" Như vậy, chị còn cảm thấy em lương thiện, biết yêu thương nữa không?" Hàn Tư Hành nở một nụ cười khổ.
" Tư Hành....." Kiều Trăn nắm chặt cái áo khoác dưới thân mình, nhất thời nghẹn lời.
" Chị nghỉ ngơi đi, em đi gọi bác sĩ." Đột nhiên Hàn Tư Hành đứng lên rời đi.
Kiều Trăn nhìn bóng dáng cậu, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Tại sao chủ đề lại chuyển biến thành như vậy.....
Bác sĩ bước vào phòng, Hàn Tư Hành lại trở nên trầm mặc. Cậu ngồi bên cạnh, yên lặng chờ bác sĩ rút kim tiêm ra, lại chờ Kiều Trăn vào nhà vệ sinh sửa soạn lại bản thân.
Sau khi Kiều Trăn bước ra, cậu đem áo khoác của mình khoác lên người cô.
Kiều Trăn có chút không tự nhiên muốn cởi áo khoác của cậu ra, cậu liền ngăn cản.
" Đừng cởi ra." Thanh âm có chút tức giận, " Chị buộc áo vào eo đi, dùng nó che lại."
" Cảm, cảm ơn." Kiều Trăn nói xong, cả hai lại lâm vào tình thế trầm mặc.
Suốt đoạn đường về ký túc xá không ai nói chuyện với ai, đột nhiên Hàn Tư Hành đưa tay vén những sợi tóc của cô ra sau lỗ tai, cũng làm lộ ra lỗ tai trắng nõn.
Kiều Trăn lâm vào trạng thái ngây ngốc, bị hành động này của cậu doạ sợ đến mức run rẫy.
" Đừng sợ." Cậu nỉ non bên tai cô, giống như những lời nói thân mật của cặp đôi yêu nhau, " Cho dù em đối với người khác như thế nào. Nhưng đối với chị, em vẫn luôn thật lòng."
" Tư Hành...."
" Đi lên đi." Hàn Tư Hành thấp giọng nói, " Còn nữa, đừng quên chuyện đã đồng ý với em."
*
Khi Kiều Trăn trở về phòng, trong đầu vẫn hỗn loạn. Lời nói của Hàn Tư Hành đã khiến cho cô chấn động mạnh. Vì muốn làm mình vui sao?
Cô lấy điện thoại ra, lại nhìn thấy tin nhắn thứ hai của Chương Du.
[ Học trưởng Chương Du: Anh có chuyện muốn nói với em.]
Chương Du cho rằng Kiều Trăn cũng có ý với mình. Dù sao trước kia bọn họ cũng từng thường xuyên nhắn tin Wechat với nhau, nhưng mối quan hệ vẫn không có chút tiến triển nào.
Có đôi lần anh ta muốn gọi video trò chuyện với cô, nhưng cô luôn vận việc, cho nên không thể bắt máy.
Trong lòng Chương Du có chút nôn nóng, nhưng chuyện anh ta lo lắng nhất chính là cái cậu tân sinh viên Hàn Tư Hành kia.
Đàn ông luôn hiểu tâm lý của đàn ông nhất, Hàn Tư Hành đối với Kiều Trăn, khẳng định không phải chỉ là thái độ của một người hàng xóm....
Anh ta biết, sinh nhật của Kiều Trăn sắp đến. Vì vậy anh ta muốn ngày sinh nhật đó sẽ tỏ tình với cô, tiên hạ thủ vi cường.
Tối hôm nay, anh ta muốn thăm dò thái độ của Kiều Trăn. Nhắn tin thứ hai không bao lâu, Kiều Trăn đã trả lời.
[ Kiều Trăn: Xin lỗi nha học trưởng, tối nay em có chút chuyện.]
Chương Du thất vọng khi nhìn thấy tin nhắn này của Kiều Trăn.
[ Kiều Trăn: Ngày mai có được không?]
Chương Du nhanh trả lời một từ được. Anh ta đẩy gọng kính lên, tắt màn hình điện thoại.
Sau khi Kiều Trăn trả lời tin nhắn của Chương Du, cô nhanh chóng đem áo khoác của Hàn Tư Hành đi giặt.
Thời điểm Ninh Ngữ Mông trở về phòng, Kiều Trăn đang phơi quần áo ở ngoài ban công.
" Cái áo này ở đâu ra vậy?" Ninh Ngữ Mông tò mò nhìn áo khoác, "Đây là chuyện gì!"
" Không có chuyện gì cả." Kiều Trăn phơi xong quần áo, liền cầm thau đi vào phòng.
" Rõ ràng đây là áo khoác của nam mà!" Ninh Ngữ Mông vẫn nhìn ra được điểm đó, " Có phải của học trưởng Chương Du của chúng ta không?" Nụ cười của cô không có ý tốt.
" Không phải, là của Hàn Tư Hành." Kiều Trăn đem mọi việc trải qua ngày hôm nay kể ra.
" Nói như vậy, Hàn Tư Hành đối xử với cậu cũng khá tốt." Ninh Ngữ Mông gật đầu, " Có thanh mai trúc mã kiêm luôn hàng xóm quả là có khác nha!"
" Lúc em ấy sinh hoạt trong câu lạc bộ của các cậu....." Kiều Trăn do dự lên tiếng, " Đối với các cộng sự có tốt không?"
Ninh Ngữ Mông suy nghĩ rồi lên tiếng, " Có cái gì mà tốt hay không, thái độ lúc nào cũng như vậy nè. Chính là khuôn mặt luôn lạnh như băng."
" Có một lần, tớ nhờ cậu ta đưa một nữ sinh trở về ký túc xá, dù sao hai người cũng về cùng đường. Cậu có biết kết quả cậu ta nói gì không?"
" Nói cái gì?"
" Đâu phải là chuyện của tôi." Ninh Ngữ Mông bắt chước lại giọng điệu của Hàn Tư Hành, quả thực giống đến mười phần.
Kiều Trăn nhìn Ninh Ngữ Mông cố gắng ngẩng cao đầu, thể hiện bộ dạng lạnh lùng nhịn không được liền cười thành tiếng, sau đó lại lâm vào trầm tư. Cô nghĩ, có lẽ cô nên nói chuyện rõ ràng với Hàn Tư Hành.
*
Buổi tối, câu lạc bộ báo chí《 tin tức S》có một số việc, cho nên Kiều Trăn phải ở lại một lúc mới có thể đi đến sân thể dục.
Dưới ánh trăng sáng, cô nhìn thấy trước lối vào sân thể dục có một thân ảnh cao ngạo, đứng trong bóng đêm nhìn có chút hiu quạnh.
Người nọ quay lưng về phía cô, không biết đang nhìn ngắm thứ gì. Cô tiến nhanh về phía trước, dịu dàng gọi một tiếng: " Tư Hành."
Hàn Tư Hành quay đầu lại, thấp giọng nói: " Em còn cho rằng chị sẽ không đến."
" Chị có nhắn tin Wechat cho em nha, em không nhìn thấy sao?"
Hàn Tư Hành lắc đầu.
" Hôm nay không tập chạy bộ, chúng ta đi dạo một chút đi." Kiều Trăn lên tiếng đề nghị, cô muốn tâm sự với cậu một vài chuyện.
" Ừ." Hàn Tư Hành gật đầu.
Hai người đi tản bộ dọc con đường trong sân thể dục, Kiều Trăn do dự không biết nên mở miệng nói như thế nào.
" Chị và anh ta đã đi ăn cùng nhau sao?" Hàn Tư Hành thấy cô không nói gì, đành phải lên tiếng trước.
" Không có. Hôm nay có chút việc, nên đã hẹn ngày mai."
Trong mắt Hàn Tư Hành vừa sáng lên một ngọn lửa nhỏ nháy mắt lại bị dập tắt.
" Vẫn muốn cùng nhau đi ăn hả....." Cậu lẩm bẩm nói, " Đây chẳng phải muốn ép em ra tay sao?"
" Em nói cái gì vậy?" Thanh âm của cậu quá nhỏ, Kiều Trăn không thể nghe rõ.
" Nếu anh ta tỏ tình với chị, chị sẽ đồng ý lời tỏ tình đó hả?" Đột nhiên Hàn Tư Hành lên tiếng hỏi.
Kiều Trăn ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của cậu đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt có chút khẩn trương.
Cô lại cúi đầu, ăn ngay nói thật: " Chị không biết...."
Cô cũng có chút cảm mến Chương Du, nhưng chưa đến mức độ yêu thích. Cô không biết người khác như thế nào, nhưng đối với cách nghĩ của cô, khoảng cách từ cảm mến đi đến tình yêu vẫn còn khá xa.
Bởi vì cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được chuyện mình và Chương Du nắm tay nhau, thậm chí là hôn môi.....
Nghĩ đến những chuyện tình nhân thường làm với nhau, cô liền cảm thấy rùng mình, thậm chí còn nổi da gà. Đôi khi cô từng có suy nghĩ, phải chăng bản thân mình không thích hợp với chuyện yêu đương.
Hàn Tư Hành " À" một tiếng không nói gì nữa. Ngày hôm qua, sau khi cậu nói nhữnh lời đó, mối quan hệ của bọn họ bắt đầu có chút kỳ quái.
Kiều Trăn nhẹ giọng nói, " Tư Hành, những lời nói hôm qua của em...."
Hàn Tư Hành chuyển ánh mắt nhìn vào cô, cười tự giễu, " Thế nào? Cảm thấy suy nghĩ của em thật xấu xa và đáng sợ sao?"
Kiều Trăn lắc đầu.
Hàn Tư Hành không để ý phản ứng của cô, tiếp tục nói: " Nhưng em chính là loại người người như vậy. Em máu lạnh, bạc tình, đối với sự bất hạnh của người khác không có chút đồng cảm nào. Chưa bao giờ là người nhiệt tình, hay lương thiện như chị từng nghĩ....."
" Em nghe chị nói đã!" Nhìn thấy Hàn Tư Hành vẫn cứ lải nhải, Kiều Trăn nhịn không được liền nắm lấy cánh tay cậu.
" Kỳ thật chị cũng không có lý tưởng gì vĩ đại. Có đôi khi trên đường bắt gặp người cần giúp đỡ thuận tay giúp mà thôi. Đêm qua chị đã cẩn thận suy nghĩ, nếu chị muốn giúp đỡ ai đó, đương nhiên cũng không thể bắt em phải làm giống chị."
" Chị sẽ không vì chuyện này mà có cái nhìn khác về em, em cũng không cần làm như vậy để khiến chị vui vẻ...."
Kiều Trăn một hơi nói hết những lời mình muốn nói, rồi yên lặng nhìn Hàn Tư Hành.
" Tuy rằng chị cũng hy vọng em có thể gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, hay thích giúp đỡ mọi người. Nhưng chị không có tư cách yêu cầu em phải làm như vậy. Em cứ làm theo cách nghĩ của mình là tốt rồi."
" Trăn Trăn....." Hàn Tư Hành kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ đến việc cô sẽ nói những lời nói này.
Sau một lúc trầm mặc, đột nhiên cậu lại thay đổi đề tài.
" Em cho chị xem thứ này." Cậu lấy điện thoại ra, mở một tệp văn bản lên.
" Cái gì vậy?" Kiều Trăn tò mò nhận lấy điện thoại, lại xem nội dung bên trong, đột nhiên đồng tử cô co rút lại.
" Đây là...." Cô nhíu mày, không thể tin hỏi, " Đây là lịch sử tin nhắn của học trưởng Chương Du sao?"
Hàn Tư Hành khẽ gật đầu.
" Em hack máy tính của anh ta?" Kiều Trăn lui về sau vài bước, kinh hoảng mà nâng cao giọng.
" Ừ." Hàn Tư Hành không chút để ý chuyện này rồi nhún vai, " Không muốn xem sao?"
Kiều Trăn lắc đầu, " Sao em lại có thể lén lấy cắp lịch sử tin nhắn của anh ta?!"
" Không hack làm sao biết được trong đầu anh ta nghĩ như thế nào? Chuyện em nói với chị, chị căn bản không để trong lòng, buộc lòng em phải cho chị tự mình nhìn thấy."
Vừa rồi Kiều Trăn cũng vô tình nhìn thấy một ít nội dung bên trong, nhưng đó không phải là trọng điểm.
" Em có biết không, hành vi này của em chính là xâm phạm quyền riêng tư của người khác? Em không sợ anh ta phát hiện ra à?" Rốt cuộc cậu có biết hành vi này của mình có bao nhiêu nguy hiểm không?
" Chị không nói, tất nhiên anh ta sẽ không biết." Hàn Tư Hành nhấp môi, quật cường nói.
" Thực sự chị không muốn xem sao? Em phải tốn ít công phu mới lấy được đấy. Từ lúc ban đầu, anh ta đã vừa nhắn tin trò chuyện cùng chị lại vừa nhắn tin dây dưa không rõ với một người con gái khác...."
" Đủ rồi, em đừng nói nữa!" Kiều Trăn cắt ngang lời cậu, hơi thở bởi vì cảm xúc kích động mà trở nên nặng nề.
" Em không thể chỉ vì bản thân muốn biết liền lén lấy cắp lịch sử trò chuyện của người khác như vậy!" Kiều Trăn cảm thấy đây là vấn đề nguyên tắc, " Nếu để anh ta phát hiện, anh ta có thể truy cứu trách nhiệm hình sự với em."
" Vậy chị muốn đi nói cho anh ta biết sao?" So với sự kích động của Kiều Trăn, thoạt nhìn Hàn Tư Hành bình tĩnh hơn nhiều, cậu nhàn nhạt hỏi một câu.
" Chị sẽ không nói cho anh ta biết."
" Vậy chị không vui cái gì?" Hàn Tư Hành khó hiểu hỏi, " Đây chỉ một chuyện nhỏ, vì sao chị lại tức giận với em?"
Kiều Trăn cảm thấy cả hai bất đồng quan điểm khá nghiêm trọng.
" Đây không phải là chuyện nhỏ!" Kiều Trăn giận đến đỏ mặt, " Em không muốn làm chuyện tốt cũng không sao cả, nhưng em không thể làm chuyện xấu nha!"
Cô không muốn về sau trong danh sách tội phạm công nghệ cao có tên của Hàn Tư Hành.
" Nhưng em đã làm gì đâu, vậy phải làm gì bây giờ?" Hàn Tư Hành tỏ thái độ không sao cả, lại lên tiếng khiêu khích Kiều Trăn.
" Em phải đảm bảo từ nay về sau không làm những chuyện như vậy nữa, chuyện lần này chúng ta coi như chưa từng xảy ra." Kiều Trăn đưa điện thoại lại cho cậu, " Mau xoá chúng đi."
Hàn Tư Hành trầm mặc thật lâu, sau đó lại lên tiếng, giọng nói vô cùng trầm thấp: " Nếu..... muốn em đảm bảo chuyện này?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Trăn, ánh mắt cậu trở nên nặng nề, ngữ khí có vài phần nghiềm ngẫm, " Trăn Trăn, chị hy vọng em trở thành người tốt, là phải trả một cái giá rất lớn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT