Thời gian trôi qua, cứ mỗi năm vào mùa thu đại hội thể thao sẽ bắt đầu.
Giờ thi đấu của Hàn Tư Hành là buổi sáng hôm sau, cậu sớm đã dặn dò Kiều Trăn nhất định phải đến xem.
Sáng sớm, Kiều Trăn đã lấy trong tủ quần áo ra một cái đầm dài màu lam nhạt mặc vào người, cột tóc đuôi ngựa, mang một đôi giày đế bằng màu xám rời khỏi ký túc xá.
Không đợi cô đi đến sân thể dục, đã nghe thấy bên trong truyền đến những tiếng hò hét hoan hô ồn ào.
Đại diện của Hội Học Sinh đã đặt một cái bàn dài và một cái ghế dài bên cạnh sân thể dục, còn chuẩn bị cả đồ ăn thức uống cung cấp cho các vận động viên.
Kiều Trăn đi ngang qua một cái bàn dài, tìm kiếm bảng tên của khoa công nghệ thông tin. Thời điểm đi ngang qua cái bàn của hội học sinh, cô bị gọi lại.
" Kiều Trăn, em đến đây phỏng vấn sao?" Chương Du mặc sơ mi trắng, đeo một cái mắt kính, đứng lên cười chào hỏi Kiều Trăn. Thân làm phó chủ tịch của hội học sinh, anh ta cũng đến đây trực ban.
Anh ta biết Kiều Trăn là thành viên của câu lạc bộ báo chí S, cho rằng cô đến đại hội thể thao vì lấy tin tức.
Kiều Trăn lắc đầu, cười giải thích: " Không phải. Bạn của em hôm nay thi, em đến xem."
Cô cười rộ lên đôi mắt hơi cong, môi lộ ra một đường cung đẹp, nhìn đặc biệt ấm áp.
Chương Du có chút thất thần, trước kia vì sao anh ta lại không phát hiện Kiều Trăn xinh đẹp như vậy?
" À, đúng rồi. Anh có biết khoa công nghệ thông tin ngồi ở đâu không?" Kiều Trăn nghĩ thời gian Hàn Tư Hành bắt đầu thi đấu không còn xa nữa, nên thuận miệng hỏi.
" Công nghệ thông tin?" Chương Du sửng sốt, " Người bạn của em... là Hàn Tư Hành sao?"
Mấy ngày qua, quả thực tân sinh viên này chính là nhân vật phong vân trong trường, ngay cả nữ sinh trong khoa của Chương Du cũng bàn luận về cậu.
Chương Du tò mò cũng tìm hiểu một chút về nhân vật này, sau đó anh ta liền nhận ra đây chính là người đã đứng chờ Kiều Trăn trước cửa hội trường ngày ấy.
Không phải anh ta không nhận ra năng lực của người này, kỳ thực diện mạo cậu quả là làm người khác có ấn tượng sâu sắc, khó mà quên được.
" Đúng vậy." Kiều Trăn gật đầu, " Anh cũng biết à." Cô nghĩ Chương Du hẳn cũng nhận ra cậu là người khá nổi tiếng.
" Ở nơi đó." Chương Du áp chế sự khó chịu ở trong lòng, vẻ mặt vẫn tươi cười chỉ chỗ cho Kiều Trăn.
Kiều Trăn nói cảm ơn liền đi về hướng đó. Chương Du nhìn thân ảnh của cô, eo thon chân dài, dáng vẻ thướt tha. Cánh tay và cổ chân của cô lộ ra dưới ánh mặt trời trắng đến hoa cả mắt.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Nhưng Hàn Tư Hành, cậu....Cũng có suy nghĩ như thế sao?
*
Còn chưa đi đến nơi của khoa công nghệ thông tin, Kiều Trăn đã nhìn thấy phía xa xa Hàn Tư Hành đứng trước bàn của khoa bọn họ, không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Có một nữ sinh đi ngang qua, không ngừng nhìn trộm cậu. Nhưng cậu không phát hiện.
Nhìn thấy Kiều Trăn, cậu chạy nhanh đến chỗ cô, có chút oán giận, " Sao bây giờ chị mới đến, sắp đến phần thi của em rồi."
" Vừa mới cùng bàn học nói mấy câu nên đến trễ, xin lỗi nha." Kiều Trăn tốt tính giải thích.
" Vậy một lúc nữa chị phải hô em cố lên đó." Hàn Tư Hành cúi đầu, tới gần mặt cô.
" Được thôi." Kiều Trăn gật đầu, " Vỗn dĩ đến đây cổ vũ cho em mà."
" Một lúc nữa cổ động viên của khoa em hô thế nào thì chị phải hô như vậy, được không?" Khoé miệng Hàn Tư Hành có chút ý cười.
" Được thôi." Kiều Trăn đáp ứng. Không phải đội cổ động chỉ hô cố lên hay sao? Dù sao âm thanh của cô cũng xen lẫn trong đó cũng không thể nghe rõ được.
" Được. Chị nói được phải làm được." Đột nhiên sắc mặt Hàn Tư Hành có chút cổ quái, tựa hồ mang theo vài phần hưng phấn và chờ mong.
Kiều Trăn mở miệng muốn nói điều gì đó, phát thanh viên đã thông báo những vận động viên tham gia cuộc thi chạy bộ nam 1500 m bước vào sân.
Hàn Tư Hành dẫn Kiều Trăn tiến về phía trước vài bước, bảo cô đứng ở chỗ của đội cổ động viên.
" Đứng chỗ này không có nắng, chị hãy đứng ở đây chờ em." Nói xong, cậu liền muốn đi nhanh xuống chỗ tập hợp.
" Tư Hành." Cậu vừa đi vài bước. Kiều Trăn gọi cậu.
" Hả?" Cậu quay đầu lại, hơi nhướng mày. Ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt đen nhánh của cậu, vô cùng chói mắt.
" Cố lên nha!" Kiều Trăn cười nói, nỗ lực nâng cao giọng nói lên một chút.
" Được." Hàn Tư Hành cười xán lạn. Một thân đồng phục thể dục màu trắng khoác lên người, càng tôn lên vẻ tuổi trẻ thuần khiết.
Sau khi Hàn Tư Hành rời đi, Kiều Trăn vẫn tiếp tục yên lặng đứng ở nơi đây. Chỉ là cô có cảm giác thỉnh thoảng có những ánh mắt đặt trên người mình, làm cho cô có chút không tự nhiên.
Cô quay đầu nhìn qua, thì ra là những cô bé cổ động viên của khoa công nghệ thông tin. Phát hiện hành động nhìn lén của mình đã bại lộ, bọn họ lập tức thu hồi ánh mắt, không nhìn Kiều Trăn nữa. Mặt khác lại thấp giọng thủ thỉ với nhau, có một cô bé cổ động viên đi đến hỏi Kiều Trăn.
" Xin hỏi, cậu là bạn gái của Hàn Tư Hành sao?" Cô bé ăn mặc khá mát mẻ, gương mặt được trang điểm xinh đẹp.
" Không phải, không phải." Kiều Trăn liên tục xua tay. Hiểu lầm lớn như vậy, khó trách các cô không ngừng nhìn vào mình.
" Hiện giờ cậu ấy có bạn gái không?" Cô bé ngẩng đầu, hỏi thêm một câu.
" Theo như tôi được biết là không có nha." Kiều Trăn tức cười, hiện nay các cô gái trẻ đều bạo dạng như vậy sao.
" Vậy à, cảm ơn." Cô bé cười nói cảm ơn.
" Không phải là bạn gái nha!" Cô bé rời đi không ngăn được sự hưng phấn, " Hiện giờ cậu ấy vẫn còn độc thân!"
Kiều Trăn nghe thấy các cô nói như vậy, lại khẽ cười.
" Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!" Đột nhiên người đứng bên cạnh hô lên.
Kiều Trăn nhìn về phía vạch xuất phát, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh Hàn Tư Hành đang đứng ở đó.
Một lúc sau, tiếng súng vang lên, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Kiều Trăn gắt gao nhìn về phía Hàn Tư Hành, tim đập liên hồi, khẩn trương không kiềm được.
Đội cổ động viên nữ đứng bên cạnh vô cùng hưng phấn, không ngừng hô to: " Hàn Tư Hành, cố lên! Hàn Tư Hành, cố lên!"
Một vòng, hai vòng, bà vòng.....
Hàn Tư Hành luôn đứng ở vị trí thứ hai, cậu cố gắng bám sát người chạy thứ nhất, ở phía sau cậu vẫn còn một người nữa.
Thời điểm bước vào vòng đua cuối cùng, tất cả mọi người đều dồn hết sức lực.
Kiều Trăn nhìn thấy khoảng cách của Hàn Tư Hành cùng người chạy đầu tiên càng ngày càng gần, dường như trái tim sắp nhảy đến cổ họng.
" Em phải cố lên cho chị." Kiều Trăn nhớ đến lời Hàn Tư Hành từng nói, thời điểm cậu sắp chạy ngang qua nơi này, cô hô to cùng với các cổ động viên: " Hàn Tư Hành..."
"....Cố lên!"
"... Tớ yêu cậu!"
????
Kiều Trăn đen mặt, kinh ngạc nhìn về phía các cổ động viên đang hưng phấn.
Không phải trước đó vẫn luôn hô cố lên sao? Nhưng vì sao bây giờ lại biến thành " Tớ yêu cậu"?
Âm thanh bọn họ thấp dần, nhưng âm thanh của Kiều Trăn lại phát ra.
Thời điểm Hàn Tư Hành lướt qua, cô nhìn thấy tựa hồ trên mặt cậu có một chút ý cười. Sau đó cậu giống như cung tên được bắn ra chạy nhanh về phía trước.
" A a a a! Vượt qua rồi, vượt qua rồi!" Tiếng hoan hô vui vẻ của nữ sinh đứng bên cạnh vang lên. Theo sau khoảng cách của hai người bọn họ càng lúc càng gần, cơ hồ Hàn Tư Hành đã nắm chắc phần thắng.
" Các cậu có nhìn thấy gì không? Vừa rồi cậu ta chạy ngang qua đây dường như có nở nụ cười!"
" Tớ cũng thấy nha! Siêu cấp đẹp trai!"
" A a a a, về sau ai làm bạn gái cậu ấy cũng quá là may mắn không phải sao? Mỗi ngày đều được nhìn thấy trai đẹp."
......
Ánh mắt của Kiều Trăn luôn đặt trên người Hàn Tư Hành, nhìn thấy cậu vượt qua người đứng vị trí thứ nhất, chạy thẳng về vạch đích.
Sau khi vượt qua vạch đích cậu chạy chậm lại, từ từ dừng lại, nhìn về phía Kiều Trăn.
Cách nửa vòng sân thể dục, rõ ràng biết cậu không thể nhìn thấy biểu tình của mình, nhưng Kiều Trăn nhịn không được liền nở nụ cười rạng rỡ, còn giơ ngón tay cái lên.
Hàn Tư Hành từ từ tiến lại đây, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, còn có mồ hôi từ gương mặt chảy xuống cằm, rồi đến cổ cậu.
Kiều Trăn vội vàng mở túi ra, chuẩn bị đưa nước cho Hàn Tư Hành.
Nhưng cô chưa kịp lấy ra, đã có người giành trước một bước đem chai nước khoáng đưa đến trước mặt Hàn Tư Hành.
" Hàn Tư Hành, cho cậu này." Nữ sinh mặt ửng hồng, giọng nói cũng nhỏ.
" Không cần, tôi có rồi." Hàn Tư Hành đi lướt qua nữ sinh đó, tiến đến trước mặt Kiều Trăn. Sau đó, giơ tay đến trước mặt cô.
Kiều Trăn khẽ thở dài, cô biết cậu muốn gì. Vì vậy lấy chai nước từ trong túi đưa cho cậu, còn nói: " Chúc mừng nha!"
Hàn Tư Hành cười nhận lấy nước, ngửa đầu " Ừng ực ừng ực" uống hết nước trong chai, yết hầu nhấp nhô không ngừng. Gương mặt Kiều Trăn lại nóng lên, dời mắt đi.
" Trăn Trăn." Hàn Tư Hành uống nước xong gọi một tiếng.
" Hả?" Kiều Trăn quay đầu lại, nhìn Hàn Tư Hành đóng nắp chai nước rỗng, ném vào thùng rác.
" Chị nói lời không giữ lấy lời." Trong giọng nói của cậu có vài phần oán hận.
" Cái gì?" Kiều Trăn khẽ nhếch miệng, ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt, thực giống một chú hamster nhỏ không biết làm gì.
" Chị đã đồng ý với em sẽ hô khẩu hiệu giống với đội cổ động viên." Ánh mắt cậu gắt gao nhìn cô, dường như đang muốn chỉ trích cô.
Kiều Trăn nháy mắt liền hiểu rõ mọi chuyện, " Này sao được..." Cô ngập ngừng nói.
" Tại sao không được? Bọn họ đều hô như vậy." Hàn Tư Hành chất vấn cô.
" Đột nhiên bọn họ lại sửa....." Kiều Trăn giải thích, lại ngẩng đầu lên nhìn thấy trong ánh mắt cậu có ý cười, buồn bực nói: " Em cố ý làm vậy có phải không?"
Khẳng định cậu đã biết trước tình huống này sẽ xảy ra, cho nên cố ý chơi mình.
" Em không có, chị đừng nghi oan cho em." Hàn Tư Hành không thừa nhận.
" Không phải sao?" Nhìn thấy thái độ cậu kiên quyết như vậy, Kiều Trăn cũng không xác định được.
" Trăn Trăn, chị không cổ vũ cho em thì thôi, còn lại nghi oan cho em...." Cậu cau mày, khẽ cắn môi dưới, thoạt nhìn rất uỷ khuất.
" Được rồi được rồi, là chị trách lầm em." Kiều Trăn cũng không so đo, " Chị cũng hô cố lên mà, em không nghe thấy sao?" Âm thanh của cô cũng không tính là nhỏ, hẳn là vẫn có thể nghe thấy.
" A.... là cố lên." Hàn Tư Hành khẽ cười, " Chính là giọng nói nhỏ như tiếng mèo kêu ấy hả."
Âm thanh của các nữ sinh khác vang dội như vậy, hô to đến mười phần. Ngược lại, giọng nói của cô lại giống tiếng kêu của một động vật nhỏ, âm thanh mềm mại xen lẫn trong tiếng ồn ào đặc biệt rõ ràng, thời điểm nghe thấy cậu nhịn không được liền mỉm cười.
Kiều Trăn: "........"
*
Đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày, buổi chiều cũng không có nhiều hạng mục.
Thành viên mới phụ trách mảng tin tức đại hội thể thao lần này, trong buổi tối đã giao bản thảo cho Kiều Trăn.
Kiều Trăn ngồi trên bàn nghiêm túc xem xét bản thảo, dự định chỉnh sửa vài lỗi trong bài viết, sau đó sẽ giao cho thành viên trong ban biên tập.
Thu Yến đi đến thư viện còn chưa trở về, Lục Đan Ngưng đang đeo tai nghe xem phim, Ninh Ngữ Mông cũng đang ôm máy tính đánh chữ.
Ba người tập trung làm chuyện của mình, trong phòng ngoại trừ tiếng gõ bàn phím ra thì đều yên tĩnh.
Ai ngờ đột nhiên Ninh Ngữ Mông " A" một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
" Cậu muốn hù chết người sao?" Lục Đan Ngưng tháo tai nghe ra, bất mãn nói.
" Hắc Hắc." Ninh Ngữ Mông ngượng ngùng cười cười, " Tớ vừa nhìn thấy một tin tức bát quái chấn động, nhịn không được muốn chia sẽ cùng các cậu!"
Sau đó, cô nhịn không được liền nói ra tin nóng hổi, " Trên diễn đàn lại có người đăng tin tỏ tình cùng soái ca của chúng ta!"
————————-//—-//—————————-
* Editor: Hành Hành thực là gian xảo!!! Nhưng chị thích rồi đó!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT