Edit: Tiểu Màn Thầu

Kết quả của kỳ thi giữa kỳ được công bố, Hàn Tư Hành đứng đầu bảng thành tích xếp hạng. Trong buổi lễ tựu trường của Cao trung, có một tiết mục phát học bổng cho học sinh mới nhập học, khi cậu lên bục lãnh học bổng, chỉ trong thoáng chốc đã nổi danh trong trường.

Khai giảng không bao lâu, trường học lại đón thêm một đại soái ca vào nhập học. Thực ra biết được chuyện này, đều do Kiều Trăn nói cho cậu biết. Sau khi nói xong cô còn nhìn cậu nói thêm một câu, “ Nhưng mà chị vẫn cảm thấy em đẹp trai nhất.”

Nghe xong cậu “ Ồ” một tiếng, trong lòng thầm vui mừng. Từ lúc còn học tiểu học, cậu đã biết vẻ bề ngoài của mình không tệ, trong trường còn dễ dàng thu hút biết bao sự chú ý của nữ sinh.

Cậu ghét nữ sinh khác thích mình, nhưng bây giờ, trong lòng cậu lại hy vọng cô có thể vì vẻ bề ngoài của mình mà thích mình nhiều hơn một chút.

Nếu như cô cũng là dạng người thích vẻ bên ngoài thì tốt biết mấy. Nhưng đáng tiếc, cô không phải dạng đó.

Trong lúc vô ý cậu đã đọc được cuốn nhật ký mà cô viết, biết cô hy vọng một nửa còn lại của mình như thế nào.

“ Trưởng thành”, “ Không cần quá đẹp trai” những chữ này khắc sâu vào trong đầu cậu, lần đầu tiên cậu hiểu được bản thân mình không hội tụ những điều đó, nội tâm như bị dao đâm.

Còn chưa kịp phản ứng, nước mắt đã tuôn rơi. Đột nhiên cậu hận tuổi tác của mình, cho dù cậu có nhảy bao nhiêu lớp cũng vẫn chênh lệch. Cho dù trở thành bạn học của cô, cậu vẫn không phù hợp với tiêu chuẩn mà cô mong muốn.

Buổi tự học của Cao nhị có ba tiết, cao nhất chỉ có hai tiết. Thế là cậu lại bắt đầu cuộc sống chờ cô tan học, mỗi ngày cậu đều ngồi trong lớp đến khi cô học xong tiết tự học, để được đi về cùng cô.

Có một buổi tối, cậu theo thường lệ từ toà nhà dạy học của Cao nhị đi xuống sân trường đợi cô, nhìn thấy cô và bạn học dắt xe đi ra ngoài, mãi mê trò chuyện hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của cậu.

Cậu vừa muốn lên tiếng gọi cô, liền nghe thấy người bạn học đó cười khanh khách, trêu chọc cô: “ Thực sự tớ cảm thấy lớp trưởng đối với cậu và những người khác không giống nhau….”

Bạn học còn chưa nói hết lời đã bị Kiều Trăn cắt ngang, “ Này cậu đừng nói lung tung, coi chừng bị người khác nghe thấy!” Thanh âm cùng bộ dạng của cô mang theo vài phần mềm mại của thiếu nữ, chưa bao giờ cô thể hiện dáng vẻ đó trước mặt cậu.

Cậu lập tức hoá đá tại chỗ, trong đầu “ Ong ong” một tiếng, đầu đau như búa bổ. Trên đường trở về, cậu luôn nói bóng nói gió hù dọa cô không được yêu sớm, nếu không sẽ nói cho dì và chú biết.

Kiều Trăn tức giận nói, “ Chị không có quen bạn trai!”

Thế là cậu lại đổi yêu cầu: “ Cũng không thể thích người khác! Như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.”

Kiều Trăn nhìn cậu một cái, không nói gì. Xem ra, dường như cô đã ngầm thừa nhận. Cô có người trong lòng rồi sao? Người đó cậu có biết không, cô đã thích người khác rồi à.

Đau khổ, thương tâm, cùng đố kị và hận ý, các loại cảm xúc thoáng chốc tràn ngập nội tâm cậu, thậm chí cậu không biết nên nói cái gì.

Tại sao lại như vậy? Cô hẳn nên chờ cậu trưởng thành, hai người sẽ sống cùng nhau. Đêm hôm đó, lần đầu tiên cậu bị mất ngủ.

Sau một khoảng thời gian, cậu như một kẻ trinh thám luôn âm thầm quan sát Kiều Trăn, luôn miệng cảnh cáo cô không được yêu sớm. Cũng may lời cảnh cáo này có hiệu quả, trong khoảng thời gian đó cậu phát hiện, thực sự cô không có chút ái muội nào với tên lớp trưởng kia.

Lúc này cậu mới thầm thở phào nhẹ nhõm, càng ngày cậu càng khát khao được ở bên cạnh cô.

*

Năm 14 tuổi, cậu học cao nhị, cô đã sắp tốt nghiệp cao trung. Chuẩn bị thi đại học, cô rất chăm chỉ học tập, mọi tâm tư đều đặt vào việc học. Trước đây vào ngày cuối tuần, cậu thường xuyên đến nhà tìm cô để đi ra ngoài dạo chơi, nhưng bây giờ, dường như thời gian càng trở nên rất quý báu, không được phép lãng phí vào những việc vui chơi.

Thứ bảy, lớp mười hai phải học bù, cậu cũng vào trường tự học. Chủ nhật, cô muốn ở nhà học bài, cậu cũng không có ý định đến quấy rầy, chỉ có thể kiềm chế bản thân mình, thỉnh thoảng sẽ đi tìm cô một lần.

Trong lúc bận rộn học tập, thời gian trôi qua rất nhanh.Chưa kịp chuẩn bị, một mùa hè nữa lại đến. Kiều Trăn đã thi đại học xong, lập tức đi cùng bạn bè ra ngoài du lịch.

Cậu cũng muốn đi du lịch cùng cô, nhưng thời gian không cho phép. Cậu đã học Cao nhị phải luôn có mặt ở trường học tập nghiêm túc.

Cô và đám bạn đi đến thành phố nhỏ ở phía Nam, trong vòng bạn bè cô có đăng vài tấm hình. Trong hình hai thiếu nữ cười xán lạn. Gió thổi qua làn váy cô, lớp vải dán sát thân thể, càng hiện lên đường cong cơ thể của cô.

Thiếu nữ mười tám tuổi mang theo hơi thở ngọt ngào, lại thêm vài phần nữ tính. Thế nhưng cậu chỉ mới 15 tuổi, ở trong mắt cô, căn bản không phải là một người trưởng thành chỉ là một bạn nhỏ mà thôi.

21 tuổi quen với người 25 tuổi, có lẽ sẽ không nhìn ra điểm gì khác thường. Nhưng 15 tuổi và 19 tuổi lại là hai cuộc sống khác nhau. Cô đã trưởng thành, còn cậu vẫn là trẻ vị thành niên. Sau khi nhận thức được điều này trong lòng cậu càng thêm khổ sở.

Ngày cô du lịch về là thứ bảy, cậu không thể chờ đợi thêm nữa liền đến nhà tìm cô. Dì nói cô đang tắm, bảo cậu vào phòng ngồi đợi một lúc.

Cậu đi vào phòng riêng của Kiều Trăn, trên sàn nhà là cái Vali đang mở, bên trong còn có quần áo chưa kịp thu dọn. Cậu liếc nhìn, một cái túi to nằm bên trong, có một cái áo lót ren màu đen.

Nhìn thấy cái áo lót đó, trong nháy mắt đầu óc cậu như muốn lên máu, thoáng chốc đã mất đi năng lực suy nghĩ.

Kiều Trăn đã tắm sạch sẽ thay quần áo ở nhà đi vào phòng, mỉm cười với cậu. Tóc cô được vấn cao trong khăn tắm, lộ ra cần cổ trắng nõn và khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, nước từ mái tóc cô chảy xuống, từ gương mặt chảy xuống phần da thịt nơi ngực cô.

Cậu có chút không tự nhiên dời mắt đi, đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Cô không phát hiện điểm bất thường này của cậu còn vui vẻ ngồi xổm xuống soạn hành lý, vừa soạn vừa nói: “ Em đến thật đúng lúc, chị có mua quà dự định một lúc nữa qua nhà tặng em.”

Cậu “ Ồ” một tiếng, nhìn bóng lưng cô đến ngây người.

“ Tìm thấy rồi.” Đột nhiên cô hô lên một tiếng, đứng lên đưa túi quà cho cậu. Cậu nhìn thoáng qua nó, dường như là đồ đặc sản của nơi cô đến du lịch.

“ Bọn chị sợ mua đồ mỹ nghệ hay trang sức sẽ dễ bị lừa, cho nên chỉ mua một ít món ăn đặc sản để em nếm thử, thông cảm nha.” Cô không chút để ý giải thích.

Cậu lắc đầu, có gì phải thông cảm?

Sau đó bọn họ đã nói những chuyện gì cậu cũng không nhớ rõ, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh cái áo lót ren màu đen đó.

Tối hôm ấy cậu mơ thấy Kiều Trăn mặc cái áo lót đen, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, trước ngực còn có đường cong được áo lót che lại như ẩn như hiện…..

Đây không phải là lần đầu tiên cậu nằm mơ thấy cô, nhưng đây là lần đầu tiên cả hai người đồng thời xuất hiện trong giấc mơ, có một số hình ảnh không thể diễn tả thành lời.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cậu phải đi giặt quần lót của mình, đem nó ra ban công phơi, khoé mắt liếc nhìn về phía ban công cách vách lại nhìn thấy cái áo lót đen kia.

Nghĩ đến cảnh tượng trong giấc mơ, cậu vô cùng hy vọng mình mau mau trưởng thành. Ít nhất, có thể lấy tư cách của một đàn ông đứng trước mặt cô, chứ không phải em trai nhỏ.

*

Nghỉ hè qua đi, cậu bước vào lớp 12, là thời gian khó khăn nhất. Không còn cô bên cạnh, lại luôn nghe mọi người nói cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ rất thích hợp để yêu đương. Sự lo lắng của cậu dành cho cô càng ngày càng nhiều hơn.

Cũng may chỉ mới năm nhất cô vẫn còn rất lưu luyến gia đình, dường như mỗi kỳ nghỉ cô sẽ quay về nhà. Những lúc đó cậu sẽ tìm mọi cách xuất hiện trước mặt cô, nói bóng nói gió hỏi thăm cuộc sống ở đại học của cô.

Cô cho rằng cậu hiếu kỳ với cuộc sống đại học, thậm chí còn nghiêm túc nói cho cậu biết cuộc sống ở đại học phong phú hơn cuộc sống ở cao trung như thế nào, bảo cậu phải học hành thật chăm chỉ để thi vào trường đại học tốt hơn trường của cô.

Nói xong, cô còn nháy mắt, giả vờ nhỏ giọng hỏi: “ Ở trường học có quen bạn gái chưa? Lúc trước em luôn cảnh cáo chị không được yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học tập đó nha.”

Cậu hơi giật mình, nhất thời không hiểu cô muốn nói điều gì, chần chừ hỏi: “ Chị không muốn em quen bạn sao?”

Kiều Trăn “ Ôi” một tiếng, dường như sợ cậu hiểu lầm vội giải thích: “ Ý chị không phải như vậy, cũng không có ý nghĩ muốn quản thúc em, chỉ hiếu kỳ hỏi một chút thôi.”

Hiếu kỳ hả….

Cậu cúi đầu, trầm mặc không nói. Cậu rất hy vọng cô có ý nghĩ muốn quản thúc cậu.

Cậu chỉ có một mình, từ nhỏ đến lớn dường như không có ai muốn quản thúc cậu. Cậu thà đem sự “ Quản thúc” này chuyển thành sự quan tâm và yêu thương thì tốt biết mấy.

Cô cho rằng cậu không vui, vội an ủi: “ Không sao đâu, nhất định em có thể vượt qua kỳ thi thử đại học mà, kỳ thi này đối với em cũng chỉ là hình thức mà thôi.”

Cậu nắm chặt tay, quả thực cậu đủ điều kiện đăng ký vào đại học B. Nếu học ở một nơi xa như vậy, dường như cậu có thể chắc chắn, bản thân mình không thể tìm cách theo đuổi cô được.

Vừa nghĩ đến việc cô sẽ yêu đương với người đàn ông khác, cười với người khác, quan tâm người khác, thậm chí là nắm tay, ôm, hôn môi, hay là….

Cậu không dám nghĩ, dường như bản thân mình phải nhẫn nhịn rất nhiều, đến mức đầu như muốn nổ tung.

Cậu không thể chấp nhận được, cũng tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Cao trung không thể yêu sớm, vậy cậu sẽ chờ đến lúc học đại học, tìm cách theo đuổi cô.

Cô ở đâu cậu sẽ đi theo đó. Từ tiểu học đến đại học, cậu một đường đuổi theo, nhưng cô lại chạy đi mất. Cậu nghĩ, mặc dù cách nhau bốn tuổi, nếu cố gắng thêm một chút nữa, biết đâu một ngày nào đó, cậu có thể bắt kịp bước chân của cô. Nếu như không được cậu phải nỗ lực hơn nữa, đến khi bắt kịp bước chân cô mới thôi.

Thế là, trong cuộc thi thử đại học, cậu bất ngờ lại thi rớt. Sau khi cô biết được, sợ cậu buồn rầu vẫn không đề cập đến chuyện này, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học diễn ra, cô nhắn tin cổ vũ cậu, mong cậu thả lỏng bản thân đừng cảm thấy quá áp lực.

Cô nói, nhất định cậu sẽ thi đậu vào trường đại học mà bản thân mình mong muốn. Cậu nhìn tin nhắn đó liền mỉm cười. Không sai, sau đó cậu đã như ý nguyện thi đậu vào trường đại học mà mình mong muốn.

*

Một buổi sáng thường ngày, Hàn Tư Hành từ một giấc mơ dài tỉnh dậy. Trong mơ, dường như cậu bắt gặp lại hình ảnh của mình khi còn thiếu niên. Những cảm xúc khẩn trương, ngượng ngùng, đau xót, khổ sở, thương tâm xuất hiện trong nội tâm cậu.

Toàn bộ khoảng thời gian trưởng thành của mình, chính là một trang tình sử thầm mến dài đằng đẵng. Lúc thiếu niên, cậu đã yêu thầm cô, trong giấc mơ của cậu cũng chỉ có mỗi mình cô.

Nghĩ đến chuyện này, cậu bất giác lại siết chặt vòng tay, cảm nhận được người nằm trong lòng mình khẽ cử động.

Cậu hôn lên trán cô, thoáng thả lỏng vòng tay đang giam cầm cô.

Cô đã là vợ của cậu, vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Kiều Trăn dường như đã tỉnh giấc, nũng nịu hỏi: “ Mấy giờ rồi?”

Cậu nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “ Gần 6 giờ, vẫn còn sớm.”

Kiều Trăn “ Ồ” một tiếng, “ Vì sao anh thức dậy sớm như vậy?”

“ Anh nằm mơ.”

“ Mơ thấy ác mộng hả?”

“ Không, là một giấc mơ đẹp.”

Chỉ cần có em xuất hiện, mọi giấc mơ đều trở thành giấc mơ đẹp. Hơn nữa, giấc mơ của anh đã trở thành hiện thực.

HOÀN

* Tác giả có lời muốn nói: Mọi người truyện đến đây là kết thúc. Cảm ơn sự ủng hộ và yêu thích của mọi người. Hãy để cho bọn họ ở một thế giới khác tiếp tục cuộc sống hạnh phúc nhé!

* Editor: Cuối cùng mình đã làm xong phiên ngoại!! Chúc mọi người Giáng Sinh Vui Vẻ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play