Edit: Tiểu Màn Thầu

“ Hàn Tư Hành!” Sắc mặt Kiều Trăn đầy kinh ngạc, run rẩy hô lên một tiếng, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

Đôi môi khó khăn lắm mới khép lại được, trong phòng vang lên tiếng thở dốc của cậu thật rõ ràng.

“ Trăn Trăn.” Cậu ngẩng đầu, đưa tay bắt lấy đôi vai cô, ép cô phải nhìn mình, ” Còn cảm thấy đối xử giống như một người chị gái nữa không? Hả?”

Kiều Trăn khẽ mím môi, nhất thời không nói nên lời, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu. Tuy rằng trong lòng đã thầm ý thức được điều này, chừng nào cậu chưa lên tiếng, cô vẫn cứ xem như là không biết gì, tiếp tục yên tâm làm một kẻ đào binh.

Nhưng hôm nay, cậu đã đem hết tất cả mọi chuyện nói ra rõ ràng, buộc Kiều Trăn phải đối diện với nó.

“ Chúng ta, chúng ta không thể làm chị em sao? Sống hoà thuận giống như trước kia vậy?” Tiếp tục làm một người em trai bình thường của Kiều Trăn, hơn nữa Hàn Tư Hành còn kém cô 5 tuổi.

Chị em? Tiếp tục?

“ Muốn làm chị gái của em sao?” Hàn Tư Hành thấp giọng hỏi một câu.

Kiều Trăn nhìn khuôn mặt đẹp của cậu, rồi cắn môi, gật đầu.

“ Làm sao bây giờ?” Cậu khẽ cười tự giễu, “ Nhưng em không muốn làm em trai của chị….”

“ Em muốn nắm tay chị, muốn ôm chị, muốn hôn chị, muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chị ––”giọng nói trầm khàn mang theo vài phần tuyệt vọng, đem ước vọng của bản thân mình nói rõ với cô.

“ — — em đừng nói nữa!” Kiều Trăn giơ tay che kín lỗ tai mình, cắt ngang lời cậu.

Khuôn mặt cô đã đỏ như máu, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy người khác trực tiếp thổ lộ với mình.

Cô cúi đầu, không dám đối mặt với cậu, “ Nhưng chị luôn xem em là em trai. Nếu hành động nào của chị khiến cho em hiểu lầm, chị xin lỗi em có được không?”

“ À. Chị luôn xem em là em trai….” Hàn Tư Hành lặp lại lời nói của cô, nắm lấy đôi tay đang che lỗ tai của cô xuống, đặt ngay ngắn trên chân cô.

“ Chỉ là——” cậu dừng một lúc, ánh mắt khổ sở cùng tuyệt vọng nhìn thẳng vào đôi mắt của Kiều Trăn.

“ Chỉ là em yêu chị.” Cậu lẩm bẩm nói, giống như lời nói thân mật của các cặp đôi yêu nhau.

Chị không yêu em, luôn đối xử với em như một đứa em trai. Nhưng mà em yêu chị, vì sao thứ tình cảm này không thể khống chế được.

Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm.*

( *Ý nghĩa: Tình cảm không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ mãi hướng về một người mà yêu say đắm.)

Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ ánh mắt đầu tiên, tình cảm của cậu dành cho cô đã rất đặc biệt.

Khi còn bé ba mẹ của cậu đã ly hôn, thậm chí cậu còn không được mẹ yêu thương. Lúc học tiểu học, bạn bè trong lớp luôn cười nhạo cậu là đồ không có ba. Chỉ có cô, mang chút tình thương đến cho mình.

Khi ấy, cậu vô cùng chán ghét cái thế giới này. Cậu không hiểu, nếu đã không yêu nhau, ba mẹ còn kết hôn làm gì, vì sao lại muốn sinh ra cậu rồi lại bỏ mặt cậu như thế.

Thậm chí cậu còn nghĩ đến việc, chờ sau khi cậu lớn lên, sẽ quay về trả thù những người đã từng xem thường mình, không buông tha cho bất kì kẻ nào. Dù sao cậu cũng chỉ có một mình, không có gì để vướng bận.

Nhưng sau khi quen biết cô, mọi chuyện đã thay đổi. Cô không giống như mình, tính tình của cô rất tốt, dường như chưa bao giờ muốn tranh cãi cùng ai.

Ở trong mắt cô, trước nay không có sự tàn bạo và cái ác. Cô luôn trầm tĩnh, dịu dàng, không hề nhiễm thói xấu nào. Khi ở bên cạnh cô, những cảm xúc tàn ác nơi trái tim cậu dần dần trở nên bình thản.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cậu muốn độc chiếm ánh mắt và trái tim cô, không bao giờ muốn nhìn thấy cô quan tâm người khác. Loại tình cảm cố chấp này giống như một hạt giống nhỏ mọc ở nơi vách đá, cho dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt vô vọng vẫn ngoan cường sinh trưởng.

Khi cậu trưởng thành, hạt giống tình yêu này cũng từ vách đá mà mọc thành cây. Nó không ngừng phát triển, đâm chồi nảy lộc, thậm chí trong thời tiết giá rét cũng có thể nở hoa.

Những đóa hoa đó chính là đóa hoa tình yêu. Tình yêu dành cho cô, xuất phát từ điều tự nhiên nhất cũng là việc kiên trì nhất, cả đời này không bao giờ thay đổi.

“ Trăn Trăn, em yêu chị 9 năm rồi, làm sao mà em không hiểu rõ chứ?” Hàn Tư Hành lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu, im lặng không lên tiếng, dường như tình yêu này cậu đã cố gắng che giấu nhiều năm.

Kiều Trăn bị những lời nói này làm cho chấn động không thể thốt nên lời. Lần đầu tiên cô nghe thấy người khác nói với mình ba chữ “ Em yêu chị”.

“ Xin, xin lỗi.” Cô cố gắng lên tiếng, chỉ có thể nói được ba từ này.

Tình yêu của cậu quá mãnh liệt, cô nhận không nổi. Ngoài trừ nói lời xin lỗi, cô không biết phải từ chối lời tỏ tình này như thế nào.

Hàn Tư Hành rũ mắt, đem những nỗi đau giấu kín vào trong.

“ Không sao cả.” Cậu nhỏ giọng lên tiếng, trong giọng nói không thể che giấu được sự thất vọng và cô đơn.

Sớm biết mọi chuyện sẽ như vậy, bây giờ thổ lộ khẳng định sẽ bị từ chối. Đã biết không có kết quả, nhưng không cam tâm tiếp tục dùng thân phận em trai để được ở bên cạnh cô.

Nghe thấy cậu nói không sao, trong lòng Kiều Trăn thầm thở nhẹ một hơi, cô mím môi, lại nghe cậu nói tiếp một câu: “ Em có thể chờ.”

Mới vừa rồi dây thần kinh vừa thả lỏng một chút lại căng lên. Chờ sao? Không phải nên từ bỏ ý định này mà quay trở về mối quan hệ chị em à….

Từ trước đến nay, Kiều Trăn chưa bao giờ từ chối người khác, thậm chí cũng không giải thích rõ, chỉ cần thể hiện một chút ý tứ từ chối, đối phương sẽ tự biết khó mà lui. Nhưng cậu….

Hàn Tư Hành không nói học nữa, lẳng lặng đứng dậy đi về phía cửa nhà lấy dép lê đến cho Kiều Trăn. Cậu ngồi xổm xuống, cầm bàn chân trắng mịn của cô lên.

Cơ thể Kiều Trăn có chút run rẩy, cố rút chân về nhưng làm cách nào cũng không thoát được, đành phải từ bỏ ý định, nhìn cậu mang dép lê vào cho mình.

Hàn Tư Hành chăm chú ngắm nhìn đôi bàn chân của cô, móng chân xinh đẹp hồng nhạt, được cắt tỉa sạch sẽ, ngón chân mềm mại vì khẩn trương mà cong xuống, thực sự rất đáng yêu.

Cậu chăm chú ngắm nhìn đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp ấy trong bóng đêm một lúc, cầm lòng không được liền đặt một nụ hôn lên đó.

Kiều Trăn có chút nhột, “ Tư Hành!”

Cô vừa từ bên ngoài trở về, thời tiết mùa hè nóng bức, không biết đôi chân có biết bao dơ bẩn, vì sao cậu còn có thể hôn nó!

Hàn Tư Hành mang dép lê vào cho cô, ngẩng đầu nhìn ngắm gương mặt xấu hổ của cô, thấp giọng nói một câu: “ Không bẩn.”

Kiều Trăn không chút do dự, vội đứng dậy chạy vào phòng của mình.

Lúc này, Hàn Tư Hành cũng không có ý định ngăn cản. Yên lặng đứng nhìn cô chạy vào phòng khoá chặt cửa, cậu lại nhắm mắt, đi đến trước cửa phòng. Cậu đứng bên ngoài rất lâu, bên trong không nghe thấy âm thanh gì cả.

Hàn Tư Hành xoa dịu cổ họng sớm đã bị tắc nghẽn, nhìn vào cánh cửa thấp giọng nói một câu: “ Trăn Trăn, đừng trốn tránh em.”

Cậu không biết cô có nghe thấy hay không, xoay người đi về phía huyền quan sắp xếp lại giày, rồi quay trở về phòng của mình.

“ Cụp.” Một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Kiều Trăn nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của Hàn Tư Hành, mới thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu cảm thấy có chút áp lực, nội tâm bối rối không biết tâm sự cùng ai.

Cô nằm trên giường, đem con gấu bông nhỏ bên cạnh ôm vào lòng. Hít sâu một hơi, bàn tay vô thức xoa nhẹ lỗ tai của con gấu bông.

Cậu tỏ tình, bản thân mình cũng đã từ chối, sau đó thì sao? Hàn Tư Hành không giống như những người khác, cách tỏ tình cũng không giống với những người trước kia đã tỏ tình với cô, cậu chính là em trai nhỏ đã lớn lên cùng mình, thậm chí cũng có thể nói giống như bạn bè thân thiết.

Trong lòng Kiều Trăn phiền muộn không thôi, hiện giờ hai người còn sống chung dưới một mái nhà, quả thực là khó đối diện.

*

Buổi sáng hôm sau, thời điểm Kiều Trăn thức giấc, theo thường lệ đã không thấy bóng dáng của Hàn Tư Hành ở trong nhà.

Kiều Trăn nhìn lên bữa sáng trên bàn, nội tâm chợt rung động. Đã nhiều ngày trôi qua, mỗi ngày Hàn Tư Hành đều sẽ chuẩn bị bữa sáng xong, mới đi đến trường nghiên cứu robot. Buổi chiều, cậu sẽ trở về trước khi Kiều Trăn tan ca, đứng trước cửa tiểu khu chờ cô trở về.

Tuy cậu không nói ra, nhưng Kiều Trăn vẫn biết, bởi vì cậu biết bản thân cô rất nhát gan, cho nên mỗi đêm đều sẽ ra ngoài chờ cô, vì thế luôn phải đến trường học từ rất sớm.

Cô đã từng nói với cậu không cần phải chờ mình nữa, cô có thể tự mình trở về nhà. Nhưng cậu lại kiên trì mỗi đêm đứng trước cửa tiểu khu chờ cô, ngoại trừ những lần cô được tan ca về sớm. Thỉnh thoảng, cậu bận việc không thể trở về kịp, cũng sẽ nhắn tin hỏi cô đã về đến nhà chưa mới cảm thấy yên tâm.

*

Dùng xong bữa sáng, Kiều Trăn lại đi đến đại truyền hình S lên tầng 16. Ở nơi đây, cô gặp được cô giáo hướng dẫn của mình —— biên đạo Ngải Văn.

Ngải Văn đã tốt nghiệp được 3 năm, làm việc với Tần Miện hơn một 1 năm. Tóc cô ấy đen nhánh cắt ngắn ngang tai, tính tình thẳng thắn, là một sư tỷ hoạt bát.

“ Tiểu Kiều, trước kia em có xem qua chương trình của chúng ta chưa?” Có thể để đích thân Tần Miện tuyển vào tổ, Ngải Văn đối với cô bé khả ái này cũng có chút hứng thú.

“ Đã từng xem qua rồi ạ.” Kiều Trăn gật đầu, “ Chương trình này rất nổi tiếng, đặc biết rất được sinh viên yêu thích.”

Ngải Văn gật đầu, “ Tập mới nhất vừa quay xong trong ngày hôm nay. Về phần hậu kỳ đã có người làm, không cần đến chúng ta, nhưng tổng thể chúng ta vẫn phải giám sát lại….”

Ngải Văn giải thích đơn giản công việc trong tổ sản xuất cho Kiều Trăn biết.

“ Mỗi một mùa, chúng ta phải suy nghĩ ra một chủ đề mới, sau khi ghi hình xong, đội ngũ biên tập viên sẽ đem chúng cho nhà tài trợ xét duyệt lại, công việc rất bận rộn. Là một biên đạo có rất nhiều công việc phải làm, mới bắt đầu sẽ có chút khó khăn, sau một thời gian sẽ quen thôi, em hiểu không?”

Kiều Trăn liên tục gật đầu, “ Em hiểu rồi ạ, cô giáo Ngải.”

“ Ừ, một lúc nữa em cùng chị tham gia cuộc họp lựa chọn chủ đề cho mùa sau nhé.” Ngải Văn vừa nói xong đã có điện thoại gọi đến, cô ấy dùng ánh mắt ra hiệu muốn Kiều Trăn đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Kiều Trăn tham gia cuộc họp của tổ sản xuất, mọi thứ đều rất mới lạ.

Cuộc họp lần này chủ yếu tập trung vào chương trình truyền hình thực tế [ Vua trinh thám].

Kịch bản của chương trình này được tổ sản xuất lên kế hoạch, lần này có vài chủ đề được đưa ra để nhà tài trợ lựa chọn. Trước tiên, nhà tài trợ sẽ xem xét chủ đề và nói lên ý kiến riêng của mình, cuối cùng trong 5 chủ đề đã chọn được một chủ đề chính là { Bí mật lâu đài cổ}.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Ngải Văn đưa cho Kiều Trăn một tập văn bản của chủ đề đó để xem qua, mấy ngày nay tổ sản xuất muốn tổ chức vòng casting để tuyển thí sinh mới, sau đó là diễn tập, cuối cùng là chính thức quay hình.

Là một thực tập sinh, đầu tiên Kiều Trăn phải hiểu rõ công việc chủ yếu trong tổ sản xuất là gì, nội dung công việc cũng không nhiều lắm. Thời điểm tan ca, Ngải Văn nhìn thấy Kiều Trăn vẫn ngồi trong văn phòng, thuận miệng hỏi: “ Hôm nay công việc không nhiều, sao còn chưa tan ca?”

Kiều Trăn cười cười, “ Em muốn xem tư liệu của các thí sinh một lúc nữa, cô giáo, chị cứ về trước đi.”

“ Ừ, vậy chị về trước nha.” Ai cũng thích thực tập sinh ham học hỏi, Ngải Văn cũng không ngoại lệ. Cô ấy đối với cô bé này có ấn tượng khá tốt.

Sau khi Ngải Văn rời đi, Kiều Trăn buông tập tư liệu trong tay xuống, nhìn điện thoại thở dài.

Trên màn hình điện thoại, tin nhắn Wechat của Hàn Tư Hành hiện lên.

[ Tư Hành: Khi nào tan ca?]

Kiều Trăn đã nhiều lần muốn mở khoá màn hình, nhưng lại do dự liền dừng tay. Cô không biết phải đối mắt với cậu như thế nào, cho nên mới ở lại văn phòng kéo dài thời gian.

Không đến hai phút, cậu lại nhắn một tin nữa.

[ Tư Hành: Em đang đứng trước cửa đài truyền hình chờ chị.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play