"Ông nội mua cho con món cháo tôm và lúa mạch mà con thích ăn đây. Con đã hôn mê cả đêm, hiện tại chắc là đói rồi." Ông cụ Ôn thấy ánh mắt của Ôn Hinh Nhã có tia phức tạp, đứa nhỏ này đã trở lại Ôn gia hơn hai tháng, cô thích ăn cái gì cũng phải nhờ lão Mạc nói cho ông biết, trong lòng ông cảm thấy rất khó chịu.

Không nói cũng không cảm thấy, vừa nói Ôn Hinh Nhã liền cảm thấy mình như bị đói mấy đời: "Từ tối qua đến bây giờ con vẫn chưa ăn cái gì, con sắp đói chết rồi."

Nghe cô nói như vậy, Ông cụ Ôn và Ông cụ Mạc không nhịn được cảm thấy đau lòng.

Ông cụ Ôn nhanh chóng mở bình giữ ấm ra, đổ cháo ở bên trong ra vào một cái chén: "Ông nội mua rất nhiều, con chắc chắn sẽ được ăn no."

Cháo nóng hổi bốc khói nghi ngút, khiến ngón trỏ của Ôn Hinh Nhã khẽ động, kinh ngạc nói: "Là cháo tôm với lúa mạch của Cửu Trọng Thiên, thật thơm!"

"Ông đặc biệt đi mua vào sáng nay." Cửu Trọng Thiên không nhận đặt đồ mang đi, cho nên vào sáng sớm ngày hôm nay, khi ông biết Hinh nhã thích ăn món cháo tôm với lúa mạch ở nhà hàng này nên sáng sớm đã đặc biệt đến đó để mua.

"Cảm ơn ông nội!" Ôn Hinh Nhã cầm chén cháo lên, trong lòng thì cảm thấy hài lòng và vui vẻ.

"Ăn từ từ thôi, không ai cướp của con." Ông cụ Mạc vươn tay giúp cô rút một tờ khăn giấy để lau miệng.

Ông cụ Ôn ngập ngừng nhìn cô.

Ôn Hinh Nhã cố tình giả vờ như không nhìn thấy nó, chuyên tâm ăn chén cháu.

Ông cụ Ôn thở dài một hơi rồi nói: "Hinh Nhã, không bằng con dọn về Ôn gia đi! Nơi ở của ông ngoại con cách xa thành phố, thích hợp để dưỡng lão, nhưng con còn trẻ, đi tới đi lui có nhiều chỗ bất tiện."

Lần này Hinh Nhã bị bắt cóc khiến ông sợ hết hồn. Khi nhận được điện thoại của Ông cụ Mạc, ông đã nhanh chân chạy tới Mạc gia, cảnh sát canh giữ ở Mạc gia chờ điện thoại tống tiền của bọn bắt cóc, để tra địa chỉ chỗ ở hiện tại của bọn chúng, nhưng đợi một hơi hết hai tiếng đồng hồ, điện thoại vẫn không có vang lên, ông không khỏi nghĩ ở trong lòng, nếu như bọn bắt cóc không bắt cóc người vì tiền, vậy Hinh Nhã phải làm sao bây giờ?

Lo lắng suốt ba tiếng đồng hồ, cho đến khi Ông cụ Mạc nhận được một cuộc điện thoại nói Hinh Nhã không có việc gì và đang ở bệnh viện. Ông và Ông cụ Mạc nhanh chóng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Ôn Hinh Nhã nằm ở trêи giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò hãm sâu ở trong chiếc chăn màu trắng, mỏng manh như một con búp bê dễ vỡ, trái tim của ông như bị ai đó kéo mạnh, đau đớn vô cùng.

Sau đó ông hỏi bác sĩ về tình trạng của cô, mới biết được thiếu chút nữa cô đã bị tiêm ma túy dạng lỏng vào người, nên đã chịu kϊƈɦ thích nghiêm trọng sinh ra phản ứng hứng phấn điên cuồng của giai đoạn nghiện ma túy, ông càng cảm thấy đau lòng vô cùng.

Ông canh giữ ở bên người cô suốt một đêm, cô lẳng lặng nằm ở trêи giường, hô hấp phảng phất như rất yếu ớt, ông sợ ông chỉ cần chớp mắt một cái, thì sinh mệnh này liền sẽ biến mất trước mặt ông.

Lo sợ và bất an hết một đêm, buổi sáng bác sĩ có lại đây kiểm tra cho cô, nói cô một chút nữa sẽ tỉnh lại, ông lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không phải Ôn gia không chấp nhận cô, thì sao cô phải đến nhà của Ông cụ Mạc để ở, làm sao có thể để chiếc xe taxi lợi dụng sơ hở mà bắt cóc cô.

Nói tới nói lui, đứa nhỏ này gặp phải chuyện lần này, ông cũng không thoát khỏi có liên quan.

Ông cụ Mạc nghe ông cụ Ôn nói xong, ánh mắt lóe lên tia sáng, ở một bên trầm mặt không nói gì.

Ôn Hinh Nhã khẽ giật mình nói: "Ông nội, chuyện này là chuyện ngoài ý muốn, con về sau sẽ cẩn thận hơn, ông đừng lo lắng, con ở trong nhà ông ngoại rất tốt. Hiện tại con đang cùng ông ngoại học về cầm kỳ thư họa, nếu như trở về Ôn gia thì ông ngoại sẽ không thể dạy cho con nữa."

Ông cụ Ôn khẽ cau mày nói: "Ông nghe ông ngoại con nói con học rất giỏi, những thứ này chỉ cần học một chút là được, dù sao thời đại này cũng không cần tài nữ."

Ôn Hinh Nhã nói: "Ông nội, mặc dù lúc đầu con chỉ ôm tâm tư học qua loa, nhưng sau khi học xong, con mới biết những thứ này đều có linh tính, giống như luyện đàn, mềm dẻo có độ, mới có thể uyển chuyển linh động. Chơi cờ có thể bày mưu tính kế, thư có thể luyện khí chất, khí chất như nào thì người sẽ như nấy. Họa có thể định tính, không nóng không nảy tự đề cao bản thân. Sử thi thì có thể luyện trí thông minh. Mấy thứ này là những thứ con đang thiếu, lúc trước con lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm, mặc dù giáo ɖu͙ƈ chính thống có tốt tới đâu thì vẫn có những chỗ không tốt, con chỉ có thể tích hợp những thứ này vào bản thân, ưu tú từ trong ra ngoài, như vậy mới có thể khống chế miệng lưỡi của người khác."

Ông cụ Mạc hài lòng gật đầu, đứa nhỏ này quả nhiên có tuệ căn.

"Hinh Nhã, con là người thừa kế của Ôn gia, tương lai chắc chắn sẽ kế thừa tất cả của Ôn gia, mấy thứ này con chỉ cần học qua loa là được, không cần phải nghiên cứu sâu, hay là con muốn kế thừa y bát của ông ngoại con?" Ông cụ Ôn biết cô đang nói đến tình hình hiện tại, cho nên cũng không có lời nào để phản bác, nhưng khi nghĩ đến chuyện cô có hứng thú với những thứ này của Ông cụ Mạc, thì ông lại cảm thấy lo lắng khi cô học những thứ này thì sẽ quên đi thân phận người thừa kế của Ôn gia.

Ôn Hinh Nhã cười nói: "Ông nội, con biết cái gì nặng và nhẹ, học mấy thứ này chủ yếu là muốn rèn giữa lại tâm tính, trí tuệ, cũng như là nuôi dưỡng lại bản thân, khí chất bên trong, chuyện này với thân phận người thừa kế Ôn gia không có xung đột gì. Hay là ông hy vọng người thừa kế tương lai của Ôn gia sẽ không có khí chất, nuôi dưỡng, trí tuệ và nội tâm?"

"Ông nội không có ý như vậy, những điều cháu nói đều rất có đạo lý, nhưng sau khi tiệc giới thiệu được tổ chức, thì chấu nhất định phải dọn về Ôn gia." Ông cụ Ôn bất đắc dĩ nói.

Ông Cụ Mạc nói: "Mặc dù Hinh Nhã xuất phát có hơi muộn, nhưng cháu có tuệ căn, thông minh lại nỗ lực, trong vòng ba năm có thể trở nên siêu việt hơn những người cùng trang lứa."

Ông cụ Ôn nghĩ đến người con dâu đã mất của mình, từ trong bên ngoài đều có khí chất ôn du, nghĩ lại đứa con trai duy nhất của mình, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, cũng không thể phủ nhận lão Mạc dạy con tốt hơn ông rất nhiều: "Một khi đã như vậy, thì con hãy đi theo ông ngoại con học tập cho đàng hoàng."

"Cảm ơn ông nội!" Ôn Hinh Nhã đã lên kế hoạch xong, sau này nhờ ông nội giúp cô tìm một tài xế cá nhân, ban ngày có thể đến Mạc gia để học tập thuận tiện chăm sóc cho ông ngoại, buổi tối thì có thể trở về Ôn gia, cô không nghĩ tới sẽ ở chung một mái nhà với Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã cả ngày.

"Tuy nhiên, sau này con phải vô cùng cẩn thận, con trai của lão Đào luôn làm tài xế cá nhân cho ba con, nhưng ba con lại chê hắn có tính cách chất phác, đần độn nên đã đổi người. Ông cảm thấy con trai của lão Đào thành thật trung hậu, không bằng bảo hắn làm tài xế cá nhân cho con. Lão Đào đã đi theo ông nhiều năm, cũng nên giúp ông ta lo cho gia đình, về sau nếu con muốn đi ra ngoài, thì trực tiếp gọi điện thoại cho hắn lái xe đến đón con." Nếu bây giờ Ông cụ Ôn biết nhất cứ nhất động của ông ngày hôm nay đều giúp cho Ôn Hinh Nhã về sau sẽ thường xuyên chạy tới Mạc gia, thì chỉ sợ sẽ cảm thấy hối hận đến xanh ruột.

Đây là buồn ngủ gặp gối đầu(*). Ôn Hinh Nhã không khỏi vui vẻ: "Cảm ơn ông nội!"

(*) Buồn ngủ gặp gối đầu: gặp được những điều đang cần, đang mong đợi, đúng dịp.

~Hết Chương 103~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play