Trong phòng bao ở Cửu Trọng Thiên, Khâu Dật Phàm, Trình Tử Nghệ, Âu Dương Phong, Ngôn Thiều Khanh, bốn người đều có mặt đầy đủ, chỉ mỗi thiếu một mình chủ nhà- Ôn Hinh Nhã.
"Âu Dương Phong, gần đây có một cổ phiếu của một công ty dùng năng lượng xanh để bảo vệ môi trường rất có triển vọng, tôi nghe nói cậu đầu tư vào cổ phiếu này thay cho Ôn Hinh Nhã." Mấy ngày trước, chính phủ vừa mới đưa ra các chính sách bảo vệ môi trường, lập tức dẫn đến các cổ phiếu của mấy công ty bảo vệ môi trường trong nước lên như diều gặp gió trên các thị trường chứng khoán.
Âu Dương Phong gật đầu: "Ừ! Chỉ riêng buổi sáng ngày hôm nay, cái cổ phiếu của công ty năng lượng xanh đã tăng lên 2000 điểm, tôi nghĩ đến buổi tối nó có thể tăng đến 3000 điểm, lúc trước tôi có giúp Hinh Nhã mua một ngàn vạn, bây giờ đã tăng gấp đôi."
Trình Tử Nghệ vội vàng tới bắt chuyện: "Vậy cậu cũng giúp tôi mua một chút đi!"
Âu Dương Phong hỏi: "Vậy cậu lấy danh nghĩa khách hàng của công ty đầu tư Lan Hinh, hay là lấy danh nghĩa bạn bè để tôi giúp cậu mua?"
Trình Tử Nghệ nói: "Có gì khác nhau sao?"
Âu Dương Phong trưng ra biểu tình xử lý việc theo việc công nói: "Đương nhiên là khác nhau, nếu lấy danh nghĩa là khách hàng của công ty đầu tư Lan Hinh, thì cậu phải đến Lan Hinh lập hồ sơ khách hàng, nhưng mà trước mắt Lan Hinh chỉ tập trung với các đối tượng giàu có, nổi tiếng trong nước. Tuy rằng anh cũng coi như là một người nổi tiếng, nhưng ở mặt tiền tài thì vẫn còn kém một chút."
Trình Tử Nghệ mặt xám đen, đạp vào chân Âu Dương Phong một cái: "Chết tiệt, cậu còn chê chân tôi chưa đủ dài, không đủ trình để đạt tới mục tiêu khách hàng của Lan Hinh. Nếu không có tôi quảng cáo cho Lan Hinh, thì hiện tại Lan Hinh có nổi tiếng như hiện nay không!"
Âu Dương Phong nghiêm nghị nói: "Cậu đừng kích động, tôi còn chưa nói xong mà, nếu lấy danh nghĩa bạn bè để mua thì không có vấn đề gì cả."
Trình Tử Nghệ không khỏi tức giận nói: "Mẹ kiếp, cậu chơi tôi!"
Khâu Dật Phàm và Ngôn Thiều Khanh không nhịn được cười ra tiếng, Khâu Dật Phàm không khách sáo nói: "Chơi cậu thì sao nào!"
Âu Dương Phong rốt cuộc cũng nhịn được cười nói: "Cậu định mua bao nhiêu?"
Trình Tử Nghệ hờ hửng xua tay: "Nếu cậu đã xem trọng loại cổ phiếu này, vậy thì mua một trăm vạn đi!"
Thân là một luật sư, thì không nên dấn thân quá sâu vào một việc rủi ro cao như chơi chứng khoán, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, tốt nhất là chỉ chơi cho vui, chơi xong còn có thể thoát ra được là tốt nhất.
Khâu Dật Phàm nhìn đồng hồ: "Đã 6 giờ, sao Hinh Nhã còn chưa tới?"
Âu Dương Phong cũng cảm thấy kỳ quái: "Từ trước đến nay, Hinh Nhã luôn là người đúng giờ nhất, không bao giờ để người khác đợi lâu. Lúc này cũng năm sáu giờ chiều, là giờ tan sở cao điểm, cho nên có thể đang kẹt xe trên đường?"
"Nếu như bị kẹt xe, thì cô ấy cũng sẽ gọi điện thoại thông báo cho chúng ta, có thể đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Khâu Dật Phàm đã giao tiếp với Ôn Hinh Nhã nhiều cho nên khá là hiểu biết về cô.
"Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy." Âu Dương Phong lấy ra điện thoại gọi vào số của Ôn Hinh Nhã.
"Xin chào, cuộc gọi mà bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau!" Một giọng nói nhắc nhở lạnh lùng truyền đến từ điện thoại kèm theo một tràng tiếng anh, Âu Dương Phong cau mày gọi hai lần nữa, kết quả đều giống nhau.
"Thế nào, không gọi được?" Ngôn Thiều Khanh vội vàng hỏi.
Âu Dương Phong gật đầu nói: "Điện thoại của cô ấy không kết nối được, tôi gọi ba lần rồi nhưng vẫn không liên lạc được."
Trình Tử Nghệ bắt chéo hai chân nói giỡn: "Chẳng lẽ cô ấy không có ý mời chúng ta ăn cơm nên mới cố ý không nhận điện thoại, cho chúng ta leo cây."
Khâu Dật Phàm hung hăng đá hắn một cái: "Đừng có nói hươu nói vượn (*), Hinh Nhã không phải là người như vậy, cô ấy nhất định bận chuyện gì khác nên mới tới trễ."
(*) nói hươu nói vượn: Nói nhảm.
Trình Tử Nghệ nhanh chóng thu chân lại, tức giận nói: "'Khâu Dật Phàm, cậu cũng quá độc ác đi, tôi chỉ nói đùa thôi, sao cậu lại nghiêm túc như thế!"
Âu Dương Phong cũng nói: "Chúng ta gọi món trước đi! Ước chừng lát nữa Hinh Nhã sẽ đến."
Khâu Dật Phàm gật đầu, gọi người phục vụ lại để gọi món.
Sau khi gọi món một lúc thì đồ ăn cũng được bày lên. Bây giờ đã 6 giờ rưỡi nhưng Ôn Hinh Nhã còn chưa tới, mấy người Âu Dương Phong và Khâu Dật Phàm có chút lo lắng, gọi điện thoại cho cô thêm lần nữa, nhưng điện thoại của cô vẫn không kết nối được.
"Tôi gọi điện thoại cho ông cụ Mạc để hỏi một chút." Khâu Dật Phàm nói xong liền gọi điện thoại cho ông cụ Mạc.
Ông cụ Mạc đang ở trong thư phòng để vẽ tranh, đôi tay cầm bút vẽ hết sức chuyên nghiệp, những đường nét rời rạc trải dài uốn lượn liên tục như dãy núi trùng trùng điệp điệp, phản chiếu địa hình lỏng lẻo, thoai thoải của núi đất, ý chí tĩnh lặng, do phương pháp vẽ điêu luyện, các đường vân của đá rõ ràng và có kết cấu, đường nét có sức sống và dẻo dai, đầu bút lông cứng cỏi chạm vào tờ giấy trắng.
Bất ngờ nhận được điện thoại của Khâu Dật Phàm, ông cảm thấy có chút lạ, buổi tối ngày hôm nay Hinh Nhã không phải hẹn mấy người Khâu Dật Phàm ăn cơm sao? Sao bây giờ lại gọi điện thoại cho ông.
"Ông cụ Mạc, Hinh Nhã có hẹn với chúng cháu ăn cơm ở Cửu Trọng Thiên, nhưng bây giờ còn chưa tới, điện thoại của cô ấy vẫn không liên lạc được, cô ấy có ở nhà không, có phải đang bận chuyện gì nên mới đến trễ không?"
"Hinh nhã đã rời khỏi nhà đi đến Cửu Trọng Thiến lúc năm giờ rưỡi, sao bây giờ có thể còn chưa tới?" Tay cầm bút lông của ông cụ Mạc thoáng run lên, nước mực trên đầu bút lông rơi xuống giấy trắng Tuyên Thành, trên tờ giấy tức khắc xuất hiện một vết mực đen bị loang lổ, toàn bộ bức tranh lập tức biến thành núi lạnh, đá lạnh, xám xịt và ảm đạm.
"Cái gì, đến đây lúc 5 giờ rưỡi?" Giọng nói của Khâu Dật Phàm trở nên nghiêm túc, từ Mạc gia đến Cửu Trọng Thiên chỉ tốn khoảng hai mươi phút ngồi xe, hiện tại đã 6 giờ rưỡi, dù có kẹt xe thì trong vòng một tiếng cũng sẽ tới Cửu Trọng Thiên.
"Ừ, trước khi đi Hinh Nhã có tới chào ông, nói là đi cùng với các cháu, cũng không có nói thêm chuyện gì nữa. Nếu như có chuyện khác thì theo tính cách của Hinh Nhã cũng sẽ gọi điện thoại thông báo cho các cháu một tiếng." Trong lòng ông cụ Mạc dâng lên một linh cảm xấu, mí mắt bên phải không ngừng nháy.
Khâu Dật Phàm nghe thấy trong giọng nói của ông cụ Mạc có tia lo lắng, hắn vội vàng trấn an: "Ông cụ Mạc, ông đừng vội, có thể tạm thời không có chuyện gì, ông thử liên lạc với cô ấy xem sao."
"Trước đó ông có nhờ ông Trương chở đi, nhưng gần đây lưng của ông Trương bị đau nên đi không được, cho nên nó nói sẽ đi bắt taxi. Bây giờ xe taxi lộn xộn như vậy, nó chỉ là một đứa nhóc chưa thành niên, chắc chắn đã xảy ra chuyện." Tay của ông cụ Mạc thoáng chốc run rẩy, trong đầu không tự chủ được liền nghĩ đến bản tin thời sự vào hai ngày trước, tài xế xe taxi cướp của rồi giết người vứt xác, ngực lập tức bị nghẹn lại, lo lắng đến mức hít thở có chút khó khăn.
Khâu Dật Phàm nghe thấy tiếng thở dồn dập đột ngột của ông cụ Mạc, hắn nhanh chóng trấn an ông: "Ông Mạc, ông đừng lo lắng, cháu sẽ qua ngay, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện tiếp."
Khâu Dật Phàm tắt điện thoại, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Hinh Nhã có thể đã xảy ra chuyện rồi, ông Mạc nói lúc 5 giờ rưỡi, cô ấy đã ra khỏi nhà để đến Cửu Trọng Thiên."
Mấy người Âu Dương Phong trong lòng vô cùng lo lắng nói: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Khâu Dật Phàm cầm áo khoác lên và nói: "Tôi đi đến Mạc gia để gặp ông Mạc, tình trạng của ông ấy lúc nghe điện thoại hình như không tốt lắm, tôi có chút lo lắng."
Âu Dương Phong và Ngôn Thiều Khanh cũng vội nói: "Tôi đi với cậu, nếu lỡ có xảy ra chuyện gì thì có thể chiếu cố lẫn nhau."
Trình Tử Nghệ cũng nói: "Tôi sẽ đi đến sở cảnh sát để kiểm tra xem khoảng thời gian gần đây có xảy ra vụ tai nạn xe hơi hay gì khác không."
Đoàn người vội vàng đi ra khỏi Cửu Trọng Thiên, lái xe đi Mạc gia.
~Hết Chương 92~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT