Buổi sáng ngày hôm sau, khi Kiều Trăn vừa thức dậy đã ngửi thấy mùi hương của thức ăn. Cô cầm điện thoại đặt trên đầu giường lên xem, 7 giờ sáng.
Kiều Trăn ngáp một cái, rời giường rồi vén màn cửa sổ, đập vào mắt cô chính là một mảng màu xanh bên ngoài cửa sổ.
Mùa hè, cây cối hoa lá bừng bừng sức sống. Kiều Trăn rời khỏi phòng ngủ, liếc mắt nhìn về phía phòng bếp thấy Hàn Tư Hành đang bận rộn.
Cô tiến đến gọi một tiếng, “ Tư Hành.”
Hàn Tư Hành lập tức xoay người, nhìn thấy Kiều Trăn điều đầu tiên là sửng sốt, sau đó chỉ vào thức ăn trong chảo, nói: “ Sẽ có đồ ăn ngay thôi.”
Kiều Trăn vừa mới tỉnh ngủ, tóc có chút rối, đôi mắt tròn còn ẩn chút nước mắt cùng mê mang, thực giống như chú nai con bị lạc trong rừng. Làm cậu sinh ra xúc động muốn hung hăng ức hiếp cô một chút.
Muốn làm cho đôi mắt cô ẩn chút nước mắt, muốn nghe thấy tiếng rên rỉ trầm ấm của cô, muốn…..
Hàn Tư Hành nhắm mắt lại, nỗ lực kiềm chế ý nghĩ của bản thân.
“ Quả thực, chị phải là người làm bữa sáng mới phải.” Kiều Trăn nhìn cậu thuần thục chiên trứng nướng bánh mì, trong lòng có chút hổ thẹn. Bản thân mình lớn hơn cậu rất nhiều, cho nên phải dậy sớm một chút chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
“ Để chị làm?” Khoé miệng Hàn Tư Hành hơi kiều lên, cầm sạn trở trứng, lòng đỏ trứng từ từ chín, trong chảo không ngừng vang lên tiếng “ xèo xèo”
“ Chị biết nấu ăn à?”
Cô là một đại tiểu thư mười đầu ngón tay chưa từng dính nước, từ khi nào biết đến việc nấu ăn?
“ Chị, chị từng nấu cho em ăn rồi kia mà.” Kiều Trăn nghe thấy lời nói của cậu có chút trêu chọc, không phục mà phản bác lại.
“ Em vẫn nhớ.” Hàn Tư Hành lên tiếng, “ Bất quá vẫn nên để em làm thôi. Từ nhỏ em đã quen làm những việc này rồi, so với chị vẫn thuần thục hơn nhiều.”
Nói xong, cậu đem trứng đặt ra đĩa, lại rót sữa bò ra ly, rồi bưng chúng lên bàn.
“ Bởi vì ngày thường em luôn sống một mình, cho nên mới giỏi nấu ăn thôi.” Kiều Trăn đi theo phía sau cậu, nhịn không được nhỏ giọng oán giận.
Không phải cậu vẫn thường xuyên ăn mì gói à, sao lại có thể nấu ăn giỏi như vậy.
“ Việc này không giống nhau.” Hàn Tư Hành đặt thức ăn lên bàn, đột nhiên xoay người.
“ Hả?”Kiều Trăn bị hành động bất ngờ này của cậu làm cho hoảng sợ, miệng muốn lên tiếng hỏi, đôi mắt vừa vặn nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cậu.
“ Trước kia chỉ có mình em, cho nên tuỳ tiện ăn gì cũng được. Nhưng hiện giờ sống cùng với chị, không thể để chị ăn qua loa.”
“ Kỳ thật, vẫn có thể ăn qua loa mà ha ha.” Dù sao cũng không phải là ở nhà, Kiều Trăn vốn cũng tính toán sẽ tuỳ tiện ăn gì đó, hoặc là gọi cơm hộp bên ngoài ăn cho xong.
“ Không được.” Hàn Tư Hành cúi đầu, tiến gần đến khuôn mặt cô, thấp giọng nói: “ Em không thể để chị chịu khổ.”
Kiều Trăn bị những lời nói này của cậu làm cho cứng miệng, đành phải bỏ lại một câu nói mình phải đi rửa mặt rồi vội vàng chạy mất.
*
Kiều Trăn đứng trước bồn rửa mặt dùng nước lạnh rửa sạch khuôn mặt mình, mới làm giảm đi cảm giác nóng bỏng vừa rồi.
Sau khi rửa mặt xong, trong lúc ngồi vào bàn ăn sáng, Kiều Trăn cảm thấy bản thân cần phải nắm lấy quyền chủ động.
“ Tư Hành, em không cần đi đến trường sao?” Kỳ thực tập của Kiều Trăn qua vài ngày nữa mới bắt đầu, cho nên hai ngày qua cô đều ở nhà. Nhưng còn Hàn Tư Hành….
“ Ngày mai mới đến trường.” Hàn Tư Hành liếc nhìn cô một cái, “ Hôm nay em xin nghỉ.”
“ Xin nghỉ? Em có việc gì sao?” Kiều Trăn khó hiểu hỏi.
“ Ừ……” Hàn Tư Hành kéo dài thanh âm, “ Muốn có thời gian ở bên chị nhiều hơn một chút.”
“…..”
Kiều Trăn yên lặng cúi đầu ăn bánh mì nướng, cô không nghe không nghe thấy gì hết…..
“ Robot sao? Người máy mà hiện giờ các em đang chế tạo à?” Kiều Trăn hứng thú nói, “ Nó trông như thế nào?”
“ Một lúc nữa em sẽ cho chị xem.”
Sau khi dùng bữa sáng xong, Hàn Tư Hành đi vào phòng cầm ra một thứ màu đen, nhìn nó giống như phi thuyền không gian đặt trên mặt đất.
“ Đây là robot sao? Nhìn giống như một chiếc phi thuyền vậy.” Kiều Trăn ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát không có ý định chơi đùa với nó.
“ Chị cho rằng nó rất nhỏ, không nghĩ đến nó lại lớn như vậy.” Cô khoa tay múa chân một chút, đại khái chiều dài chưa đến 1 met vuông.
” Ừ.” Hàn Tư Hành đứng phía sau Kiều Trăn, cúi người, cơ hồ đặt trên đỉnh đầu cô mà nói, ” Đây là người máy không gian.”
Hơi thở nóng rực của cậu phả trên đỉnh đầu cô, làm cô cảm giác ngưa ngứa.
” Hiện giờ nó có thể hoạt động không?” Kiều Trăn ngẩng đầu hỏi, trong ánh mắt đầy sự tò mò.
” Đương nhiên.” Hàn Tư Hành đứng thẳng người, lấy trong túi quần ra một cái điều khiển từ xa. Cậu bảo Kiều Trăn đứng qua một bên, sau đó bấm nút điều khiển.
Chỉ thấy robot màu đen đặt trên mặt đất bắt đầu sáng đèn, cái chong chóng trên đỉnh đầu bắt đầu chuyển động, sau đó từ từ bay lên, tiếp theo là bay đến trước mặt Kiều Trăn
” Nó dùng để làm gì?” Kiều Trăn đối với người máy này tò mò không thôi. Nhìn qua rất giống món đồ chơi máy bay điều khiển từ xa mình hay chơi, chỉ là to hơn rất nhiều.
” Bắn đạn công kích đối thủ, giúp đồng đội thăm dò đội hình của đối thủ.” Hàn Tư Hành giải thích đơn giản.
Đây là loại robot không gian do các đội viên mới bắt tay chế tạo vào năm nay, các chiến đội của những trường đại học khác đối với loại robot này vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu. Ở giai đoạn vòng loại, đại học S không đem nó ra thi đấu. Đây chính là vũ khí bí mật mà bọn họ đã chuẩn bị cho vòng chung kết.
Chủ yếu Hàn Tư Hành phụ trách lập trình cho robot không gian, cho nên cậu có thể dễ dàng đem nó về nhà một ngày. Ở nhà cậu cũng có thể điều chỉnh và thử nghiệm nó.
” Ừmm….. Các em chủ yếu thi đấu cái gì vậy?” Kiều Trăn từng nghe đến cuộc thi chế tạo robot, nhưng cụ thể thi đấu như thế nào thì cô không tìm hiểu qua.
Khó có dịp Hàn Tư Hành nhìn thấy biểu tình ngây thơ này của cô, cậu rất muốn cười, sau đó lấy điện thoại mở lên một đoạn video thi đấu cho cô xem.
Cuộc thi chế tạo robot toàn quốc mà bọn họ tham tập trung vào kỹ thuật để quyết định thắng thua của cả hai đội.
Mỗi đội có 5 người máy, nhiệm vụ của bọn chúng chính là chiến đấu với robot đội bạn, và phá huỷ căn cứ. Cuối cùng, căn cứ đội nào bị phá trước thì đội còn lại sẽ chiến thắng, nếu căn cứ của hai đội vẫn không tổn hại gì, thì sẽ dựa theo quy tắc đội nào ít người máy bị hư hại nhất sẽ giành chiến thắng.
5 robot không cùng một đặc tính, nhiệm vụ cũng khác nhau. Giống như robot không gian của Hàn Tư Hành chế tạo, chỉ phụ trách nhiệm vụ bắn đạn trên không và thăm dò đội hình của đội bạn.
Một hiệp thi đấu chỉ có vài phút, Kiều Trăn đã nhanh chóng xem hết video, dường như đã hiểu một chút.
” Chị cảm thấy, cách thi đấu của bọn em cũng giống như chơi game nhỉ.” Lúc trước loại game nhập vai bắn súng rất phổ biến, có một khoảng thời gian Kiều Trăn cũng chơi cái game này. Tuy rằng quy tắc không giống nhau, nhưng nhìn sơ qua cách thi đấu cũng tương tự nhau. Ngay cả phương thức thi đấu của tuyển thủ cũng đồng nhất, đều là dùng máy tính và con chuột để điều khiển.
Hàn Tư Hành gật đầu, ” Cũng không khác biệt lắm. Vì vậy chơi rất hứng thú.”
Trời sinh con trai đối với những thể loại game chiến đấu này rất có hứng thú. Sử dụng robot do chính mình tạo ra, điều khiển nó chiến đấu trên chiến trường, nếu thi đấu giành chiến thắng, đó chính là một chuyện đặc biệt vinh quang.
Ánh mắt cậu loé sáng, thể hiện một sự hưng phấn cùng dã tâm đối với sự kiện thi đấu lần này.
” Ừ, chắc chắn các em sẽ giành được thành thích tốt nhất!” Trong ánh mắt Kiều Trăn ngập tràn sự cổ vũ.
” Được, chị chờ nhé, em sẽ mang cúp cùng tiền thưởng trở về.” Hàn Tư Hành lại ấn vào phím điều khiển, robot từ từ đáp xuống dưới mặt đất.
Kiều Trăn cười, rõ ràng chỉ là bộ dạng thiếu niên thuần khiết, nhưng khẩu khí không nhỏ, vô cùng tự tin và bình thản.
” Đúng rồi, tiền thưởng của vị trí quán quân là bao nhiêu?” Cuộc thi chế tạo robot được một công ty lớn tài trợ, trong ấn tượng của Kiều Trăn quán quân năm trước dường như cũng được mấy chục vạn tiền thưởng.
” Năm nay là 100 vạn.”
” Vậy chúc các em thành công nhé!” Kiều Trăn ngồi xổm xuống, đưa tay chọc vào con robot, ” Tất cả trông cậy vào em, đến lúc đó phải biểu hiện thực tốt nha.”
Hàn Tư Hành nhấp môi, không mấy vui vẻ nói: ” Trăn Trăn, người chị nên sờ phải là em mới đúng.”
“……..”
*
Vốn dĩ mối quan hệ của hai người bọn họ rất thân thiết, cho nên việc sống chung với nhau cũng rất tự nhiên.
Buổi sáng, Hàn Tư Hành ở trong phòng tiếp tục lập trình cho robot. Kiều Trăn thì dọn dẹp phòng một lúc, lên mạng tra xem nội dung công việc của thực tập sinh ở đài truyền hình chủ yếu là làm gì.
Theo như kinh nghiệm của người đi trước, nếu không phải ngồi ngây ngốc trong văn phòng, học tập những kinh nghiệm hỗn độn. Còn không thì chính là bị sai bảo chạy vặt đến tối khuya.
Kiều Trăn nhìn những bình luận ở trên mạng, đối với kỳ thực tập này càng thêm mong chờ.
Sau khi dùng bữa trưa xong, theo thường lệ Kiều Trăn sẽ ngồi ở sô pha xem chương trình của đài truyền hình S.
Trên TV đang chiếu một game show mới nhất của đài S tên là ” Vua trinh thám”
Nội dung chương trình này giống như cái tiêu đề, liên quan đến điều tra vụ án. Những vụ án đều khác nhau, có 15 sinh viên ưu tú đến từ các trường đại học khác nhau tham gia chương trình. Mỗi tập sẽ có một vụ án, 5 sinh viên khác trường hợp thành một đội đi tìm manh mối, phải điều tra ra thủ phạm là người nào.
Chương trình này người chơi phải có khả năng suy luận rất cao, đã trải qua 9 tập, 5 người chơi có suy luận chính xác nhất được tiến vào vòng chung kết. Còn 10 người chơi còn lại phải đấu với nhau, tranh 1 suất duy nhất tiến vào vòng chung kết.
Nếu muốn tham gia chương trình trên TV, nói chung tướng mạo không được quá kém, hơn nữa phải là học bá tài giỏi và nổi danh. Chương trình chỉ mới phát sóng 2 tập đã được cư dân mạng nhiệt tình đón nhận, đa số là sinh viên.
Bởi vì trong chương trình có hai sinh viên đến từ đại học A và đại học B có giá trị nhan sắc cao cùng chỉ số thông minh thuộc dạng nam thần.
Hiện giờ chương trình đã chiếu được 6 tập, hai đại nam thần bất phân thắng bại, thành thích ngang nhau đều đứng đầu bảng. Mọi người ai cũng biết đến chương trình này, cho nó càng ngày càng nổi tiếng.
Đã là sinh viên, Kiều Trăn đối với chương trình “ Vua trinh thám” này không còn gì xa lạ, nhưng cô nhát gan, chưa bao giờ dám xem nó.
Nghĩ đến việc sắp phải đi thực tập ở đài truyền hình S, hơn nữa bây giờ lại là ban ngày. Kiều Trăn cảm thấy có thể thử thách bản thân xem thử một chút.
Chương trình vẫn đang chiếu, cô cố ý lên mạng tìm xem nội dung của 5 tập trước là gì, quả thực rất là kinh khủng, sau khi hiểu rõ nội dung mới yên tâm được một chút.
Tuy rằng trong đầu đã biết rõ nội dung chương trình, nhưng thời điểm Kiều Trăn xem vẫn cảm thấy sợ không dám nhìn. Cô sợ hãi ngồi co ro trên sô pha, co hai đầu gối lại, một tay ôm gối tay còn lại đặt trên đầu gối, chôn nửa mặt bên trong đầu, xem chương trình trên TV không chớp mắt.
Hàn Tư Hành đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng này. Kiều Trăn giống như một con tép riu ngồi co ro trong một góc của sô pha, chăm chú xem TV.
“ Vì sao lại muốn xem chương trình này?” Rõ ràng rất nhát gan, xem chương trình này không khác nào đang tự ngược mình sao?
Đột nhiên Kiều Trăn nghe thấy giọng nói của Hàn Tư Hành vang lên, sợ đến mức run người.
Đúng lúc này, trong TV chiếu đến cảnh tìm được thi thể của nạn nhân, Kiều Trăn hoảng hốt hét lên một tiếng, sau đó không ngừng vuốt lồng ngực mình nhỏ giọng oán giận, “ Em đừng có bất ngờ lên tiếng như vậy, có được không? Thực sự rất doạ người đó.”
Âm lượng của TV đã bị cô giảm nhỏ, mà âm lượng của cô lại càng nhỏ hơn. Hàn Tư Hành buồn cười, đi đến bên cạnh cô, cũng bắt chước nhỏ giọng giống như cô: “ Vì sao chị lại nói nhỏ như vậy?”
Sắc mặt Kiều Trăn có chút khó xử, thoạt nhìn dường như bị doạ đến bật khóc, “ Chị không dám nói lớn, vì sợ bản thân sẽ bị giật mình…..”
Nói xong, cô lập tức cảnh cáo Hàn Tư Hành: “ Không được phép cười chị!”
Hàn Tư Hành ngồi xuống bên cạnh cô, “ Em không cười, em xem cùng chị.”
Có người xem cùng, trong lòng Kiều Trăn thoáng thả lỏng một chút, cô gật đầu, đem sự chú ý tập trung vào màn hình TV.
Theo như cốt truyện dần dần được hé mở, cuộc sống sin hoạt của nạn nhân càng ngày càng được phô bày trước mặt khán giả.
Các trinh thám viên bắt đầu phân tích tìm kiếm ra tội phạm. Thời điểm tên tội phạm được công bố, chương trình lại quay về cảnh tượng lúc nạn nhân bị sát hại.
Cảnh tượng trước khi còn sống, nạn nhân thường lui tới văn phòng của mình, lúc này trong TV vang lên một đoạn nhạc giai điệu khẩn trương.
Kiều Trăn che miệng, mở to đôi mắt, nín thở nhìn hung thủ đẩy cửa ra…..
Đột nhiên, có một đôi bàn tay che kín lỗ tai của Kiều Trăn, quay đầu cô về phía mình.
Trên mặt Kiều Trăn vẫn là biểu tình khẩn trương, không rõ nguyên nhân mà nhìn Hàn Tư Hành.
Chỉ nhìn thấy miệng cậu khẽ nói, dùng khẩu hình miệng nói một câu: “ Kinh khủng lắm, đừng xem.”
Kiều Trăn lập tức gật đầu, ngoan ngoãn nhìn cậu không dám cử động. Hai người nhìn nhau một lúc, Hàn Tư Hành chợt cúi đầu, kề sát vào khuôn mặt đang khẩn trương của cô….
Kiều Trăn hoảng sợ nhìn thấy khoảng cách môi cậu càng ngày càng gần, tim đập nhanh, không thể nào…..
Cô quay mặt đi cố né tránh. Nhưng động tác của Hàn Tư Hành vẫn không ngừng lại, di chuyển đôi môi về phía tai cô.
Biết rõ cô không nghe thấy, cậu vẫn nhỏ giọng nói một câu: “ Trăn Trăn, em yêu chị.”
——————//——//——————
* Tác giả có lời muốn nói: Việc cuộc thi chế tạo người máy và chương trình trên TV đều do tôi viết lung tung, không cần quá để ý ha ha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT