Ông cụ Mạc nghe xong cuộc điện thoại của Khâu Dật Phàm, liền thấp thỏm lo âu gọi điện thoại cho Ôn Hinh Nhã, âm báo nhắc nhở không thể kết nối trực tiếp lạnh băng vang lên trong điện thoại làm cho lòng ông lạnh đến phát run.
Ông vội vàng gọi lão Trương, mẹ Hà cũng kêu lên: "Vừa rồi bạn của Hinh Nhã có gọi điện thoại lại đây, nói không tìm được nó."
Ông Trương chấn động: "Cái gì, cô.. cô chủ nhỏ mất tích sao?"
Mẹ Hà và mẹ Khương cũng vô cùng khẩn trương, mẹ Hà run run nói: "Sao cô chủ nhỏ lại vô duyên vô cớ mất tích, lão gia ngài có nhầm lẫn gì ở đây không?"
Ông cụ Mạc vội vàng hỏi: "Các người lúc trước có từng nghe nó nói qua có chuyện gì quan trọng muốn làm hay không?"
Ông Trương, mẹ Hà cùng mẹ Khương đều lắc đầu: "Không có, lúc trước khi cô chủ nhỏ đi còn dặn dò riêng nhắc tôi buổi tối phải chuẩn bị cháo ngũ cốc dưỡng tâm cho ngài, mẹ Khương cũng ở bên cạnh, cô chủ nhỏ cũng không có nói chuyện gì khác."
Lòng ông cụ Mạc lập tức khẩn trương: "Vậy thì nó đã đi nơi nào? Điện thoại không liên lạc được, người lại còn không nhìn thấy, vậy phải nên làm cái gì bây giờ đây?"
Mẹ Hà cùng mẹ Khương bắt đầu hoang mang lo sợ: "Lão gia, ngài thử gọi điện lại cho cô chủ nhỏ xem sao, có lẽ ban nãy chỉ là do đường dây bận."
Ông cụ Mạc như bừng tỉnh trong nháy mắt, vội vàng cầm điện thoại di động bắt đầu gọi lại cho Ôn Hinh Nhã, nhưng trong điện thoại vẫn như cũ phát ra âm thanh thông báo lạnh băng không cảm xúc.
Dường như ông cụ Mạc nghĩ ra điều gì, vội vàng gọi cho số máy của bảo an: "Tôi là Mạc Trước, tôi muốn hỏi một chút lúc trước các người có nhìn thấy cháu gái Ôn Hinh Nhã của tôi đi ra ngoài hay không? Nó đi về hướng nào có biết không?"
Bảo an ở trong phòng trực vừa nghe là Mạc Trước ở biệt thự số 5, lập tức nghiêm túc bẩm báo: "Mạc lão tiên sinh mạnh khỏe, hình như lúc 5 giờ rưỡi tôi có nhìn thấy Ôn tiểu thư bước ra khỏi biệt thự, sau đó gọi một chiếc taxi ngồi lên, xe kia chạy về hướng khu vực phía Nam."
Ông cụ Mạc lập tức bắt được manh mối: "Nơi này là khu biệt thự, hầu như nhà nào cũng có xe, ngày thường rất ít xe taxi vào khu vực này kiếm khách, như thế nào vừa bước ra khỏi cửa liền có ngay một chiếc taxi chạy đến?"
Nghe ông ấy nói như vậy, bảo an cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, ngày thường bọn họ trực ban mười ngày nửa tháng cũng không nhìn thấy bất kỳ một chiếc taxi nào: "Lúc trước tôi cứ nghĩ là taxi do Ôn tiểu thư gọi riêng tới chờ trước, ngài vừa nói vậy tôi mới nhớ ra, tôi nghe đồng nghiệp trực ban nói lại gần đây tại biệt thự thường xuyên có xe taxi chạy tới chạy lui, bởi vì không cùng một thời điểm trực cho nên tôi cũng không có để ý."
Lời của bảo an phòng trực làm cho ông cụ Mạc giống như bị sét đánh giữa ban ngày: "Cậu có nhìn thấy rõ biển số xe của chiếc taxi chở Ôn Hinh Nhã không?"
Ông có linh cảm việc taxi thường xuyên lui tới khu biệt thự gần đây không phải do trùng hợp, mà là có âm mưu.
Xảy ra việc như vậy, bảo an khu vực này cũng ý thức được trách nhiệm của mình, không dám có chút sơ suất: "Tôi không có để ý, nhưng mà ở cửa có camera giám sát, tôi lập tức mang băng ghi hình đưa qua cho ngài."
Ông cụ Mạc vội vàng nói: "Đem băng ghi hình của mấy ngày nay mang hết qua đây."
Bảo an trực ban nói: "Được, Mạc tiên sinh đừng gấp, tôi lập tức gọi điện thoại cho bảo an trực ban bên kia xem có thể biết thêm được manh mối gì hay không."
Buông điện thoại ra, vẻ mặt của ông cụ Mạc vô cùng lo âu, ở phòng khách đi qua đi lại.
Ông Trương vội vàng hỏi: "Bảo an bên kia nói như thế nào?"
Ông cụ Mạc nói tình huống ban nãy cho ông Trương nghe, mặt ông Trương lập tức trắng bệch: "Xe taxi làm sao có khả năng chạy tới khu biệt thự của chúng ta kiếm khách được, chẳng lẽ tất cả đều là một âm mưu hay sao?"
Mẹ Hà lập tức nói: "Không được nói bậy, sự tình hiện tại còn chưa rõ ràng, bất quá chỉ là không liên hệ được Hinh Nhã chưa đầy một tiếng, có lẽ là do điện thoại bị hư, hoặc là trên đường gặp sự cố giao thông gì đó dẫn đến kẹt xe."
Mẹ Khương lại không có lạc quan như vậy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Việc này nên phải làm sao đây, A di đà phật, thần phật nhất định phải phù hộ cho cô chủ nhỏ bình an vô sự."
Trong lòng ông Trương vô cùng bất an, tự trách nói: "Đều do bộ xương già này không làm được gì, bằng không cô chủ nhỏ cũng sẽ không phải gọi taxi ở bên ngoài, cô chủ nhỏ còn nhỏ như vậy, đi ra ngoài buổi tối vốn dĩ cũng không an toàn, tôi lúc ấy nên kiên quyết đưa cô ấy đi mới đúng."
Lúc này mấy người của Khâu Dật Phàm đã chạy đến đây, vừa rồi lúc ở trên đường Trình Tử Nghệ đã gọi điện thoại cho bọn họ, thời điểm 5 giờ rưỡi đến 6 giờ rưỡi ở khu phía nam cũng không có tai nạn giao thông hay bất kỳ sự cố nào phát sinh.
"Ông Mạc, tình hình hiện tại như thế nào rồi?" Khâu Dật Phàm lo lắng hỏi.
"Ta đoán việc Ôn Hinh Nhã bị mất tích vô cùng có khả năng bị người khác chủ mưu bắt cóc." Ông cụ Mạc lo đến sốt ruột.
"Cái gì?" Âu Dương Phong và Ngôn Thiếu Khanh kinh ngạc đến biến sắc.
Sắc mặt của Khâu Dật Phàm cũng không được tốt lắm.
Một lát sau, đội trưởng đội bảo an sắc mặt ngưng trọng mang băng ghi hình đưa tới đây: "Mạc tiên sinh, tôi ban nãy đã liên hệ được vài người trực ban khi đó, cũng biết được một chút tình huống, thời gian gần đây quả thực có một chiếc xe taxi thường xuyên lui tới khu biệt thự này, cả phòng chúng tôi đều biết rõ biệt thự số 8 ở khu này bởi vì xe hỏng nên thường xuyên gọi xe taxi qua đây, vì vậy mọi người đều không có chú ý, vừa rồi tôi thu thập được thông tin từ vài người, trên cơ bản có thể xác định được, tất cả đều là cùng một chiếc xe."
Cùng một chiếc xe, bốn chữ này nhìn như thế nào cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị, bởi vì phòng trực bảo an là do ba người thay phiên nhau gác, xe taxi xuất hiện không cùng một giờ trực nên bọn họ hết thẩy đều không chú ý tới.
Vẻ mặt của ông cụ Mạc càng ngày càng ngưng trọng, cầm lấy băng ghi hình từ phía bảo an, liền bỏ vào trong máy tính mở lên, tại giữa thời điểm 5 giờ 32 phút, Hinh Nhã rời khỏi biệt thự, vừa lúc có một chiếc xe taxi hiện đại chạy đến hướng này, cô liền quắc tay gọi lại, xe taxi liền ghé lại bên cạnh cô.
"Sắp xuất hiện biển số xe, mau phóng đại nó lên." Ông cụ Mạc vội vàng phân phó cho Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong gõ bàn phím dừng lại, ông cụ Mạc vội ghi nhớ kỹ biển số xe: "Đem mặt tài xế phóng to lên cho ta!"
Âu Dương Phong liền phóng cận mặt tài xế.
"Lưu tất cả hình ảnh lại!"
Mấy người bọn họ lại xem tiếp mấy băng ghi hình của mấy ngày nay, quả nhiên ở các khung giờ trực khác nhau đều thấy được có một chiếc xe taxi lui tới, đến bây giờ ông cụ Mạc đã có đầy đủ lý do tin rằng hết thảy mọi chuyện đang xảy ra chính là một âm mưu được sắp đặt sẵn.
Ông cụ Mạc vội vàng gọi cho cục trưởng của sở cảnh sát, đem suy đoán của ông cùng với đoạn băng ghi hình lúc trước, biển số xe của tài xế gửi qua cho cục trưởng, cục cảnh sát bên kia rất nhanh liền có tin tức, chiếc xe taxi kia hiện đang dừng ở đại lộ Liễu Lâm, xe qua đường nhìn thấy mặt trên xe taxi có nhiều vết máu chồng chất cho nên đã báo cảnh sát, cảnh sát ở khu vực phụ cận cũng đã đến hiện trường, trên xe taxi có một lượng thuốc mê lớn, còn có dấu vết xô xát kịch liệt, trước mắt phải đợi cảnh sát thu thập thêm bằng chứng, còn chưa biết được là Ôn Hinh Nhã còn sống hay đã chết.
Thông qua phân tích của cục cảnh sát, trên cơ bản đã xác định được đây là một vụ án bắt cóc có chủ mưu, bọn họ ngay lập tức liền đến cục cảnh sát báo án, yêu cầu đội cảnh sát chuyên môn phụ trách giải quyết các vụ án bắt cóc vào cuộc điều tra.
Nhận được tình báo từ cục cảnh sát, cả người ông cụ Mạc khí huyết đều không thông, toàn thân vô cùng lạnh lẽo, ngực từng trận đau thắt lại, lảo đảo bước chân cơ hồ đứng cũng không vững: "Ông Trương, lập tức gọi điện về Ôn gia!"
Ôn gia là gia tộc thương nghiệp, nhân số đông đúc, có lẽ sẽ tìm được cách giải quyết.
~Hết Chương 93~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT